Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 636 - Chương 635: “Tu Sửa”

Chương 635: “Tu Sửa” Chương 635: “Tu Sửa”Chương 635: “Tu Sửa”

Lần này, gió ở sa mạc dường như trở nên hỗn loạn hơn bất cứ thời điểm nào khi trước.

Gió không theo trật tự gân như thổi qua những cồn cát rải rác đá lởm chởm từng cơn như càn quét. Cát bụi dâng cao cuộn xoáy và bay lượn cao hàng chục mét trên không. Phía xa lại có một "thành lũy" to lớn màu vàng đất đang dần nhô lên bầu trời — Một cơn bão lớn hơn đang hình thành bên trong thành lũy đó, như thể đang tích lũy đủ sức mạnh để càn quét thế giới này.

Nhưng tất cả những cơn gió cát hỗn loạn không ngừng này lại đột nhiên dừng lại cách Fanna và người khổng lồ vài mét. Những cát bụi dâng cao cuộn xoáy xung quanh đó, giống như khung cảnh trong mắt bão.

Fanna ngay lập tức nhận thấy sự thay đổi của môi trường xung quanh. Nàng ta kinh ngạc nhìn cát bụi hỗn loạn ở phía xa, đặc biệt là cơn bão cát màu vàng đất ở phía xa giống như một rào chắn cao ngất trời và đang dần dần bốc lên từ mặt đất. Người chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này như nàng ta, nhất thời cảm thấy bất an: "Đó là gì vậy?"

Người khổng lồ già nua trong chiếc áo choàng vải rách nát cúi đầu và ôn hòa nhìn vào mắt Fanna: Đó là một cơn bão, lữ khách, một cơn bão do chính tay cô gây ra.'

"Bão do tôi gây ra?" Fanna nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nhìn người khổng lồ: "Từ khi nào tôi...

"Hiện tại vẫn chưa, nhưng sẽ sớm thôi - Thời gian lại bắt đầu trôi, lữ khách, nó đang trôi theo mọi hướng, cô có cảm thấy không? Thế giới này đang xảy ra thay đổi... sau một thời gian dài trì trệ như vậy, đá bị cát bụi che lấp và cầm cố này, cuối cùng sẽ bắt đầu lăn trở lại."

Fanna sững sờ khi nghe những lời không rõ ràng mà người khổng lồ đột nhiên nói với mình, nàng ta nghĩ ra điều gì đó từ những lời nói mơ hồ này, nhưng trước khi nàng ta cất tiếng hỏi, người khổng lồ đã xua tay với nàng ta: "Đừng hỏi quá nhiều, lữ khách, nơi này rốt cuộc phải nghênh đón kết thúc rồi, lúc này cô càng biết nhiều về nó thì sẽ càng thiết lập nên mối liên hệ không thể tách rời với nó, ta không hy vọng cô trở thành người tiếp theo quanh quẩn trong sa mạc này."

Fanna cuối cùng cũng nhìn ra được một số điều gì đó khác biệt từ lời nói và trong đôi mắt rực cháy ngọn lửa mờ ảo của người khổng lồ.

Vị "thân linh mất trí nhớ" này đến để nói lời từ biệt với mình.

"Đi theo ta, lữ khách," Người khổng lồ vẫy tay với nàng ta: "Đi cùng ta lần cuối, để đặt dấu chấm cho cuộc hành trình này."

Fanna hơi giật mình, vừa nhanh chóng đuổi theo bước chân của người khổng lồ vừa hỏi thăm: "Ngài muốn dẫn tôi đi đâu? Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Chúng ta quay trở lại cái hố lớn đó, Người khổng lồ giảm tốc độ, hơi cúi đầu: "Ta bắt đầu nhớ lại một số chuyện, nơi đó có thứ mà ta vẫn luôn tìm kiếm... có lẽ, cũng có thứ mà cô muốn." Trong bão cát bất chợt nổi lên, bóng dáng của Fanna và người khổng lồ cùng lúc biến mất khỏi biển cát sâu thắm...

Mặt trời gần như đã chìm hẳn xuống dưới mực nước biển - Trong vùng biển rộng bao la và vô biên, chỉ còn "hình học phát sáng" khổng lồ vẫn lặng lẽ trôi nổi trên mặt biển.'Ánh sáng mặt trời" vô tận mà nó phát ra lan tỏa nhẹ nhàng, lan rộng đến vô tận dọc theo sóng biển nhấp nhô nhẹ nhàng.

Lightwind Harbor từng được "ánh nắng" này chiếu sáng đã biến mất khỏi mặt biển, vị trí Lightwind Harbor tọa lạc lúc ban đầu, vào lúc này, một ảo ảnh hùng vĩ đến kinh người đứng sừng sững - vô số sợi vật thể vô hình giống như sợi tóc nhô lên khỏi biển, vướng víu và đan xen giữa trời và biển, hóa thành hình chiếu của cây cối thậm chí còn lớn hơn cả thành bang.

Cái cây khổng lồ giữa hư và thực này vẫn đang không ngừng lớn lên, như thể vẫn đang hấp thu chất dinh dưỡng từ Lightwind Harbor đã biến mất, mỗi phút mỗi giây đều đang tiến gân hơn từ hư ảo đến chân thực, sau mỗi cơn gió nhẹ thổi qua, sau mỗi đợt sóng cuồn cuộn, thân cây đều trở nên rõ ràng hơn, tán cây hùng vĩ đều càng ngưng tụ hơn - Bây giờ, nó đứng che khuất bầu trời trong ánh nắng tràn ngập mặt biển, ngay cả tàu cứu nạn giáo đường tráng lệ trên mặt biển phía xa dường như cũng trở thành một "con thuyền nhỏ' so với nó.

Hạm đội của Học viện Chân Lý đã được lệnh rút lui khỏi phạm vi chiếu của Celantis, hiện tại tàu cứu nạn và hạm đội hộ tống đang quẩn quanh trên biển bên ngoài bóng cây đại thụ.

Tuy nhiên, trong phạm vi chiếu của cây đại thụ, trên mặt biển bao phủ bởi tán cây cao vút tầng mây, một hạm tàu chạy bằng buôm đang bùng cháy ngọn lửa u linh lại đang di chuyển một đường về hướng "thân cây".

Cánh buồm linh thể trong suốt đã giương lên, lực lượng vô hình đang cổ động Thất Hương Hào, thúc đẩy nó chạy về phía cây thế giới nơi xa xôi trông giống như một đỉnh núi khổng lồ vươn tới bầu trời. Trong ngọn lửa rực cháy, toàn bộ con tàu ma khổng lồ từ trên xuống dưới đều đang phát ra âm thanh cót két trầm thấp, khiến người khác bất an, như thể đang phải đối mặt với một áp lực nặng nề và chống lại một luồng lực lượng bài xích.

Sau khi Thất Hương Hào lái vào trong phạm vi cách thân cây chừng mười hai hải lý"xung đột" trong dự liệu đã xuất hiện.

Sóng dâng cao, dân dân biến thành bão tố. Từng đợt sóng, lớp này cao hơn lớp trước từ hướng Celantis tràn tới, bắt đầu hung hãn đánh vào mũi tàu Thất Hương Hào, thậm chí có lần tràn lên boong tàu. Rồi lại có tiếng gào thét và tiếng nổ ầm từ hướng của cây đại thụ truyền tới. Mỗi một tiếng vang lớn dường như đều muốn đập nát con tàu ma đang không ngừng tiến về phía trước trong sóng gió.

Nhưng trong lực lượng không ngừng tràn tới này, gân như ngưng tụ ra sự chống đối và... sự phẫn nộ như thực chất.

Celantis không thích con tàu này, không thích long cốt dùng cành cây của nàng ta đóng thành, rồi lại tái sinh trên xương sống của Tát Tư Lạc Ca. Nàng ta cảm thấy bối rối, tức giận và thậm chí sợ hãi vì điều này.

Nhưng những cơn sóng dữ bên ngoài khoang tàu và tiếng gâm thét của cây thế giới hâu như không ảnh hưởng đến sự ổn định bên trong con tàu.

Duncan bước xuống các bậc thang, băng qua hành lang dài tối tăm, thang lầu dốc cổ kính, băng qua kho hàng với ánh đèn tương phản, cùng những khoang tàu phát ra tiếng động kỳ lạ, từng bước đi về nơi sâu nhất của con tàu.

Một tay anh xách chiếc đèn xách tỏa ra ngọn lửa màu u lục, tay kia cầm "khúc gỗ vuông” lấy được từ thành bang Phổ Lan Đức.

Anh có thể cảm nhận được khối gỗ trong tay mình đang tỏa ra hơi nóng và rung động nhẹ,'mẫu vật" được cắt từ long cốt nguyên bản của Thất Hương Hào dường như cảm nhận được điều gì đó, càng ngày càng bồn chồn.

Giọng nói của Agatha từ trong bóng tối bên cạnh anh truyền đến: "Sóng gió bên ngoài rất mạnh, Celantis đang ngăn cản Thất Hương Hào đến gân."

"Ở đây gần như không nghe thấy động tĩnh,' Duncan lại chỉ mỉm cười: "Coi bộ khả năng cách âm phía dưới này khá tốt."

'Alice dùng dây trói Rune miện hạ vào cột, nói sợ lão tiên sinh bị văng ra ngoài - Rune miện hạ trạng thái không tốt, không thể chống cự... Tôi khuyên rồi, nhưng Alice không nghe, cô ấy nói đây là thường thức ra biển, cô ấy còn nói cô ấy là một lão thủy thủ trên tàu..."

"... Cô ấy thấy vui là được,' Duncan tiến bước không ngừng: "Những sợi dây đó có thấy vui không?”

"... Hẳn là khá vui, hiếm khi được trói giáo hoàng trên tàu."

"Vậy thì được.'

Duncan dửng dưng nói, sau đó đẩy cánh cửa cuối cùng dẫn vào đáy khoang.

Kết cấu đáy tàu vỡ nát của Thất Hương Hào xuất hiện trong mắt anh.

Bất luận là gió bão trên biển có hoành hành tàn phá đến đâu,khoang đáy" nửa chìm trong không gian thứ này vẫn yên tĩnh như trước - Kết cấu thân tàu vỡ nát vẫn trôi lặng lẽ trong hư vô, luông ánh sáng hỗn loạn đến từ không gian thứ lưu chuyển vô trật tự giữa những vết nứt to lớn trên thân tàu, một thế kỷ trước như vậy, hôm nay của một thế kỷ sau vẫn như vậy.

Duncan chậm rãi đi đến giữa khoang tàu vỡ nát và đứng cạnh vết nứt lớn nhất.

Thân ảnh Agatha từ bên cạnh anh dâng lên, có chút thận trọng nói: "Như vậy thật sự có thể sao?"

Duncan cúi đầu nhìn chằm chằm vào vết nứt dưới chân mình và ánh sáng lưu chuyển trong vết nứt.

"Long cốt của Thất Hương Hào từng dùng nhánh cây của Celantis đóng thành, sau đó, xương sống của Tát Tư Lạc Ca đã thay thế long cốt, đồng thời với quyên hạn của 'Vua của cõi mộng, tạo nên Thất Hương Hào đã bị không gian thứ nuốt chứng lần nữa theo phương thức hoán đổi hư thực'. Do đó theo một ý nghĩa nào đó - Thất Hương Hào chính là một Celantis khác."

Anh từ từ cúi xuống và đặt mảnh gỗ xuống đất trước mặt.

"Ký ức và giấc mơ, Tát Tư Lạc Ca lang thang trong cương vực giữa hư và thực, Ngài đã tạo ra Celantis trong giấc mơ, rồi lại xây dựng lại Thất Hương Hào trong giấc mơ, Ngài trích xuất mọi thứ từ ký ức của mình, nhưng vấn đề duy nhất là, Ngài không nhớ chính mình — Ngài thậm chí còn không biết mình có thể mơ."

Duncan gõ nhẹ ngón tay lên bề mặt gõ.

Một đám lửa màu u lục từ góc mảnh gỗ nhảy lên, gần như trong nháy mắt nuốt chửng toàn bộ mảnh gỗ. Trong ngọn lửa linh thể cháy nhanh mạnh, nó hiện ra một cảm giác hệt như thân xác của Duncan lúc này, hư ảo và trong suốt như linh hồn người chết.

"Tát Tư Lạc Ca là kẻ không mơ' ban sơ — Trong học thuyết ly kinh phản đạo nhất, thực ra hàm chứa chân tướng đơn giản nhất."

Duncan đứng dậy và đá mảnh gỗ đang cháy về phía vết nứt dẫn đến không gian thứ.

Nó lăn và rơi xuống từ mép thân tàu, gần như trong chớp mắt biến mất trong không gian tối tăm và hỗn loạn, biến mất trong luồng ánh sáng gợn sóng và hỗn loạn.

Một loại âm thanh cọt kẹt kỳ lạ bắt đầu vang lên từ xa.

"Vì vậy, chìa khóa để chúng ta đi vào sâu trong giấc mơ của Celantis không phải là đánh thức Celantis - Celantis đã tỉnh rồi, nàng ta vốn dĩ không cần phải đánh thức.

"Thứ chúng ta phải đánh thức là Tát Tư Lạc Ca, xương sống ngâm trong không gian thứ.

"Chúng ta phải thiết lập trao đổi giữa Tát Tư Lạc Ca và Celantis — sau năm tháng khá dài, để khiến 'kẻ không mơ ý thức được giấc mơ của mình."

Âm thanh cọt kẹt kỳ lạ dần dần đạt đến đỉnh điểm, rồi đột nhiên, ngọn lửa màu u lục bắt đầu bùng lên và bốc lên từ những khe hở trên thân tàu vỡ nát!

Ngọn lửa linh thể nhanh chóng lưu chuyển khắp khoang tàu. Ngọn lửa đi tới đâu, vết nứt to lớn bắt đầu lành lại và biến mất với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Thân tàu vỡ nát bắt đầu dân dần được tu bổ, kết cấu đáy tàu của Thất Hương Hào trở nên nguyên vẹn theo đói

Trước khi vết nứt lớn nhất khép lại, Duncan nhìn thấy khung cảnh dưới vết nứt từ khóe mắt.

Đó là kết cấu "đáy tàu" thực sự của Thất Hương Hào, đáy tàu thực sự quấn quanh long cốt.

Xương sống cực lớn và im lìm vắng lặng của Cổ thần đắm chìm trong không gian thứ, trôi nổi và di chuyển trong hư vô hỗn loạn.

Chồi mới xanh biếc uốn éo sinh trưởng trong những vết nứt trên xương, theo ngọn lửa lan đến mọi ngóc ngách của xương sống.

"Bây giờ, hai long cốt đã hợp làm một." Duncan nhẹ nhàng nói.

Trước mặt anh, vết nứt cuối cùng trên đáy khoang Thất Hương Hào đang dần khép lại. Anh ngẩng đầu lên và phát ra tiếng gọi từ đáy lòng: "Tát Tư Lạc Ca"

Giọng nói của Đầu Sơn Dương vang lên theo đó: "Tôi ở đây, thuyền trưởng."

"Căng buồm, hết tốc lực, chúng ta đi tìm cây non của ngươi."

'Aye captainl
Bình Luận (0)
Comment