Chương 675: Hội Nghị
Chương 675: Hội NghịChương 675: Hội Nghị
Các lãnh tụ và giáo chủ của giáo hội Tứ thân sẽ tập hợp trên một con tàu ma trở về từ không gian thứ để tổ chức một cuộc họp - loại chuyện này bất kể đặt tại thời điểm nào cũng có vẻ quá bùng nổ, thuộc mức độ có người rêu rao một câu như vậy trong thành bang, những người nghe thấy đều phải cân nhắc hồi lâu nên báo cáo chuyện này với thẩm phán quan hay bệnh viện tâm thân.
Nhưng bây giờ nó thực sự đang xảy ra.
Thất Hương Hào đã đến địa điểm đã thỏa thuận vào thời gian đã định - gần biển ở Lightwind Harbor, trong vùng hải vực yên tĩnh gân Đại giáo đường Bão Tố, nó dừng lại ở đây, rồi sau đó "những vị khách" từ bốn con tàu hành hương cứu nạn lần lượt ngồi thuyên nhỏ đến.
Shirley nằm sau lan can ở boong đuôi tàu, thò đầu ra nhìn những thần quan trên boong giữa đang lo lắng nhìn đông ngó tây hoặc cố gắng trấn định cả người căng cứng, vừa quan sát vừa lẩm bẩm với cái bóng bên cạnh: "Bọn họ đúng là dám tới đây thật... Ngươi có nhìn thấy ông chú đầu trọc kia không? Trán sáng sủa và đầu đây mồ hôi..."
Giọng nói của A Cẩu từ trong bóng tối vang lên: "Thật quá đáng sợ... Trước kia, đừng nói là gặp phải loại người cấp bậc này ở thành bang, gặp phải mấy tên thủ vệ, chúng ta còn phải trốn đi..."
"Nay khác xưa rồi... Cụm từ này dùng thế này đúng chứ?" Shirley tự hào nói: "Bây giờ bọn họ phải trốn tránh chúng ta - ít nhất trên tàu là như vậy. Này, ngươi có muốn nhảy ra dọa bọn họ một vố không? Cơ hội này không nhiều đâu..."
"Ta nhảy ra cũng được thôi, nhưng sau đó cô có thể sẽ bị thuyền trưởng đánh - Ta nhảy ra thật á?”
"Đừng đừng đừng, ta nói giỡn thôi...
Trên boong tàu, con rối Luni đi theo nữ chủ nhân đến Thất Hương Hào đang hướng dẫn các "khách thăm' đi qua boong trung tâm đến cửa dẫn vào khoang tàu một cách đâu ra đấy. Con rối dây cót quay đầu liếc nhìn hướng boong đuôi tàu, nghiêng đầu giải thích với một thân quan Biển Sâu mặc áo choàng giáo chủ bên cạnh: "Đó là cô Shirley. Cô ấy là 'học trò của lão chủ nhân. Ngài không cần phải căng thẳng."
"Nhưng ta cảm giác được khí tức của ác ma biển sâu..." Giáo chủ Biển Sâu căng thẳng không khỏi nói: "Ở ngay bên cạnh 'cô Shirley' kia..."
"Đó là anh A Cẩu, con chó giám hộ của cô Shirley,' Luni điềm tĩnh giải thích: "Cũng là học trò của lão chủ nhân. Ngài không cần phải lo lắng."
Giáo chủ của Biển Sâu: "... ?"
Luni không để ý đến ánh mắt đột nhiên kỳ quái của đối phương, cô vỗ tay, ngẩng đầu giới thiệu với các thần quan vừa mới lên tàu ở xung quanh: "Tôi nhấn mạnh lại lần nữa một số công việc chú ý thường thấy — "Dây thừng trên tàu đôi khi sẽ đột nhiên động đậy, nếu bị trói không cần lo lắng, chúng trói cho vui, chào hỏi một chút sẽ thả; Gặp phải thùng nước lăn lộn khắp nơi cũng không cần để ý, chúng có thể chỉ đang vận chuyển đồ; Nếu nhặt được một cái đầu con rối tóc bạch kim mà gần đấy lại không nhìn thấy thân thể của con rối, thì hãy mang cái đầu đến cạnh cột buồm chính, giao cho một con chim bồ câu biết nói, con chim bồ câu sẽ giúp mang đầu trả trở về;
"Ngoài ra, đừng tùy tiện đi đến những khu vực không mở cửa, nếu bị lạc thì lập tức dừng lại tại chỗ; Trên tàu không cấm cầu khấn thần linh, nhưng thần linh không thể giúp mọi người thoát khỏi khoang tàu bị phong tỏa, nên vẫn cần phải ghi nhớ mấy 'quy tắc' tôi nhắc đến trước đó; Nếu mọi người nhìn thấy cá thể nghi là con cháu của biển sâu ở một số nơi trên tàu, hãy giữ bình tĩnh và rời đi, chúng là cá; Đừng chú ý đến cái bóng xa lạ đột nhiên xuất hiện trong gương hoặc trong góc tối, đó là quý cô Agatha đang tản bộ - cô ấy sẽ không bước vào phòng nghỉ ngơi của khách thăm...
"Hãy luôn nhớ rằng, trên tàu rất an toàn và thân thiện. Nếu ngài cảm thấy mình sắp chết, hãy lặp lại điều này trong đầu: Trên tàu rất an toàn và thân thiện. Hãy suy ngẫm xem hành động của mình có vi phạm quy tắc hay không, thay vì nghi ngờ hoàn cảnh xảy ra vấn đề...
"Cuối cùng, chúc mọi người đều trải qua được một ngày phong phú trên Thất Hương Hào vĩ đại - bữa ăn sẽ được cung cấp sau cuộc họp. Hãy yên tâm, tất cả đều là vật chất con người có thể ăn được."
Con rối dây cót mỉm cười và khom người trước các vị khách thăm.
"Tiếp theo xin hãy theo tôi, chúng ta sẽ đi đến đại sảnh."
Các thần quan lên tàu hoặc lo lắng, hoặc nghi ngờ, hoặc thận trọng quan sát con tàu ma vây quanh vô số truyền thuyết kỳ dị và bâu không khí nguy hiểm trong vẻ tràn đầy cảnh giới. Một con rối dây cót đưa ra những lời "nhắc nhở an toàn" trên boong tàu không hề làm giảm thấp cảm xúc căng thẳng trong lòng những người có tam quan bình thường như bọn họ, mà ngược lại càng làm tăng thêm bầu không khí quỷ dị mà bọn họ cảm nhận được ở nơi đây - nhưng dưới sự thúc đẩy của sứ mệnh và trách nhiệm, bọn họ chỉ có thể gạt đi nỗi băn khoăn nơi đáy lòng, thành thật nghe theo sự chỉ dẫn của con rối dây cót quỷ dị, bước về phía khoang tàu.
Fanna đứng xa xa dưới cột buồm, nhìn Luni đang bận rộn ở đằng xa có chút lo lắng, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: "Tôi nghĩ cô Lucrecia không nên sắp xếp để Luni đi tiếp đón — còn không bằng để tôi và Morris tiên sinh đi..."
"Nhưng ta nghĩ thế này rất tốt,' Giọng nói của Helena từ bên cạnh vang lên, vị nữ Giáo hoàng có khí chất khoan thai này đứng cạnh Fanna, mang trên mặt nụ cười khó hiểu, ánh mắt bà ta rơi xuống boong tàu nơi xa, trong giọng điệu có chút vui: "Điều này có thể khiến họ trong thời gian ngắn nhất ý thức được tại sao trước khi lên tàu ta lại nhấn mạnh với họ 'không nên ngạc nhiên”, bảo họ "coi mọi thứ trên Thất Hương Hào là điều hiển nhiên'."
Bà ta dừng lại và trâm tư nhìn vê phía bóng dáng khổng lồ của những hạm tàu cứu nạn trên mặt biển nơi xa: "... Các giáo chủ có kiến thức uyên bác và thành tựu thần thuật cao siêu, nhưng bọn họ ở trên tàu cứu nạn trật tự bình thường' quá lâu, loại bình thường' này sẽ không kéo dài mãi."
Fanna cảm thấy trong câu nói này của nữ Giáo hoàng dường như có ẩn ý thâm sâu nào đó. Nhưng trước khi nàng ta định đặt câu hỏi, Helena đã lên tiếng trước: "Trên con tàu này vẫn quen chứ?”
"Ờ... khá tốt,' Fanna sửng sốt một lúc, rồi nhanh chóng trả lời: "Mọi người đều rất ân cần, còn được tiếp xúc với rất nhiều kiến thức chưa từng nghe tới. Tôi cũng đang không ngừng tích lũy kinh nghiệm chống lại dị đoan và báng bổ."
"Vậy thì tốt, Helena mỉm cười, sau đó không đợi Fanna nói, bà ta đã tự mình đi về phía khoang tàu: "Hội nghị kết thúc lại nói tiếp - không thể để 'thuyền trưởng' đợi quá lâu."
Fanna ngẩn ra một lúc, sau đó nàng ta lại chú ý tới dường như có tâm mắt đang rơi trên người mình.
Nàng ta men theo cảm giác này nhìn vê hướng tâm mắt truyền tới, lại nhìn thấy một bóng dáng cực kỳ cao lớn và bắt mắt giữa đám đông đang nhìn về phía mình từ boong tàu phía xa.
Đó là một người Sâm Kim mặc một chiếc áo choàng ngắn đơn giản, làn da xám như đá trắng, đôi mắt sâu thẳm và trầm tĩnh.
Đó là lãnh tụ của Truyền Hỏa Giả, Fram.
Giáo hoàng người Sâm Kim như một người khổng lồ cỡ nhỏ này từ xa gật đầu sang bên này, sau đó im lặng rời đi.
Fanna bỗng hoảng hốt. Tại khoảnh khắc ánh mắt bắt gặp đôi mắt điềm tĩnh đó, nàng ta bất chợt nhớ đến sa mạc vô biên, cùng với người khổng lồ già nua cùng mình đi đường trên sa mạc...
Giây tiếp theo, Fanna đột nhiên tỉnh lại sau cơn hoảng hốt. Sau một thoáng do dự, nàng ta cũng cất bước về hướng khoang tàu.
Tiếng gọi của thuyền trưởng vang lên nơi đáy lòng nàng ta - Đến giờ rồi.
Mọi người đều tập trung đến trong khoang tàu lớn nhất ở khu thượng tâng của Thất Hương Hào.
Nói là "hội trường", thực chất chỉ là phòng ăn trên Thất Hương Hào - Người hầu được Lucrecia cử đến trước đã dọn dẹp sơ qua nơi này, sắp xếp lại bàn ghế, bố trí thành dáng vẻ nơi họp.
So với Thánh điện sang trọng và miếu thờ rộng rãi trên tàu hành hương cứu nạn, hội trường” này rõ ràng không gọi là hoa lệ bao nhiêu.
Nhưng những người tụ tập ở đây hiển nhiên không dám để ý tới cái gọi là vấn đề "giản dị".
Đây là Thất Hương Hào, một cái bóng trở vê từ không gian thứ,tàu cứu nạn thứ năm" được Tứ thần cùng chỉ điểm và ban bố - mọi góc khuất trên con tàu này đều có ý nghĩa khác đối với thế giới này. Chỉ việc được bước lên con tàu này cũng đã đủ trở thành một trải nghiệm mà người ta sẽ không bao giờ quên... ngay cả khi họ là những giáo chủ đức cao vọng trọng, hay những "thần quan nội đình” trên tàu hành hương cứu nạn.
Những nhân viên không liên quan đã rút lui, những người hầu con rối được cử đến từ Bright Star để "hỗ trợ" đã đóng cửa khi ra khỏi hội trường.
Thần quan bình thường ngôi ở ngoại vi của hội trường. Mười mấy giáo chủ được phân thành bốn khu vực theo thần linh mà mình đi theo. Một vòng ghế được đặt ở trung tâm hội trường. Helena, Fram, Banster và Rune ngồi trên bốn chiếc ghế trong đó. Đối diện với họ là chủ nhân thực sự của con tàu, cùng những "người đi theo" của chủ sở hữu.
Duncan cố tình yêu cầu Lucrecia bố trí hội trường như thế này.
Anh có thể nhận thấy mọi ánh mắt đều tập trung vào mình - những ánh mắt đó rất phức tạp.
Bầu không khí căng thẳng luôn tản ra từ trên người những người này từ đầu đến cuối buổi.
Nhưng anh không quan tâm.
"Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi,' Ánh mắt của anh đầu tiên rơi vào Helena ở phía đối diện - "nữ Giáo hoàng Biển Sâu” này là lãnh tụ chính giáo đầu tiên mà anh tiếp xúc trong thế giới này và là khởi điểm anh tiếp xúc với thế giới văn minh: "Chào mừng đến với con tàu của tôi - Tôi đã giữ lời hứa, đến nay vẫn đứng về phía nền văn minh”
Helena đáp lại một cách lịch sự và khéo léo, đồng thời ánh mắt lại không khỏi rơi vào Fanna đang cách Duncan không xa.
Vẻ mặt của nữ Giáo hoàng luôn ôn hòa và điềm tĩnh, nhưng sâu trong đôi mắt bà ta ít nhiều có chút kỳ lạ.
Vừa rồi Fanna tự nhiên ngồi ở một bên đại diện cho Thất Hương Hào...
Thánh đồ Bão Tố, thẩm phán quan của Biển Sâu này đã không hề ngần ngại.
Nhưng rất nhanh, bà ta liền thu hồi loại cảm xúc quái dị này. Sau một thoáng điều chỉnh biểu cảm, bà ta mở miệng phá vỡ bầu không khí có phần đông đặc của hiện trường.
"Đây là một cuộc họp kín, tính chất của nó chắc hẳn mọi người đều đã hiểu - vậy thì hãy bỏ qua mọi thủ tục rườm rà và đi thẳng vào vấn đề.
"Hãy thảo luận vê những gì đã xảy ra và những gì sắp xảy ra trong thế giới của chúng ta."
Bà ta quay đầu lại, ánh mắt rơi vào Rune bên cạnh.
"Người có học thức uyên bác nhất trong chúng tôi đã mang đến một thứ. Thứ này có lẽ giúp ích cho việc giải thích cho một số người có mặt vẫn chưa biết chân tướng thế nào là... Đại hủy diệt."
Rune gật đầu, sau đó vẫy tay sang một bên.
Một học giả lập tức bước tới và đưa một sự vật phủ vải đen đến tay ông ta.
Duncan tò mò nhìn cảnh này - anh nhìn thấy Rune mở tấm vải đen ra, thứ bên dưới khiến anh kinh ngạc trong giây lát.
Đó là một cái lồng chim.
Trong lồng chỉ có một con chim đen trông bình thường đang lặng lẽ ở đó.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Rune lại trở nên nghiêm túc, ông ta giơ lồng chim trong tay lên, cho mọi người có mặt xem nó.
"Đây là một con chim biển mỏ ngắn lông đen. Nó còn có một cái tên hiển hách, được giới học giả biết đến.
"Chim điên — Năm 1726. 'Sự kiện Hypa' nổi tiếng đã đặt cho loài chim nhỏ này cái tên đáng SỢ.
"Vê 'Đại hủy diệt, tôi muốn bắt đầu từ con chim nhỏ này."