Chương 680: Sau Khi Cuộc Họp Kết Thúc
Chương 680: Sau Khi Cuộc Họp Kết ThúcChương 680: Sau Khi Cuộc Họp Kết Thúc
Nghe được tình huống học trò Joshua báo cáo, Taran AI và Ted Leal gân như đồng thời nhìn nhau. Mà trước khi người sau lên tiếng, Taran đã chủ động quay sang nói với người học việc: "Hộc tủ thứ hai bên trái chiếc tủ kim loại cạnh cửa sổ phòng bên cạnh, hộp băng giấy màu xanh - chạy đi!"
"Dạ... Được rồi!" Joshua vội vàng đồng ý, quay người chạy nhanh ra khỏi phòng - sau đó là một loạt âm thanh va phải vật gì đó ở hành lang cùng động tĩnh lục lọi hộc tủ ở phòng bên cạnh - trước khi Ted Leal gần như sắp lo lắng chàng trai trẻ hấp ta hấp tấp này có phải định dỡ bỏ tòa nhà hay không thì anh ta đã chạy hồng hộc trở về, trên tay cầm hộp hồ sơ được niêm phong.
Ted Leal lấy hồ sơ trong hộp hồ sơ ra, đối chiếu với cuộn băng giấy Joshua mang đến phòng khi nấy, sau đó lại đi đến bên giường Taran AI đang nằm, đưa hai cuốn hồ sơ cho người sau xem qua.
Ánh mắt Taran AI rơi vào hai cuốn giấy cũ và mới, phân biệt từng đỉnh sóng và bụng sóng trong đó, màu tối dần dần ngưng lại.
"Là cùng một tín hiệu sao?" Giọng của người coi giữ bí mật của Chân Lý vang lên từ bên cạnh.
"Ngoại trừ sự sai lệch do nhiễu và sai số có thể xảy ra do bản thân thiết bị... hẳn là cùng một tín hiệu không sai.' Taran Al nghiêm túc nói.
“. Đây là tín hiệu ánh sáng được cô Lucrecia ghi lại trên Bright Star trước đây, Ted Leal nhìn chằm chằm vào ghi chép được niêm phong trong hộp băng giấy trước đây, vẻ mặt trâm ngâm suy tư: 'Là thông tin giải phóng từ sự tuân hoàn bên trong vật thể ánh sáng tại thời gian mặt trời tắt. Nhưng cho đến nay chúng tôi vẫn chưa thể giải mã được ý nghĩa của nó..."
Ông ta đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Mặt trời đang dần đến gần nóc tòa nhà phía xa, song tầng phù văn huy hoàng đang tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời, vâng hào quang tráng lệ vẫn đang phát ra ánh sáng và sức nóng vô hạn - thời gian đang đến gần hoàng hôn, nhưng bản thân Dị tượng 001 không có dấu hiệu tắt.
Tuy nhiên,'khối hình học phát sáng" nằm gần Lightwind Harbor lại đột nhiên bắt đầu phát ra "tín hiệu" cổ quái từng xuất hiện trong thời gian mặt trời tắt... Điều này là tại vì sao?
"Tín hiệu này vẫn luôn lặp lại sao?" Taran AI hỏi học trò của mình.
"Dạ... dạ phải,' Joshua vội vàng gật đầu, hiển nhiên rất khẩn trương: "Khi trạm quan sát truyền dữ liệu tới, tín hiệu này đã lặp lại ba lần..."
"Ông nghĩ thế nào về điều này?" Taran AI quay đầu lại và nhìn người bạn cũ của mình.
".. Tôi muốn đích thân đến trạm quan sát một chuyến, những tín hiệu này khiến người ta cảm thấy rất bất thường. Tôi luôn cảm thấy đây là khối hình học phát sáng' kỳ lạ kia đang cố gắng... liên lạc' với thế giới bên ngoài. Tôi qua đó có lẽ có thể phát hiện ra manh mối gì đó,' Ted Leal nói nhanh, trong khi đi đến giá treo quần áo cách đó không xa, cầm lấy áo khoác và mũ lên: "Ngoài ra cũng phải báo tin tức này cho mấy vị đang tập trung tại 'Tàu cứu nạn thứ năm. Bọn họ bên đó có thể vẫn chưa nhận ra dị trạng..."
Người coi giữ sự thật của Chân Lý chuẩn bị bước ra ngoài, sau đó lại cầm cuốn sách vừa dày vừa nặng ghi chép nhiều thuật kỳ tích, lật trang vẽ "cánh cửa" trong đó ra. Nhưng đột nhiên ông ta lại dừng lại, nhướng mi nhìn đại học giả đang nằm trên giường bệnh.
Taran AI đột nhiên cảm thấy có chút bất an: "... Ông nhìn tôi làm gì?"
"Nếu lần này mặt trời lại xuất hiện dị trạng gì, ông ngoan ngoãn nằm yên trên giường cho tôi - hành động kinh người lần trước của ông đã ảnh hưởng đến đánh giá an toàn của toàn bộ học viện."
"Vớ vẩn! Bây giờ thoát vị đĩa đệm ở cột sống thắt lưng của tôi đều sắp lan đến háng rồi còn có thể đi đâu được!" Taran AI nhất thời trừng mắt, nếu không phải cột sống thắt lưng thực sự không cho phép, ông ta dường muốn bay tới cắn người: "Ông tưởng rằng tôi muốn vượt nóc băng tường phía trên tòa nhà giảng dạy và tháp đồng hồ hay sao?"
Tuy nhiên, Ted Leal nghe vậy lại lắc đầu: "... Kinh nghiệm nói cho tôi biết, thoát vị đĩa đệm thắt lưng không thể ngăn cản hoàn toàn lòng hiếu kỳ của ông - chỉ cần mục tiêu có đủ giá trị nghiên cứu, ông có thể bò dậy khỏi giường bệnh."
Vừa nói, người coi giữ sự thật của Chân Lý vừa thong thả đi đến trước giường của đại học giả, đồng thời thuận tay gõ nhẹ vào "Sách kỳ ích" của mình - một con dao phẫu thuật nhỏ tỉnh xảo và hư ảo xuất hiện trong tay ông ta theo sau đó.
Taran AI ngay tức khắc ý thức được sự bất an vừa rồi của mình là thế nào, lập tức hét lên: "Ông làm gì... Tôi cảnh cáo ông đó Ted... Không được... Mẹ kiếp, ông không được!"
Ted Leal lại không hề để ý đến sự kháng nghị của học giả đại học, ông ta chỉ con dao mổ vào Taran AI từ xa và gõ nhẹ ba lần vào hư không: "Điều này có thể cầm cố ông trên chiếc giường này một cách hiệu quả - yên tâm, sau khi trở lại tôi sẽ chữa khỏi cho ông."
"Ted, ông chết bâm! Thần trí tuệ ban cho ông kiến thức về bệnh tật và cách điều trị không phải để ông làm việc này! Tôi... (ngôn ngữ thô tục của Tinh linh) (ngôn ngữ thô tục của Lightwind Harbor) (ngôn ngữ thô tục không thể nghe lọt tai)!"
Trong căn phòng vang lên những tiếng kêu la trong kích động nhưng kém sức sống của đại học giả. Tuy nhiên, người coi giữ bí mật của Chân Lý đã quay người bước vào trong một cánh cửa hiện ra một cách vô căn cứ, trong phòng chỉ còn lại người học việc .Joshua lúng túng không biết làm thế nào đối mặt với thầy mình.
"... Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mang thuốc bôi trĩ tới cho thầy!"
.
Phần chính của cuộc họp đã kết thúc - sau khi trao đổi đủ thông tin và đạt được một loạt "ước định hợp tác" trên mặt nổi, Duncan và mấy vị lãnh tụ giáo hội có mặt cùng nhau tuyên bố nghỉ họp.
Nhưng điều khác biệt so với một "cuộc họp" thông thường là, nơi này không có ánh đèn flash, không có một đống phóng viên ghi lại những khoảnh khắc quý giá vào thời điểm này, không có ảnh hay ảnh chụp lưu lại bất kỳ thông tin tình báo nào trong quá trình cuộc họp này - thậm chí còn không có để lại một trang văn bản hiệp nghị trên giấy.
Bởi vì những chuyện họ thảo luận ở đây rất nhạy cảm, đến mức bất kỳ hình thức ghi chép cuộc họp nào cũng có thể sinh ra những “sự thay đổi" khó lường vào một ngày nào đó trong tương lai.
Nhưng tất cả những người tham gia đều không bận tâm đến điều này, vì họ tin rằng Tứ thân làm chứng đủ rồi.
Các giáo chủ rời khỏi hội trường trước một bước - Những người hầu của Lucrecia dẫn những vị khách này đến khu vực nghỉ ngơi tạm thời được bố trí trên boong tàu. Nơi đó đã chuẩn bị sẵn trà nước và điểm tâm. Mà nửa giờ sau, trên boong tàu sẽ còn có một bữa tiệc nướng tụ hội nhỏ.
Nhiều người tham gia đến bây giờ vẫn cảm thấy có chút không chân thực. Dù sao thì... thưởng thức bữa tiệc tối thịnh soạn trên boong tàu Thất Hương Hào dưới làn gió biển thổi lất phất - ngay cả những nhà thơ và nhà viết kịch giàu trí tưởng tượng nhất thế giới sẹ e đều không dám nghĩ ra cảnh tượng này dưới tình huống đầu óc tỉnh táo.
Một số người tham dự khác thì có một mức độ lo lắng khác - họ vẫn đang lo lắng về "vấn đề an toàn thực phẩm trên con tàu này. Mặc dù giờ đây họ đã chấp nhận sự thật rằng "Thuyền trưởng Duncan có nhân tính và đã thiết lập mối quan hệ hợp tác với giáo hội", nhưng họ vẫn cảm thấy trên con tàu này sẽ xuất hiện thứ gì đó có hại cho sức khỏe thể chất và tinh thân của người bình thường. Đặc biệt là sẽ xuất hiện trong cái gọi là "bữa tiệc nướng". ... Thực ra, họ có lý khi lo lắng.
Nhưng vô ích.
Vì hiện tại vẫn chưa đến lúc quay lại tàu hành hương cứu nạn - bốn vị Giáo hoàng vẫn đang lưu lại tại hội trường, cuộc họp kín" sau cuộc họp công khai mới là phần thực sự quan trọng.
"Bây giờ ở đây chỉ còn lại chúng ta,' Trong đại sảnh đột nhiên trở nên thanh tĩnh và trống trải do sự rời đi của các giáo chủ, Duncan nhìn về phía bốn vị ngồi đối diện mình: "Chúng ta có thể thảo luận một số chuyện không quá thích hợp để nêu rõ ra."
"Ngài muốn bắt đầu từ đâu?" Helena nói: "Chúng tôi sẽ tận khả năng giải đáp mọi nghi vấn của ngài."
".. Thật ra ngược lại cũng không tính là nghi vấn gì,' Duncan suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: "Chỉ là ta muốn biết, đối với những hành động ở vùng hải vực biên giới kia... các người dự tính giấu các thành bang mãi mãi sao? Ta không nói đến việc tìm kiếm chư thần, mà là việc tìm kiếm một con đường mới. Nếu các người thực sự tìm được một con đường mới, các người dự định thuyết phục những thành bang không biết gì vê kế hoạch thực hiện một cuộc di cư dân số quy mô lớn này như thế nào? Ngoài ra còn có những kế hoạch 'di cư' đây tham vọng khác..."
Nói đến đây anh dừng lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Thành thật mà nói, chúng nghe rất thú vị, nhưng chỉ cần bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, có thể nhận ra rằng trong đó có quá nhiều quyết định vội vàng và quá nhiều yếu tố quá tự nhiên. Đặc biệt là khi các người dự định tự mình hoàn thành những kỳ công' này trong khi giấu giếm toàn bộ thế giới - Các người nghĩ rằng tỷ lệ thành công thực sự là bao nhiêu?"
"... Giấu giếm cũng là một hành động bất đắc dĩ. Có quá nhiều thông tin không thể để người bình thường biết được. Những bí mật' liên quan đến biên giới, tiết lộ đến các thành bang bình thường sẽ rất dễ gây ra thảm họa, Helena thở dài nói: "Tất nhiên, những nghi ngờ của ngài là chính xác. Trong những kế hoạch này có quá nhiều yếu tố vội vàng và tự nhiên. Hơn nữa bất kể thế nào, những hành động quy mô lớn này cũng không thể che giấu mãi mãi... Tất cả những gì tôi có thể nói về điều này là, ngay từ đầu chúng tôi không hề nghĩ đến tình hình sẽ xấu đi nhanh đến vậy."
"Ban đầu chúng tôi hoạch định hết thảy những điều này dựa trên khoảng thời gian mấy thế kỷ,' Fram ở một bên gật đầu: "Nếu có đủ thời gian hòa hoãn, chúng tôi sẽ có thể dựa vào sự tiếp sức của mấy thế hệ để thúc đẩy những chuyện này một cách vững vàng, cũng có thể có thêm nhiều tinh lực để giám định và xử lý thông tin tình báo liên quan đến biên giới, đồng thời chuyển chúng đến các thành bang một cách an toàn. Hiện tại... chỉ có thể nói rằng thời gian quá gấp rút."
"Thời gian à... thời gian quả thật quá gấp rút,' Duncan nhẹ nhàng thở dài, anh biết những gì Helena và Fram nói đều là sự thật đành chịu, cho nên không tiếp tục lòng vòng ở chủ đề này, sau một tiếng thở dài thì quay đầu sang Fanna bên cạnh: "Vậy nói về chuyện khác đi. Fanna, không phải cô có lời muốn nói với ngài Fram sao?"
Giáo hoàng Truyền Hỏa Giả, Fram ngồi đối diện bàn, thân hình cao lớn, màu da xám trắng hơi giật mình, ngay sau đó dường như ý thức được điều gì đó, điều chỉnh lại tư thế ngồi và nhìn Fanna với ánh mắt nghiêm túc.
Fanna khẽ gật đầu rồi đứng dậy, quay người đi về phía góc đại sảnh - chốc lát sau, nàng ta vác theo một sự vật cực kỳ to lớn quy trở lại trước mắt mọi người.
Đó là cây "thủ trượng" mà Taurijin để lại.
"Cô cẩn thận xà nhà..." Duncan ở bên nhịn không được nhắc nhở: "Với cả cột nhà..."
Fanna gật đầu, cẩn thận không để cây "thủ trượng" khổng lồ giống như một thân cây đại thụ đập vỡ đồ đạc trong đại sảnh, sau đó từ từ đặt nó lên bàn trước mặt mọi người.
"Đây chính là 'cột biên niên sử ˆ"