Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 683 - Chương 682: Ánh Sao Tràn Đầy

Chương 682: Ánh Sao Tràn Đầy Chương 682: Ánh Sao Tràn ĐầyChương 682: Ánh Sao Tràn Đầy

Rõ ràng, tin tức đột ngột nổ ra từ Duncan bên này có chút chấn động đến tam quan của mấy vị Giáo hoàng - họ bình tĩnh lại tại chỗ trong một thời gian dài, nhưng cuối cùng vẫn không làm sao hồi phục được.

Sau khi che giấu thông tin liên quan đến Dinh thự Alice, Duncan đã nói ngắn gọn với nhóm người của Rune về sự trao đổi giữa mình với Mặt trời đen và Thánh chủ biển sâu.

Anh không hề lo lắng những thông tin này sẽ "ô nhiễm" đến những người có mặt tại hiện trường vào lúc này. Một mặt, những người theo anh đều đã được "linh hỏa" của anh tẩy lễ, sự thật chứng minh điều này khiến họ sở hữu khả năng chống chọi cực cao đối với ô nhiễm tinh thân. Mặt khác, mấy vị Giáo hoàng có mặt hầu như ngày nào cũng đối mặt với ô nhiễm tinh thần, liếc mắt đã thấy khả năng chống chọi của họ rất cao, không đến mức phát điên chỉ vì nghe được vài lời từ Cổ thần - Nếu là vừa rồi lúc đoàn giáo chủ vẫn còn anh chắc chắn sẽ không nhắc tới những chuyện này.

Đám người Helena trố mắt nhìn nhau, sau một lúc suy nghĩ và do dự, cả ba ánh mắt đều đổ dồn vào Rune.

Lão Tinh linh lùn béo đột nhiên có chút lúng túng: "... Tại sao mấy người đều nhìn tôi?"

"Người có học thức uyên bác nhất trong số chúng ta là ông." Helena tỏ vẻ chân thành.

Banster gật đầu theo: "Ông thường có những kiến giải độc đáo và sự nhạy bén tiên tri trong lĩnh vực thần bí học thâm thúy."

Fram không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm Rune không chớp mắt.

Rune im lặng vài giây, vẻ mặt vi tế, sau một lúc suy nghĩ, ông ta dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn vê phía Duncan đang xem cuộc vui bên cạnh: "Ngài xác nhận là mình đã nghe thấy giọng nói rõ ràng và lý trí Thánh chủ biển sâu và Mặt trời đen, phải không?

"Tất nhiên xác nhận,' Duncan dang tay ra: "Lý trí như chúng ta đang nói chuyện với nhau lúc này vậy."

"Vậy thì câu hỏi thứ hai,' Rune cân nhắc một chút, biểu mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc: "... Từ sau khi trở về thế giới hiện thực từ không gian thứ, ngài đã gặp phải tạo vật hỗn độn hoàn toàn không thể trao đổi, không thể lý giải, hoàn toàn không thể diễn tả được trong mắt ngài chưa?"

Duncan nghe vậy có chút giật mình, sau đó mơ hồ hiểu được ý của lão Giáo hoàng. Sau chốc lát trâm ngâm, anh nói: "... Ta đã gặp rất nhiều 'quái thai hỗn độn, hỗn loạn, không thể trao đổi' trong tiêu chuẩn của người đời. Nhưng hầu như mỗi lần... ta đều nghe thấy thông tin hữu ích trong những tiếng gào thét như tiếng ồn của chúng... Đôi khi, ta thậm chí còn có cảm giác như chúng đang cế tình trò chuyện với ta."

Anh dừng lại, nhưng phía sau vẫn còn nửa câu chưa nói ra - anh luôn cho rằng điều này là bình thường! Mà Rune thì sau khi nghe được câu trả lời của Duncan, sắc mặt lộ ra biến đổi rõ ràng, chân mày ông ta lập tức nhíu lại. Helena ở một bên cũng có phản ứng: "Đợi đã, cho nên nói..."

"... Trong mắt thuyền trưởng, không tồn tại Cổ thần điên cuồng và mất kiểm soát,' Rune nhìn vào mắt Duncan và nói chậm rãi với vẻ mặt nghiêm túc: "Trong bất kỳ tình huống nào ngài đều có thể hiểu được những giọng nói đã hoàn toàn đi chệch hướng tiêu chuẩn cơ bản của lý trí đó, cho dù là những tồn tại mà người phàm chỉ liếc mắt đã có thể suy sụp và phát điên, đối với ngài có lẽ cũng có thể hiểu được và trao đổi được."

Đại sảnh yên tĩnh một lúc, ngoại trừ Alice não không đủ dùng và Shirley không động não, mọi người lập tức bắt đầu vô thức suy nghĩ xem điều này có ý nghĩa gì và "nguyên nhân" đằng sau "hiện tượng” khó tin này.

Mà trong lúc trâm từ, Morris thấp giọng phá vỡ sự im lặng: "Nếu theo phỏng đoán 'sai lệch nhận thức' mà thầy ngài vừa nói lên, vậy thì có nghĩa là thuyền trưởng ngài ấy..."

"Vạn vật bất luận lệch lạc đến đâu, vẫn nằm trong phạm vi nhận thức của ngài ấy,' Rune chậm rãi gật đầu: "Điều này hơi giống như... Chờ đã, chờ đã, tôi cân giấy bút!"

Morris phản ứng ngay lập tức: "Ở đây có.

Một tờ giấy nhanh chóng được trải lên bàn, Rune câm lấy cây bút chì, cúi xuống dưới ánh mắt tò mò của mọi người, bắt đầu phác họa nhanh một hình vẽ lên trên tờ giấy - nhưng điều khiến Duncan bất ngờ là, đó không phải là phù văn thần bí học phức tạp và huyền ảo gì, cũng không phải công thức toán học thâm thúy khó hiểu gì, Rune vẽ ra chỉ là những vòng tròn nhìn phân tán và ngẫu nhiên.

Ông ta vẽ nhiều họa tiết hình tròn - chúng phân bố ngẫu nhiên trên giấy, một số chồng lên nhau, một số chỉ hơi giao thoa ở rìa, một số thì hoàn toàn độc lập.

"Còn nhớ Đại hủy diệt không? Với cả phỏng đoán về quá trình hình thành thế giới mới sau Đại hủy diệt... Rune vừa vẽ vừa nói nhanh: "Nhiều thế giới va chạm với nhau, các mảnh vỡ của chúng tích tụ thành nền tảng của thế giới mới. Tôi gọi những mảnh vỡ chất đống này là 'tro tàn nguyên thủy'. Mà những đống tro tàn này ban đầu đều mang theo 'quy tắc' của thế giới tương ứng của chúng. Chúng ta coi tro tàn có cùng một bộ quy tắc như một vòng tròn như vậy...

"Đúng, khái niệm về tập hợp, 'tro tàn nguyên thủy' mà mỗi một thế giới để lại chính là một tập hợp con. Mọi người có thấy những vòng tròn giao nhau này không? Những vòng giao nhau đó chính là phần 'tương thích lẫn nhau của tro tàn nguyên thủy...

"Trong đêm dài thứ ba, tro tàn nguyên thủy tương thích đã được tổ chức lại, hình thành nên Thời đại Biển Sâu mà chúng ta đang ở... Giao' của tập hợp, không sai, chính là ở đây..."

Rune dừng lại và dùng bút chì chỉ vào trung tâm tờ giấy trắng.

Một số vòng tròn lớn nhỏ giao nhau ở đó, phần giao nhau của các vòng tròn có diện tích chỉ bằng móng tay.

"Đây chính là Thời đại Biển Sâu của chúng ta... Tro tàn nguyên thủy đến từ đống đổ nát của nhiều thế giới khác nhau có thể tương thích với nhau và miễn cưỡng có thể 'thành lập' theo cùng một bộ quy tắc. Chúng cùng nhau xây dựng nên biển vô biên cùng nhiều thành bang trên biển vô biên...

"Mà ngoài chỗ 'giao' này, trong phần không giao nhau khác của những vòng tròn, tức là rời nhau' của chúng, chính là những thứ mà chúng ta có thể tiếp xúc tới nhưng không thể hiểu hoặc kiểm soát được - chúng lang thang ở rìa thế giới thực của chúng ta, có thể xuất hiện dưới dạng một dị tượng, một dị thường, hoặc những hiện tượng quỷ dị khác, hoặc vật mang ô nhiễm..."

Rune suy nghĩ một lúc rồi chỉ vào những vòng tròn nằm bên ngoài tất cả những vòng tròn và không có bất kỳ tiếp xúc nào với những hình vẽ khác.

"Đây chính là vị trí của nguyên mẫu báng bổ đang ở, vị trí của Mặt trời đen cùng các Cổ thần thất lạc và tộc quần bị lưu đày. Chúng ta đã hoàn toàn không thể hiểu được sự tôn tại của chúng. Chúng cũng hoàn toàn không tương thích với thế giới thực. Một số trong chúng đã hoàn toàn có biến mất trong bóng tối. Trong khi một số khác... vẫn lang thang trong hình dạng tro tàn nguyên thủy... trong một không gian và thời gian nào đó mà chúng ta không thể hiểu được."

Morris nhìn hình vẽ đơn giản mà rõ ràng do thây mình vẽ trên giấy, nhanh chóng hiểu ra: "Chúng ta đang ở trong phạm vi 'giao, do đó chỉ có thể 'hiểu' được những thông tin trong phạm vi giao, những thứ bên ngoài giao đối với chúng ta chính là những tiếng ồn và bóng tối không thể tả...

Rune gật đầu: "Đúng vậy, đây chính là 'sự thật: mà mô hình này thể hiện."

Morris lại nói ngay sau đó: "Nhưng đối với thuyền trưởng, dù là những cái bóng quỷ dị' bên ngoài chỗ giao hay những Cổ thân thất lạc hoàn toàn nằm ngoài hệ thống tập hợp, đều có thể hiểu được - trong mắt ngài ấy, không tồn tại thế giới bên ngoài chỗ giao..."

"Như thầy đã nói..."

Duncan đứng một bên và im lặng lắng nghe những cuộc thảo luận này.

Họ đang thảo luận về anh, cố gắng sử dụng một bộ logic để giải thích về anh. Họ đang cố gắng nhận thức, cố gắng hiểu, cố gắng tiếp xúc với "bí ẩn chân thực" của anh.

Nhưng anh không quan tâm.

Anh chỉ im lặng lắng nghe, vừa suy nghĩ vừa nghe.

Anh nhìn chằm chằm vào những hình vẽ được Rune phác họa ra, vào những vòng tròn giao nhau, chồng lên nhau và độc lập, vào những "tro tàn nguyên thủy" trôi nổi và rải rác trong đống đổ nát, vào tờ giấy kia.

Không biết tại sao, trong đầu anh lại nhớ tới trải nghiệm trong không gian thứ trước đó không lâu, nhớ tới ánh sao tràn ra khỏi mắt người khổng lồ nhợt nhạt mình đã nhìn thấy...

Fanna cũng đi đến trước tờ giấy, nhìn hình vẽ trên đó, không khỏi nhẹ giọng nói: "Vậy thuyền trưởng đang ở vị trí nào..."

Rune có vẻ nghiêm túc: "Chỉ trong một trường hợp, một tập chung' có thể chứa tất cả các tập hợp con đã xuất hiện ở đây, cùng những tập hợp con chưa xuất hiện ở đây."

Fanna suy nghĩ một lúc, đưa tay ra làm một động tác trên tờ giấy: "Một vòng tròn lớn hơn bao hàm tất cả chúng?”

"Không"

Morris lắc đầu.

Sau đó, vị học giả già tiến về phía trước nửa bước, nhẹ nhàng đặt tay lên tờ giấy.

"Là tờ giấy này."

Dứt lời, ông ta ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh.

Ánh sao vô tận lấp đầy tầm nhìn, trí nhớ và nhận thức của ông ta.

Lấp đầy tâm mắt của mọi người trong đại sảnh.

Helena trợn to hai mắt trong ánh sao. Trong cơn sóng thần chân lý cuốn lên, bà ta cảm thấy tâm trí mình lung lay sắp đổ. Bà ta nhìn thấy một cái bóng nhấp nhô bất định và một đường viền nổi lên trong ánh sao. Đường viên đó đến gân bà ta, phát ra tiếng nổ vang —

"Thật không thể tin được đúng không?"

Rune rẩy đứng cứng ngắc trong ánh sao, tiếng ồn và rung chấn nặn ra từ trong lý trí của ông ta: “Chân lý... vô cùng đẹp...

Sau đó, toàn bộ ánh sao đột nhiên tiêu tán - cái bóng khổng lồ nhấp nhô co lại rồi sụp đổ vào thế giới thực trong đại sảnh trong khoảnh khắc mà con người không thể phát hiện được.

Fanna gắng gượng thoát ra khỏi dư ảnh đáng sợ do ánh sao gây ra. Trong cơn choáng váng mạnh mẽ, nàng ta nhìn thấy thuyền trưởng đi vê phía bàn và chậm rãi cuộn tờ giấy lại.

"Ta kiến nghị với mọi người,' Duncan quay đầu lại và nhìn vào mắt Rune: "Lần tới khi thảo luận với ta, hãy chuẩn bị kỹ càng hơn."

Dư ảnh khủng khiếp do ánh sao lưu lại cuối cùng hoàn toàn biến mất - tờ giấy đã được Duncan cuộn lại hoàn toàn, đồng thời tiện tay nhét vào trong quần áo.

Khi "chân lý" tạm thời bị che giấu, lý trí bỗng dưng trở lại trong đầu mỗi một người.

Banster chợt hít một hơi thật sâu, theo bản năng lùi lại một bước, sau đó trừng mắt nhìn Rune: "Đáng lẽ ngay từ đầu ta nên giữ khoảng cách với 'học giả như các người!"

"Vừa rồi là các người kêu ta phân tích!" Rune thở hổn hển tức giận, đầu tiên là mang theo nỗi sợ hãi kéo dài liếc mắt nhìn Duncan, sau đó lại nhìn đám ba người Banster: "Các người chỉ nói có hiệu quả hay không thôi!"

"Thuyền trưởng...' Morris quay đầu nhìn Duncan với vẻ mặt có chút xấu hổ: "Xin lỗi..."

"Không sao cả, tò mò là bản năng của con người,' Duncan cười lên, trong nụ cười mang theo vẻ ôn hòa và bao dung như trước: "May mà mọi người đều không chết."
Bình Luận (0)
Comment