Chương 726: Shirley & A Cẩu
Chương 726: Shirley & A CẩuChương 726: Shirley & A Cẩu
Trên hòn đảo nổi vỡ vụn được bao phủ bởi ánh sao ngưng trệ, A Cẩu và Shirley đi đến tận cùng vùng đất, ngồi xuống và bắt đầu ngẩn người.
Một sợi dây xích đen kịt kéo dài từ cánh tay bao phủ mảnh xương đen của Shirley, nối với xương cổ của A Cẩu. Suy nghĩ của hai tâm trí lặng lẽ lưu chuyển và hòa quyện trong mối liên kết được tạo nên bởi sợi dây xích, chia sẻ lý trí và nhân tính của nhau — giống như mười hai năm trong quá khứ.
Họ có rất nhiêu lời muốn nói, trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng chấn động lòng người sau khi sợi dây xích bị đứt, cặp đôi "cộng sự” đã nương tựa vào nhau suốt mười hai năm này đã phải đối mặt với rất nhiều chuyện chưa bao giờ tưởng tượng qua, mà ngay cả Shirley không thích động não nhất, lúc này cũng có rất nhiêu suy nghĩ về cuộc đời.
Tất nhiên nhân tiện họ cũng phải suy nghĩ kỹ về cách thích ứng với mối quan hệ mới giữa "chó giám hộ' và "nhân loại khế ước" vô cùng bùng nổ dù đặt trên toàn thế giới...
Duncan không làm phiền họ mà dẫn Alice đến một nơi cách xa biên giới hòn đảo nổi một chút, trong khi chờ đợi nhân cơ hội điều tra môi trường kỳ lạ của "biển sâu tĩnh mịch" này một chút.
Xung quanh rất yên tĩnh, không nhìn thấy bất kỳ sinh vật sống nào trên vùng hoang dã bị bao phủ bởi bầu trời sao tối tăm.
Nơi này từng tụ tập rất nhiều ác ma biển sâu, nhưng vì né tránh đòn hiểm, lúc này chúng đã chạy hết, hiện tại nơi đây chỉ còn lại một mảnh hoang địa bao phủ bởi đá đen quái dị, cùng với một số bóng mờ lởm chởm nhấp nhô ở chỗ xa.
Nếu không phải biết mình đang ở "biển sâu tĩnh mịch", Duncan sẽ cảm thấy khung cảnh trước mắt giống như một hành tinh ngoài hành tinh hoang vắng hơn - bề mặt quả đất tựa như tinh cầu tĩnh mịch xung quanh và bầu trời sao ngưng trệ trên đỉnh đầu tản ra một bầu không khí thê lương và ngột ngạt, quả thực không tính là một môi trường tốt lành gì.
Mà nếu cân nhắc đến "động vật" duy nhất ở đây chính là vô số con ác ma hung hãn, cân nhắc đến tất cả cuộc sống hằng ngày của bọn ác ma là nhai đồng loại, nhai đá, cùng với bị đồng loại nhai, thì nơi này thậm chí không liên quan gì "nơi đáng sống”.
"... Bây giờ ta bắt đầu cảm thấy kế hoạch của giáo hội Tứ thần không đáng tin cậy,' Duncan thản nhiên nói: "Ta đang nói đến phương án định cư ở biển sâu tĩnh mịch - nơi quỷ quái này, dù cho nhân loại thực sự tồn tại được, chắc chắn cũng sẽ bị vặn vẹo không còn hình dạng... Nền văn minh' hoàn toàn phi nhân loại còn được coi là nền văn minh của con người' hay không, điêu này sợ rằng phải đặt dấu chấm hỏi."
Alice ở một bên suy nghĩ một chút, nửa hiểu nửa không.
Có điều ngược lại, trông nàng ta dường như không phản đối môi trường ở đây, thậm chí còn thích nghi rất tốt, đến bây giờ vẫn hứng thú bừng bừng đi dạo khắp nơi, môi trường hoang dã và tối tăm trân trụi đều không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của con rối này - nàng ta chạy đến bên cạnh nhặt một hòn đá có hình dạng kỳ lạ, rất vui vẻ đưa cho Duncan: "Thuyền trưởng! Ngài nhìn này nhìn này, đái"
Duncan lập tức tập trung suy nghĩ, liếc nhìn hòn đá Alice nhặt lên với vẻ mặt nghiêm túc và nghiêm trọng: 'Hòn đá này có gì đặc biệt?
"Ngài nhìn mặt bên của nó có phải trông rất giống đầu sơn dương không?" Tiểu thư con rối đột nhiên cười lên, trên mặt lộ ra vẻ khoe khoang: "Tôi vừa liếc nhìn một cái thì đã phát hiện!"
Duncan: ”....
Mà trong lúc anh ngẩn ra, Alice lại chạy sang một bên, đào thứ gì đó giữa tảng đá lởm chởm gần đó tới, hết sức phấn khởi bày ra với Duncan xem: "Còn có những thứ này, ngài nhìn chúng có giống cành cây không?"
Duncan nhìn những cành cây mà Alice đang nắm trong tay - trên dọc đường đi nhìn thấy không ít, chúng trông giống như những cành cây của một loại cây bụi nào đó, mọc trong các vết nứt của tảng đá, trên bê mặt có những đường vân màu xám trắng, nhưng chỉ có thân chính mà không có bất kỳ kết cấu phiến lá, hình dáng khá kỳ lạ.
Bất kỳ người nào lần đầu nhìn thấy thứ này, sợ rằng đều sẽ vô thức cho rằng đây là một loại "thực vật" độc nhất vô nhị trong biển sâu tĩnh mịch.
Tuy nhiên, Alice lại tùy ý bẻ gấy một cành cây và chỉ vào mặt cắt của cành cây: "Ngài nhìn xem, thứ này cũng là đá."
Duncan khẽ cau mày, cầm lấy "cành cây" Alice đã bẻ gãy, tò mò quan sát hình dạng mặt cắt của nó - thứ này có vẻ rất giòn, mảnh gấy gọn gàng và sắc bén, lại phơi bày ra xúc cảm giống như những hòn đá màu đen, màu xám trên mặt đất xung quanh, nhưng khi Duncan cầm chúng quan sát cẩn thận dưới ánh sao, thì lại nhìn thấy trên mặt cắt thoáng phản chiếu huy quang nhỏ bé, thật giống như bên trong trộn lẫn với bụi kim loại rất mịn hoặc sợi vải.
Sau đó anh lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía không gian rộng lớn bao phủ bởi bầu trời sao ảm đạm - những hòn đảo vỡ vụn với nhiều kích cỡ khác nhau trôi nổi trong chiều không gian này, một số hòn đảo có kích thước gần bằng thành bang lớn nhất trên biển vô biên, trong khi một số lại chỉ là những hòn đá lớn hơn đôi chút, nhưng bất kể "hòn đảo" lớn đến đâu, trên cấu trúc của nó đều có một điểm chung:
Phần phía dưới của "đảo nổi" đều là một "chiếc đĩa" có hình dạng ngay ngắn. Mà phần dưới đáy đĩa còn có thể nhìn thấy rất nhiều cụm vật thể treo ngược tựa như măng đá. Lại có những cấu trúc khổng lồ nhìn không rõ hình dạng kết nối giữa những vật thể treo ngược kia, tựa như "đế" mang theo hòn đảo nổi.
Duncan khẽ cau mày, không khỏi liên tưởng đến "đảo gương" nhìn thấy ở đáy biển Hàn Sương hồi đó - Đảo gương đen trôi nổi trong biển sâu đó cũng phơi bày ra dáng vẻ hoang tàn và nguyên thủy giống như hòn đảo nổi vỡ vụn ở đây. Hơn nữa, trên hòn đảo cũng rải rác chất liệu "đá đen", xen lẫn một chút xúc cảm của kim loại nhẹ tương tự như ở đây. Hiển nhiên, cả hai là thứ tương tự.
Nếu như nói những hình người bùn đen có hình dáng nhân loại kia là "phôi thô của con người", vậy thì hình ảnh phản chiếu tối tăm hoang tàn và nguyên thủy dưới đáy biển Hàn Sương chính là "phôi thô của thành bang”. Mà ở vùng biển sâu tĩnh mịch này... dường như chứa đầy "phôi thô của thành bang."
Có lẽ đây chính là những "phôi rèn nguyên thủy" được Thánh chủ biển sâu sử dụng trong đêm dài thứ ba? Hay nói cách khác... Lẽ nào chúng chính là "bán thành phẩm' của rất nhiều hòn đảo trên biển vô biên?
Nếu như đây đều là những bán thành phẩm... vậy thì rõ ràng hồi đó Thánh chủ biển sâu đã từng có một kế hoạch hoành tráng hơn khi xây dựng "nơi trú ẩn' - nhiều hòn đảo hơn, nhiều thành bang hơn, không gian sinh tôn rộng rãi hơn, tài nguyên đồi dào, thậm chí... ngay từ đầu phạm vi của biển vô biên trong kế hoạch đều có thể rộng hơn rất nhiều lân so với những gì người đời biết bây giờ.
Tuy nhiên hiện tại, những "bán thành phẩm này chỉ lặng lẽ trôi nổi trong không gian tựa như chiếc lồng này, mặc cho năm tháng trôi qua, bị trần thế và chư thần lãng quên, chỉ có ác ma biển sâu hỗn độn và ngu đần chém giết cả ngày ở đây, duy trì sự luân chuyển và "cân bằng” vật chất vô nghĩa ngày này qua ngày khác.
Tiếng bước chân đột nhiên vang lên từ bên cạnh, đánh thức Duncan khỏi dòng suy nghĩ.
Anh ngẩng đầu nhìn theo âm thanh và nhìn thấy hai bóng dáng cao lớn đang đi về phía bên này - một người là Shirley vẫn duy trì hình dạng một con ác ma biển sâu, người còn lại là A Cẩu đã hoàn toàn khôi phục như cũ.
"Coi bộ các ngươi nói xong rồi,' Duncan chủ động bước tới và phá vỡ sự im lặng trước.
"Cảm ơn ngài đã cho thời gian,' A Cẩu cúi đầu và nói hết sức lịch sự: 'Hy vọng điều này không làm lỡ việc."
"Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm - nhưng cũng không gấp mười mấy phút này,' Duncan thản nhiên nói, đồng thời quan sát biểu cảm (chủ yếu là quan sát biểu cảm của Shirley, khuôn mặt xương xẩu của A Cẩu quả thực nhìn không ra biểu cảm) của Shirley và A Cẩu: "Nhìn có vẻ trạng thái của các ngươi rất tốt - Thảo luận qua tương lai phải làm thế nào chưa? Ta đang nói đến mối quan hệ khế ước mới của các ngươi... liên quan đến tình huống trước đó chưa từng có về việc một con ác ma triệu hồi một nhân loại giao ước."
Bản thân anh lúc nói lời này trong lòng đều cảm thấy kỳ quái từng hồi, nhưng lại không ngờ rằng Shirley và A Cẩu phía đối diện sau khi nghe xong ngược lại đặc biệt thờ ơ. Người sau còn lắc đầu không lưu tâm: "Chuyện này không có gì to tát, tôi và Shirley đều cảm thấy điều này không ảnh hưởng nhiều đến chúng tôi..."
Alice bên cạnh vừa nghe thấy nhất thời kinh ngạc trợn to hai mắt: "Không ảnh hưởng sao?"
"Đúng thế,' A Cẩu đặc biệt bình tĩnh nói: "Dù sao bình thường vẫn luôn là Shirley đến khắp nơi vùi đầu đâm loạn, tôi phụ trách ở một bên giữ sợi dây xích ngăn cản cô ấy gây họa. Thuyền trưởng đã nói thế nào... ờ, chó dắt người đi dạo. Hơn mười năm chúng tôi đều trải qua như vậy, bây giờ không phải vẫn như vậy sao!"
Duncan vừa nghe vậy, cùng Alice trố mắt nhìn nhau, qua mấy giây sau mới đồng thanh nói: "Hình như cũng phải..."
Shirley bên cạnh nghe đến đầu gần như gục vào ngực, vừa cúi đầu vừa lúng túng lẩm bẩm: "Đừng nói chuyện này nữa được không... Tôi cũng đâu có lỗ mãng như vậy...
Duncan lập tức cảm thấy lời nói của cô gái này không có sức thuyết phục - từ ngày cô quăng sợi xích ném A Cẩu ra ngoài đánh người lần đầu tiên, mối quan hệ của cô với 'lỗ mãng" đã không thể tách rời...
Có điều trải qua sự đánh trống lảng như vậy, trong lòng anh ngược lại thoáng cảm thấy nhẹ nhõm, coi bộ Shirley và A Cẩu thực sự không quan tâm đến 'việc nhỏ" trong việc chuyển đổi quan hệ khế ước, điều này khiến anh bớt đi rất nhiều lo lắng không cần thiết.
Shirley thì cúi đầu liếc nhìn A Cẩu nối liền với mình, cô lắc nhẹ cánh tay, khiến sợi dây xích phát ra âm thanh lạch cạch.
Sợi xích gắn bó họ lại với nhau, như trước đây, còn về ai là con người, ai là ác ma, ai có chung nhân tính với ai, trái tim ai đập trong lồng ngực ai... đều không quan trọng lắm.
Họ là "Shirley và A Cẩu'" - mãi mãi như vậy, ở bên nhau là tốt rồi.
"Vậy thì chỉ còn lại một vấn đề khác,' Sau khi im lặng vài giây, Duncan đột nhiên ho khan hai tiếng phá vỡ sự yên lặng, anh ngẩng đầu nhìn Shirley đã "trưởng thành", cao gân ba mét được nâng đỡ bởi chân khớp hài cốt: "Hình dáng bây giờ của cô... còn có thể biến trở lại được không?”
"Được,' Shirley lập tức gật đầu, nhưng ngay sau đó biểu cảm có chút do dự: "Sau khi sợi xích khôi phục, tôi và A Cẩu đã 'phát hiện ra cách kiểm soát lại cơ thể, chỉ có điều..."
Duncan trưng ra vẻ mặt nghi ngờ: "Chỉ có điều?"
"Hơi có một chút hậu di chứng..." A Cẩu bên cạnh lẩm bẩm.
Lời nói vừa dứt, Shirley liền bắt đầu kiểm soát thân xác mới toanh của mình chuyển hóa thành một con người —
Kèm theo một loạt âm thanh lách cách của sự biến dạng và tái tổ chức xương cốt cùng bụi mù bốc lên, kích thước của cô nhanh chóng thu nhỏ lại trong làn khói, sau vài giây ngắn ngủi đã khôi phục trở lại hình dạng và chiều cao của một con người bình thường, những mảnh xương đen và gai xương đáng sợ kia đều co rúc vào trong cơ thể cô, khuôn mặt trưởng thành một thời cũng trở lại với vẻ ngoài bình thường, ngoại trừ...
Đôi mắt vẫn tràn ngập ánh sáng nhạt màu máu.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Duncan bằng đôi mắt hoàn toàn bị huyết quang bao trùm, giọng điệu có chút bất lực: "Đặc tính của ác ma biển sâu không thể tiêu trừ được. A Cẩu ngược lại có thể trực tiếp khôi phục thành hình dáng trước đây của nó - dù sao cũng chỉ là toàn thân thu nhỏ lại một vòng, nhưng bất kể thế nào thì mắt tôi cũng không thể biến đổi trở về và thoạt nhìn không được bình thường."
"... Thật ra cũng khá ngâầu." Duncan nhận xét hết sức khách quan.
Shirley nhịn hồi lâu, thở dài một hơi: 'Ài... bỏ đi, về sau khi vào thành bang tôi sẽ nhắm mắt lại, dù sao bây giờ nhắm mắt lại vẫn có thể nhìn thấy vật."