Thâm Hải Trường Miên

Chương 17

Trans: Koliz

Tôi nhớ, mẹ từng tức đến nổ phổi nói: Khi con phát hiện ra việc không ổn, một việc khác bết bát hơn sẽ lập tức xuất hiện.

Hiện tại, tôi đã gặp được cái sự việc bết bát hơn ấy: Hai người bọn tôi sắp phải quay trở lại, sẽ không quay lại vùng biển này nữa — những người quyết định cho rằng nơi đây đã không còn nhiều giá trị thăm dò.

Tôi đứng ở cửa nhà vệ sinh, nhìn các đồng nghiệp vui mừng nghe người phụ trách tuyên bố xong. Bọn tôi đã chờ ở đáy biển quá lâu, họ khát vọng ánh mặt trời, khát vọng được đoàn tụ với người nhà.

Sau đó tôi nhìn thấy Frank, cậu dùng hai tay che kín mặt, phát ra âm thanh nghẹn ngào. Có đồng nghiệp vỗ vai cậu kêu đừng quá kích động như thế, những người khác cũng thiện ý cười cậu.

Tôi không biết phải an ủi cậu thế nào, chỉ đành trầm mặc đi tới vỗ lưng cậu, cho cậu một cái ôm chẳng có mấy công dụng.

itsukahikari.wordpress.com

Tối hôm đó, Frank hiếm khi không dính lấy nhân ngư, mà cách nhân ngư một khoảng quan sát hắn hết lần này đến lần khác, như muốn khắc sâu vĩnh viên bộ dáng nhân ngư vào trong trí nhớ.

Cậu rốt cuộc phát hiện nhân ngư có phần gầy gò, cậu căn dặn nhân ngư phải ăn cơm thật no, nhân ngư tuy không tình nguyện nhưng vẫn đáp ứng.

Buổi tối ngày hôm sau, cậu hướng về phía nhân ngư nói lời từ biệt.

Nhân ngư đầu tiên là mê man, chờ hiểu ra được, hắn đau thương rít gào, xông lên cầm chặt lấy cánh tay Frank hệt như lúc hai người mới gặp lại, hàm răng sắc nhọn lại cắn trên bả vai cậu chậm chạp không nhả.

Frank run rẩy ôm lấy nhân ngư, hôn cổ hắn.

Biểu tình dữ tợn của nhân ngư dần dần biến đổi, tôi hoài nghi hắn đang khóc, nhưng nhân ngư không có tuyến lệ, hắn vĩnh viễn không thể khóc được.

Đã đến giờ, tôi thở dài trở lại tàu ngầm.

Nhân ngư không rời đi, hắn xuất hiện ở cửa sổ mạn tàu điên cuồng đập kính, biểu tình dữ tợn và móng vuốt sắc bén thậm chí khiến hắn trông như một con quái vật. Thế nhưng chân không giữa cửa kính hai lớp sẽ không truyền tiếng động ầm ầm ấy vào trong tàu ngầm. Frank quay lưng với nhân ngư, đứng trước bàn làm việc của mình, chỉ chừa cho nhân ngư bóng lưng đoạn tuyệt.

Nhân ngư cuối cùng kiệt sức rời đi, mang theo linh hồn của Frank biến mất trong biển cả đen kịt.

Frank từ sau khi trở lại chẳng nói lấy một câu, cũng không có bất cứ động tác gì. Tôi cứ thế ở bên cậu, nhìn cậu đứng cả đêm trong phòng làm việc.

Nếu như có thể, tôi hy vọng mọi chuyện sẽ dừng lại tại đây, tuy rằng không hoàn mỹ, nhưng tôi tin rằng sau này bọn họ nhất định sẽ tìm thấy người yêu chân chính thích hợp với họ.

Nhưng vận mệnh sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi.

itsukahikari.wordpress.com

Sau khi an vị trong boong thuyền, được một nửa thời gian, bọn tôi phát hiện bóng dáng nhân ngư. Hắn ra sức bơi, sau đó víu vào cửa sổ mạn tàu cười với hai người bọn tôi.

“Không! Anh không được như vậy!” Frank trong nháy mắt sụp đổ, nước mắt đột ngột chảy ra xuống hốc mắt cậu, tôi thấy cậu quỳ xuống gào khóc đập cửa sổ, “Trở về đi! Anh mau trở về đi!”

Giọng cậu khiến các đồng nghiệp chú ý tới, bọn họ kinh ngạc nhìn sinh vật đáy biển chưa từng gặp, đều vây quanh một bên cửa sổ mạn tàu hưng phấn ầm ĩ bàn luận.

Frank hoàn toàn không thấy người khác, cậu gào khóc, thét lên bằng giọng khản đặc, cậu dùng sức đập của kính, bàn tay đập đến chảy máu, cậu dùng tất cả mọi cách có thể nghĩ ra để đuổi nhân ngư mà cậu yêu sâu đậm đi, bởi vì nhân ngư biển sâu vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi đó, cấu tạo sinh lý của họ sẽ khiến họ chết vì áp lực trên biển cạn.

Đối với Frank mà nói, vĩnh viễn rời xa người yêu tuy đau khổ, nhưng nó dù sao cũng tốt hơn cách biệt âm dương.

Nhân ngư không hiểu lời Frank nói, không hiểu được môi ngữ, cũng không muốn để ý tới sự cự tuyệt từ Frank. Hắn chỉ không ngừng bơi lên trên theo tàu ngầm, dù cho cả người nổi gân xanh, dù cho máu tràn ra từ khóe miệng hắn, dù cho làn da hắn nứt ra chảy máu.

Frank đã hoàn toàn khản giọng, ngay cả một từ cũng không nói nổi, một đêm không ngủ khiến cậu chỉ có thể vịn cửa sổ bất lực khóc. Nhân ngư làm động tác lau nước mắt cho cậu, cách cửa kính áp tay lên lòng bàn tay Frank. Đứng bên cạnh, tôi thấy vết máu dây trên kính của hai người họ nối liền lại, như hai trái tim đã ngừng đập tiếp tục nảy lên, hòa tan vào nhau.

Đồng nghiệp xung quanh dường như đột nhiên nhận ra nhân ngư này có thể sẽ chết, bọn họ không muốn mất đi cơ hội nghiên cứu sinh vật đáy biển hiếm có này, nhanh chóng chạy tới phòng thuyền trưởng tìm người phụ trách cho dừng tàu lại.

Tàu ngầm rốt cuộc chậm rãi dừng lại, thế nhưng sức lực của nhân ngư cũng đã đến hồi cuối. Hắn ra sức lắc đuôi mấy cái, nói câu gì đó, sau đó hắn cười ngã xuống, biến mất khỏi cửa sổ.

Tôi nghĩ, hắn có lẽ đã chìm vào biển cả.

“Em yêu anh, em cũng yêu anh!” Frank đổ rạp xuống sàn, không tiếng động đáp lại, “Em yêu anh…”

Các đồng nghiệp liên tục an ủi cậu, họ không hiểu được nhân ngư nói gì, nghĩ Frank khổ sở vì mất đi đối tượng nghiên cứu, cho nên lời an ủi của họ cũng chỉ là chó cắn áo rách.

Ngay lúc ấy, một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt tôi, tôi mới ý thức được, tôi cũng đã khóc tự lúc nào.

Hối hận và tội lỗi bao trùm lấy trái tim tôi, thế giới của tôi chỉ còn lại tăm tối. Tôi nghĩ tôi sẽ phải sống mãi trong hổ thẹn.
Bình Luận (0)
Comment