Tham Lam Giữa Ban Ngày - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 1

Mưa là chuyện rất bình thường.

Song cơn mưa dầm gió rét thế này lại khá hiếm gặp ở Thủ phủ giữa tháng 12, lạnh nữa cũng chỉ tầm mười mấy độ thôi chứ chẳng giống hôm nay, dường như nó đang đổ cho hợp tình hợp cảnh.

Ngôn Hòa đứng ở hàng đầu đám đông, chiếc ô đen mở xòe che mất đôi mắt, chỉ còn đoạn mũi thẳng tắp cùng đôi môi đường nét lạnh lùng lộ ra dưới tán ô.

Anh nhìn đăm đăm vào bức ảnh bà nội trên bia mộ, nội tâm chưa tới nỗi buồn bã. Bà nội tuổi đã cao, ra đi nhẹ nhàng không bệnh tật đau đớn, giây phút hấp hối người nhà cũng không báo cho anh, mãi tới khi bà đã từ trần anh mới thu dọn sơ qua, vội vàng bước lên máy bay về nước.

Vừa khéo kịp dự tang lễ ngày hôm nay.

Cúi người, dâng hoa, mặc niệm, thực hiện xong loạt động tác theo trình tự thì cả người đã rét căm.

Nghĩa trang nằm trên sườn núi, ở Thủ phủ các gia đình không giàu thì cũng phải sang mới có tư cách được mai táng tại đây sau khi chết, nguyên nhân đơn giản thôi, phần mộ ở đây đắt đỏ.

Mọi người đều mua nguyên khu, bên này là khu vực mồ mả của nhà họ Ngôn.

Nằm ngay sát cạnh nhà họ Ngôn là khu của nhà họ Mục.

Khi đi theo bậc thang đá Đại Lý trơn trượt xuống núi, khóe mắt Ngôn Hòa liếc qua khoảnh đất có phần hoang vu của nhà họ Mục, bước chân không hề dừng lại.

Anh đã bay suốt cả đêm, kịp thay đúng mỗi bộ vest đen xong là phải chạy ngay tới nghĩa trang, hiện giờ huyệt thái dương cứ nặng nề, người ngợm ướt đẫm rét cóng, chỉ thấy mệt mỏi.

Lòng cũng chỉ toàn lạnh lẽo, chẳng còn ý nghĩ nào khác nữa.

Trước khi lên xe, Ngôn Hòa ngước mắt bắt gặp một người đang đứng đằng xa.

Cũng mặc bộ quần áo đen tuyền, khoanh hai tay bấu chặt vào nhau, giậm chân nhè nhẹ tại chỗ chắc là vì lạnh quá, từ xa tít mù tắp mà vẫn cảm nhận được tần suất run rẩy lập cập của cậu ta.

Không thể trách sao Ngôn Hòa nhìn thấy. Giữa nguyên đám đông người đen sì sì thì chiếc ô trong suốt cậu đang cầm che trên đầu thực sự quá gai mắt – vẫn hệt như xưa, quen chăm chút biến tấu mấy tiểu tiết nho nhỏ này nhằm thu hút sự chú ý của người khác.

Tầm mắt Ngôn Hòa liếc ngang rồi vút đi, không khựng lại dù chỉ một giây, anh tự đóng ô lại rồi mở cửa ngồi vào xe.

Trong kính chiếu hậu, người kia chạy mấy bước đằng sau như muốn đuổi theo xe. Do đang đeo khẩu trang nên không nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt cậu, song sự sốt sắng nơi đôi mắt vẫn thoáng lập lòe.

Chỉ nửa phút ngắn ngủi thôi đoàn xe đã nối nhau rời khỏi nghĩa trang, khuất bóng dần qua màn mưa dồn dập buốt giá.

Tán ô trong suốt bị vứt lại xa tít phía sau.

Tầm mắt Ngôn Thành nhìn từ kính chiếu hậu sang tới gương mặt Ngôn Hòa, thấy Ngôn Hòa gần như không có vẻ xao động khác thường gì.

Nhưng anh ta hiểu Ngôn Hòa, chắc là không ai ở nhà họ Ngôn hiểu rõ cậu em họ này bằng anh ta nữa.

Ngôn Thành cân nhắc lời lẽ, rồi lên tiếng với giọng tán gẫu lơ đãng: “Mấy năm nay thằng bé sống khá là khổ, thấy đồn đãi cũng không được hay lắm.”

Ngôn Hòa “Ừm” một tiếng nhạt thếch, ra hiệu là có đang nghe.

“Chắc thằng bé hỏi thăm được là hôm nay chú về, lại còn tìm đến tận đây.” Ngôn Thành không để bụng, duỗi tay sang vỗ vai ngôn Hòa. Lớp vải bộ vest ngấm nước mưa ướt đẫm băng giá, toát ra bầu không khí u ám lạnh lùng đặc quánh, hòa vào làm một với chủ nhân đang mặc nó.

“Về rồi thì cứ tích cực lên thôi, đừng để vướng bận những chuyện ngày xưa.” Ngôn Thành không tiện nói nhiều, một số việc chỉ có thể dừng ở giới hạn nhất định, “Sớm muộn cũng phải bắt đầu cuộc sống mới mà.”

Ngôn Hòa chăm chú lắng nghe, vẫn chỉ “Ừm” nhẹ tênh.

Về đến Lộc uyển là vừa đúng bữa tối.

Các bậc bề trên trong nhà với con cháu dòng nhánh đi thẳng từ nghĩa trang về, uống trà thăm hỏi ông cụ một phen, nấn ná chốc lát rồi đều ăn ý giải tán, không ai vô ý vô tứ đòi ở lại ăn tối cả.

Ngôn Niên rất mệt mỏi, người đã hơn 80, vừa phải tiễn đưa bạn già đã nắm tay đồng hành suốt mấy chục năm, dù có thấu đáo đến mấy cũng khó tránh đau xót, mới một đêm thôi mà cảm giác lại già đi thêm mười mấy tuổi.

Bầu không khí trên bàn ăn cũng rất im lìm.

Bàn ăn ngày xưa rộn rã nay chỉ còn có bốn người đàn ông ngồi lần lượt theo thứ tự, tuy Ngôn Hòa của 5 năm trước không phải dạng tính cách sôi động mấy nhưng ít nhiều cũng giúp tình hình tươi tắn hơn phần nào, hiện giờ thì anh đã hệt như mọi người khác nhà họ Ngôn, nguyên bữa chẳng hó hé nổi một câu.

Ngôn Tương Duyệt lên tiếng đầu tiên phá vỡ cảnh yên ắng: “Tiểu Hòa, lần này về rồi thì đừng đi nữa nhỉ! Ông cháu cao tuổi, cần có người bên cạnh, A Thành cũng cần người hỗ trợ nữa.”

Ngôn Hòa ngẩng đầu lên nhìn sang bác, chưa nói gì thì Ngôn Niên đã tiếp lời luôn: “Ý ông cũng là thế, nếu đã về rồi thì đừng đi nữa.”

Khí thế của người ở địa vị cao ròng rã nhiều năm khiến dù đã có tuổi thì trông Ngôn Niên vẫn rất đáng gờm, song tuổi già cùng cú sốc mất vợ thực sự đã đánh gục ông cụ rõ rệt chỉ trong thời gian rất ngắn, làm vẻ bề ngoài cứng rắn cả đời nứt mất một vệt, dần dà phơi ra sự miễn cưỡng bất lực của cái tầm gần đất xa trời.

Năm xưa Ngôn Niên cương quyết bắt Ngôn Hòa xuất ngoại, mà trong tình thế lúc ấy đúng là Ngôn Hòa cũng ra đi cực kì dứt khoát. Bây giờ quay đầu trông lại, Ngôn Niên cũng có xót thương, nhưng không hề hối hận.

Con người già đi là đôi mắt cứ vẩn đục rã rời, như thể chất chứa nước mắt lẫn áy náy.

“Tiểu Hòa, bố cháu xem như không chờ mong được gì, tương lai nhà họ Ngôn là của cháu với A Thành thôi.” Ngôn Niên đặt đũa xuống, uống một ngụm trà nóng, có vẻ tâm trạng đã dịu đi bớt, ông cụ mới nói tiếp, “Ông đã cho luật sư soạn hợp đồng phân chia cổ phần của cháu với anh cháu, sắp xếp mấy công ty con nữa, rõ ràng hết cả rồi, đến lúc ấy cháu kí tên vào là xong.”

Tổ tiên họ Ngôn hành y nhiều đời, đến thế hệ Ngôn Niên thì bắt đầu kết hợp kinh doanh, nay đã gần như độc quyền ngành dịch vụ khám chữa bệnh ở Thủ phủ, xây dựng nên tập đoàn y tế khổng lồ. Đa số con cháu cũng đều theo học các chuyên ngành xoay quanh nghề y, Ngôn Thành phụ trách chính về phẫu thuật thẩm mỹ và dược, Ngôn Hòa thì nghiêng về thiết bị vật tư và nghiên cứu phát triển.

Nhà họ Ngôn khá khác biệt với các danh môn đại tộc ở Thủ phủ, tác phong hành xử nho nhã hơn, những màn kịch dạng anh em bất hòa thường gặp của nhà giàu về cơ bản không tồn tại trong đây. Họ Ngôn giáo dục uốn nắn theo cách riêng, có thể gọi là dạng thanh cao độc đáo giữa tầng lớp giàu sang phức tạp xa hoa.

Vậy nên cái chuyện phân chia gay go quyết liệt mà các gia tộc khác giằng co sứt đầu mẻ trán, thì ở nhà họ Ngôn lại được thống nhất chỉ bằng vài câu đơn giản giữa bữa ăn mà thôi.

Thấy nét mặt bác với anh họ đều rất bình thản, Ngôn Hòa biết mọi người đã bàn bạc nhất trí từ sẵn, bèn cũng gật đầu đáp “Vâng”.

Bữa tối tiếp tục, nhắc đến công việc xong bầu không khí lại đỡ nghiêm trọng hơn vừa nãy.

Có vẻ Ngôn Niên nhớ ra việc gì đó, bỗng dừng đũa lại.

Mọi người cũng ngừng tay theo.

“Nghe nói hôm nay thằng bé nhà họ Mục đến tìm cháu.” Ngôn Niên ngập ngừng chốc lát, gương mặt có vẻ kém vui lẫn hơi gắt gỏng như thể đang nói đến vật bẩn thỉu gì làm người ta ghét bỏ lắm, sau ấy ông chỉ kết luận ngắn gọn, “Trên lý thuyết thì chuyện riêng của cháu ông không nên can thiệp, nhưng cháu phải biết cân đối trong lòng.”

Sau đó chẳng rõ nghĩ thêm sao mà ông cụ còn hừ một tiếng: “Bất kể trước kia tình cảm hai đứa thế nào thì cũng không có sau này nữa đâu. Bị cái người như thế dây dưa chỉ tổ ngáng chân cháu thôi.”

Nhắc một hồi rồi tự dưng Ngôn Niên bắt đầu tức giận, đã ngần ấy năm trôi qua mà cứ động đến chuyện này là ông cụ vẫn khó lòng kiềm chế nổi tâm trạng mình. Vụ bê bối năm nào suýt hủy hoại hoàn toàn con trai ông, bây giờ đám người cũ việc xưa lại thò ra động đến cháu ông, ông tuyệt đối không cho phép.

Ngôn Thành vội rót thêm cốc trà mới cho ông cụ, tiếp lời: “Ông ơi, Tiểu Hòa khắc tự biết giải quyết ấy mà ạ, ông đừng bực bội những việc lặt vặt ấy làm gì.” Anh ta đưa mắt ra hiệu cho Ngôn Hòa, nói thêm, “Tiểu Hòa chẳng để ý đến cậu ta đâu ạ. Hôm nay cậu ta đến nghĩa trang chắc cũng vì muốn tiễn bà nội một đoạn đường thôi, hai đứa nó còn không nói câu nào với nhau.”

Ngôn Niên uống một ngụm trà, nâng mắt nhìn sang Ngôn Hòa vẻ không đáng tin lắm.

“Vâng ạ, ông.” Sắc mặt Ngôn Hòa bình thường y nguyên, trông kiểu hoàn toàn chả vướng mắc gì vấn đề ấy, đáp hùa theo lời Ngôn Thành, “Cháu sẽ tự biết cân đối ạ.”

Nghe Ngôn Hòa nói vậy Ngôn Niên cũng tạm yên tâm.

Ăn xong bữa cơm, Ngôn Niên về phòng nghỉ ngơi sớm, Ngôn Tương Duyệt cũng có việc cần làm nên ra về trước.

Ngôn Thành thì không bận gì, cũng chưa đi mà ngồi với Ngôn Hòa trong vườn hoa một lúc, trò chuyện tình hình gần đây, dặn dò một lượt các thứ ở công ty.

Ngôn Hòa thấy mặt mũi anh họ thấm mệt, chắc mấy hôm nay cũng không được ngủ nghỉ đàng hoàng, vừa lo hậu sự cho bà vừa lo chăm nom công ty, giờ còn phải bận tâm băn khoăn thay cả mình nữa, bèn thoáng áy náy.

“Anh, anh cũng vất vả mấy ngày liền rồi, cứ về nhà đi, không cần ngồi cả em dâu.”

Ngôn Hòa đã tắm rửa thay quần áo mới, ra thấy Ngôn Thành chưa hề có ý đi về bèn biết đối phương vẫn chưa nói được những gì thật sự muốn nói với mình, nhưng hiện giờ đến tầm này rồi thật lòng anh không muốn phải giao tiếp với bất kì ai nữa, chỉ muốn ngủ một giấc cho hẳn hoi.

“Ừm, được, thế anh về trước đây.” Ngôn Thành vỗ vai Ngôn Hòa mấy cái, cậu em này độc lập từ bé, lòng dạ vững vàng, tốt hay xấu thì cũng đều hiếm khi dao động vì người khác.

Có những việc bắt buộc phải từ từ mới được, sốt ruột vô ích. Giờ anh ta không nấn ná thêm, lên tầng chào ông nội rồi quay về nhà mình.

Phải đi mãi lâu mới bắt được xe bus dọc đường từ trên nghĩa trang xuống núi.

Cả người Mục Tinh Dã đã lạnh cóng, hai tay lần lượt thay nhau cầm cán ô, lòng bàn tay không còn tí hơi ấm nào.

Cậu đội mũ áo gió màu đen lên đầu, tóc mái rối bời ướt nhẹp lõng thõng trước trán, nước mưa chảy men theo đuôi tóc xuống lăn qua gò má rồi lọt thỏm vào sâu trong cổ áo, làm cậu rùng mình bần bật vì rét.

Cậu chạy chầm chậm trên đường, cuối cùng 20 phút sau cũng trông thấy bến xe bus, mãi đến tận khi ngồi lên xe rồi đại não đông lạnh tê tái mới bắt đầu khôi phục dần hoạt động, cậu muộn màng nhận ra hôm nay mình đã làm một việc lớn siêu cấp quan trọng.

—— Cậu gặp được Ngôn Hòa rồi.

Gió ấm trong khoang xe phả vào má, cậu bỏ mũ xuống, chỉnh lại tóc mái, lấy điện thoại trong balo ra, màn hình đen ngòm phản chiếu gương mặt cậu.

Gò má gầy gò trắng bệch, chóp mũi đỏ bừng, môi thì lại tím tái vì cóng, mắt cũng nhòe nhoẹt mờ sương, ỉu xìu như con chuột lột.

Lếch thếch quá đi mất! Cậu nghĩ.

Chẳng biết Ngôn Hòa có nhận ra cậu không nữa.

Đã bao lâu hai người chưa gặp nhau nhỉ? Phải 5 năm rồi ấy!

Thời gian 5 năm quá dài, cậu cắn răng hứng chịu các thể loại căm ghét xấu xa lẫn đòn roi từ cuộc đời, vẫn chẳng hề thấy đằng đẵng kiệt quệ. Song nhớ nhung lại nung nấu quá, mỗi giây mỗi phút đều khiến cậu đau khổ khôn nguôi.

Thời gian 5 năm cũng quá ngắn, ngắn đến nỗi chưa đủ để người ta quên hết quá khứ ghê tởm, ngắn đến nỗi vẫn chưa đủ cho cậu biến mình rực sáng lên lần nữa, để có thể bước ra trước mặt Ngôn Hòa một cách đường hoàng tử tế, cậu còn chưa đủ dũng khí để bất chấp tất cả lao tới hỏi thăm anh một câu, dù với tư cách bạn bè thôi cũng được.

Cậu vỗ thật mạnh vào cái mặt đang ngưa ngứa vì gặp gió nóng sau khi bị cóng, bắt đầu hồi tưởng phân tích từng ánh mắt cử động của Ngôn Hòa trong đầu.

Ngôn Hòa đứng giữa đám đông, độc lập thẳng tắp như một gốc tùng. Cảm giác anh ấy lại cao lên, gầy đi nữa, nét mặt vắng nụ cười lạnh băng, lạnh hơn cả nước mưa. Quãng thời gian 5 năm không để lại quá nhiều dấu vết ở anh, nhưng khí thế phong thái quanh anh đều đã thay đổi.

Mục Tinh Dã chỉ dám âm thầm trông theo từ đằng xa chứ không thể tiến lên. Cậu cúi mình, mặc niệm cùng đám đông vì người thân đã qua đời của Ngôn Hòa, bó cẩm chướng ôm trong tay cũng chỉ dám đặt ở một góc ngôi mộ.

Gương mặt Ngôn Hòa mờ nhòe dưới tán ô khuất sau màn mưa bụi, cậu cố gắng mở căng mắt ra thật to mà vẫn chẳng nhìn được biểu cảm của đối phương.

Cuối cùng khi đang loạng choạng lảo đảo bám theo sau đám đông định chạy lại gần thì cậu bỗng thấy rõ ánh mắt Ngôn Hòa lướt qua gương mặt cậu trước khi anh lên xe – giá lạnh, ghét bỏ, không hề dao động.

Hệt như cái nhìn cuối cùng Ngôn Hòa dành cho cậu ở sân bay 5 năm về trước.

Toàn bộ xíu xiu dũng khí dành cho buổi gặp lại được tích cóp từ khi biết tin Ngôn Hòa sẽ về nước dự đám tang, rồi nghĩ đủ mọi cách hỏi thăm ngày an táng của bà nội Ngôn Hòa, tới lúc tăng ca trước mấy hôm liên tục để được xin nghỉ đúng hôm nay, giờ nháy mắt đã tan tành mây khói.

Chắc anh ấy nhìn thấy mình rồi, chỉ chán chẳng muốn để ý thôi.

Giống câu cuối cùng Ngôn Hòa nói với cậu ở sân bay 5 năm về trước.

Anh bảo: Mục Tinh Dã, do cậu tự chuốc lấy cả.

Mục Tinh Dã lấy quyển nhật kí màu xanh đậm trong balo giở ra, mò thêm chiếc bút máy, viết mấy dòng chữ cực kì nghiêm túc tỉ mẩn:

Ngày 11/12, mưa to.

Hôm nay gặp được anh Ngôn rồi.

Kế hoạch theo đuổi lại anh Ngôn phải đẩy lên sớm 1 năm, tuy chuẩn bị khá gấp gáp nhưng mình sẽ cố gắng, luôn luôn cố gắng đến cùng.

Cậu dừng bút, tự cổ vũ mình trong lòng.

Chưa nói chuyện được thì đã sao, chưa thèm nhìn thẳng cậu thì đã sao, chỉ cần cậu cố gắng, chỉ cần cậu đánh đổi tất cả, biết đâu Ngôn Hòa sẽ lại yêu cậu như ngày xưa.

Mà thôi, nghĩ nhiều vô ích, mấu chốt là phải hành động.

Cậu siết chặt nắm đấm, giơ lên với cái mặt mình trên màn hình điện thoại, củng cố tự tin thêm lần nữa.

Mất 2 tiếng đồng hồ, chuyển 3 lượt xe bus, mãi rồi Mục Tinh Dã cũng về được đến căn nhà thuê của mình trước 8 giờ tối.

Cậu đã ướt sũng toàn thân, quần áo dính rịt vào da, vừa lạnh vừa nặng. Nhiệt độ thay đổi liên tục nhiều lần từ trong xe ra ngoài trời khiến cậu thấy người mình có vẻ nong nóng, theo kinh nghiệm trước đó thì khả năng cao là sẽ bị cảm lên cơn sốt cho xem.

Cậu không thể bị ốm được, còn rất nhiều công việc cần hoàn thành, còn phải đối phó cả người kia, kế hoạch theo đuổi lại anh Ngôn còn chưa thực hiện nữa, nhất định không được ốm đâu.

Cậu quẳng balo xuống, tức tốc lao vào phòng tắm.

Căn này là căn dạng hộ gia đình nhỏ duy nhất cậu đủ sức thuê quanh đây, tiểu khu lâu đời, bài trí cũ kĩ, một phòng ngủ một phòng khách. Nhưng Mục Tinh Dã thích chỗ này lắm, cậu xem đây là nhà của mình.

Bật máy nước nóng nửa tiếng đồng hồ mới đủ ấm, Mục Tinh Dã kéo khăn tắm đang choàng quanh người ra, bước vào phía dưới khu vòi sen chật hẹp.

Chiếc gương lắp trên vách tường lát gạch sứ trắng đang bị che phủ bởi lớp hơi nước mỏng manh, qua làn khí nóng hôi hổi vẫn trông thấy cơ thể gầy nhom trắng nhợt dưới vòi hoa sen giăng đầy những vết thương lớn nhỏ.

Có vết đã loang màu vàng xanh, có vết tụ máu bầm tím, có vết vẫn đỏ tươi, thương mới chồng lên thương cũ cứ như loạt hoa sặc sỡ đua tranh, dữ tợn ghê người.

Bình Luận (0)
Comment