Tham Lam Giữa Ban Ngày - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 10

Ánh đèn với bóng người đan chồng trước mắt, âm thanh nhốn nháo lúc xa lúc gần lao xao bên tai, chứng ù tai lẫn tâm trí mịt mờ khiến cậu không phân biệt được phương hướng, cậu cảm giác cả người mình nóng bừng lên, xong đau nhói, chỉ muốn chết luôn tại chỗ cho rồi.

Nhưng vừa nãy không biết là ai cho cậu uống nước, giúp cậu tỉnh táo được giây lát ngắn ngủi, tranh thủ thoi thóp lảo đảo bỏ chạy ra ngoài, cũng không nhớ phải đi đâu, chỉ nhớ là phải đi tìm một người.

Xong rồi cậu đâm phải một người thật.

Ý thức sau cuối của cậu là người bị cậu va vào ấy bước đến cạnh cậu, cúi xuống nhìn cậu bằng gương mặt đầy lo âu. Người này có đôi mắt rất tròn, rất sáng, long lanh ngập nước.

Chờ lúc tỉnh lại mở mắt ra thì cậu đã nằm trong bệnh viện.

Phòng bệnh rất yên tĩnh, cậu thử nhúc nhích ngón tay, khát kinh khủng khiếp. Một lát sau có y tá bước vào, thấy cậu đã tỉnh bèn ấn chuông.

Thêm mấy bác sĩ nữa ghé sang kiểm tra một lượt cho cậu rồi thoắt cái lại đi. Y tá nán lại thì đút nước cho cậu, hỏi han cậu thấy thế nào, có khó chịu không, nói lắt nhắt mấy câu xong trông Mục Tinh Dã mới tỉnh táo hơn chút.

"Em bị sao thế ạ? Sao lại ở đây?"

"Cậu dị ứng cồn, còn dung nạp thêm một lượng thuốc lớn, rồi vết thương ở cạnh hông cũng nghiêm trọng nữa." Y tá hỗ trợ cậu trở mình, thử đỡ cậu ngồi dậy, "Như thế rồi không vào bệnh viện thì đi đâu?"

Y tá khá có kinh nghiệm xử lý các bệnh nhân không có người nhà đi theo dạng này, bảo cậu: "Đã rửa dạ dày, khâu vết thương, theo dõi thêm hai ba hôm là xuất viện được. Cậu có muốn thông báo cho người nhà không?"

"Em... không có người nhà ạ, một mình em là được." Mục Tinh Dã trả lời theo phản xạ.

Đầu óc cậu vẫn đang từ từ tiêu hóa dở những lời y tá nói, kí ức tối hôm ấy chầm chậm quay về, tự dưng cậu nhớ ra gì đó, vội vàng hỏi:

"Hôm nay ngày bao nhiêu rồi ạ?"

3 tiếng sau khi tỉnh dậy, Mục Tinh Dã lại nhìn thấy thanh niên kia ở phòng bệnh.

Thanh niên bị cậu đâm phải lúc lao ra ngoài, đôi mắt rất tròn rất sáng, nhìn người khác cứ thấp thoáng vẻ thương xót.

Thanh niên bước vào ngồi xuống cạnh giường cậu, cười với cậu rất dịu dàng: "Chào cậu, tôi tên là Khương Tiểu Khê. Tôi đưa cậu đến bệnh viện đó, cậu có cần tôi hỗ trợ liên hệ với người nhà không?"

Mục Tinh Dã lắc đầu, nói chỉ cần lấy điện thoại của mình thôi.

Khương Tiểu Khê đưa điện thoại cho cậu: "Lúc ấy cuống quá, điện thoại cậu rơi ở trong phòng, về sau quản lý câu lạc bộ đưa cho tôi, người ta tưởng tôi với cậu quen nhau."

Mục Tinh Dã nói "Cảm ơn", sốt sắng cầm lấy điện thoại thử gõ hai cái, nhưng điện thoại đã tắt máy. Khương Tiểu Khê thấy cậu nôn nóng rối bời hết lên, phải lấy cái sạc ra cắm hộ cậu.

Bật được điện thoại xong Mục Tinh Dã mò mẫm lục lọi một hồi, không có tin báo cuộc gọi, cũng không có bất cứ tin nhắn nào. Trang trò chuyện của cậu với Ngôn Hòa vẫn đang cắt ngang ở bức ảnh bầu trời đêm cậu gửi, với cả câu "Mai là được về rồi".

Ngoài đó ra chẳng còn gì khác nữa.

Hóa ra 2 hôm nay cậu hôn mê trong bệnh viện, thật sự chẳng có ai bận tâm, cũng chẳng có ai đi tìm cậu hết.

"Cậu có sao không?" Khương Tiểu Khê nhìn Mục Tinh Dã với vẻ lo âu. Chỉ chưa đến một phút mà sự gấp gáp của cậu đã biến thành hụt hẫng.

"Không sao đâu ạ," Mục Tinh Dã cười khổ một tiếng, "chỉ là muốn báo tin bình an cho người ta, nhưng xong phát hiện ra chẳng ai bận tâm mình có bình an hay không."

Bao năm nay cậu luôn luôn một thân một mình, thành quen mất rồi.

Trông bề ngoài thì cậu điều chỉnh lại tâm trạng rất nhanh, cậu cảm ơn Khương Tiểu Khê lần nữa. Trong tình huống như thế mà có một người xa lạ chịu giúp cậu một tay, đưa cậu đến bệnh viện, chắc hẳn đối phương là người lương thiện và dịu dàng lắm lắm.

Thấy cậu bình tĩnh hơn, Khương Tiểu Khê bèn kể lại cho cậu tình hình hôm đó sau khi cậu ngất đi.

Khương Tiểu Khê ra ngoài đi lại cho thoáng thì gặp phải Mục Tinh Dã máu me khắp người lao tới đâm thẳng trực diện.

Anh giật mình hết hồn, đang định duỗi tay ra đỡ thì trông thấy thêm một người đàn ông dữ tợn hằm hè xông ra đuổi theo sau. Người đàn ông này cũng dính máu, bước phăm phăm tới gần định kéo người đang nằm dưới đất lên.

Khương Tiểu Khê không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng một tay của người đã ngất xỉu kia cứ bấu chặt lấy ống quần làm anh không nỡ lòng nào. Thế là anh đứng ra che chắn, nói: "Anh gì ơi, cậu ấy bị thương rồi, anh định làm gì đấy?"

Tiếng động ở hành lang vang khá lớn, thoáng chốc các nhân viên công tác đã xúm vào xem, khách khứa trong phòng riêng cũng nghe thấy cả.

Ngụy Khải Đông bước chân ra, đập vào mắt là cảnh Khương Tiểu Khê đối đầu với một người đàn ông, xong ống quần còn đang bị một người đàn ông khác nữa bám víu trong tay.

Bộ dạng Vạn Khoảnh tương đối lôi thôi nhưng gã vẫn xã giao với Ngụy Khải Đông mấy câu, hai người từng trao đổi qua lại vài lần trên thương trường, chỗ quen biết cả, mỗi cái không ngờ sẽ trùng hợp gặp mặt ở đây thôi.

Quen thì dễ xử lý rồi, không nhất thiết phải làm căng quá. Việc quan trọng nhất trước mắt là đưa người đến bệnh viện, lúc ấy Vạn Khoảnh tìm điện thoại cũng để gọi bác sĩ.

Cuối cùng là Khương Tiểu Khê gọi xe cấp cứu đưa Mục Tinh Dã đến bệnh viện, Ngụy Khải Đông còn đang xã giao chưa về được nên phái hai vệ sĩ theo cùng. Còn phía Vạn Khoảnh có vẻ cũng chả bận tâm mấy tình hình sống chết của một đứa bồ nhí không biết nghe lời, bỏ về luôn.

Mục Tinh Dã mê man ở bệnh viện 2 ngày mới tỉnh, Vạn Khoảnh đã quay về Thủ phủ đúng theo lịch trình từ lâu, hoàn toàn không có ý định lo lắng gì cậu.

Thực ra Vạn Khoảnh đi xong Mục Tinh Dã cũng tạm thở phào nhẹ nhõm, không nhỡ bùng nổ đến mức này rồi, có khi dọc đường về còn hành hạ cậu nữa.

Ngụy Khải Đông với Khương Tiểu Khê còn việc phải làm, vẫn đang ở lại Bình Châu mấy hôm nay. Lúc đưa người vào viện Khương Tiểu Khê ghi số điện thoại của mình, bác sĩ thấy bệnh nhân tỉnh nên gọi theo số này, đằng nào cũng rảnh rỗi nên Khương Tiểu Khê dứt khoát đâm lao theo lao tử tế đến cùng, ghé thăm xem tình hình cậu thế nào.

"Lúc đâm vào tôi ấy cậu đang gọi tên một người." Khương Tiểu Khê cẩn trọng dò hỏi, "Cậu bảo là anh Ngôn, cứu em."

Khương Tiểu Khê vẫn nhớ ánh mắt đau đớn tuyệt vọng mà Mục Tinh Dã nhìn anh, bàn tay chộp lấy quần anh nhoe nhoét máu, ngón tay run bần bật vì cố sức, ngất xỉu xong cũng chỉ nói đúng bốn chữ.

Cũng chính vì câu nói ấy Khương Tiểu Khê mới quyết tâm lo chuyện bao đồng.

Cậu ấy cầu xin một người cứu mình như thế, chắc hẳn sẽ là người mình bận lòng lắm, "anh Ngôn" này mà biết cảnh ngộ cậu ấy gặp phải thì còn xót xa tới nhường nào cơ chứ!

Mục Tinh Dã chậm chạp nhắm mắt lại: "Vâng, là một người quan trọng lắm ạ."

"Vậy có cần báo cho cậu ấy không?" Khương Tiểu Khê hỏi, "Một mình cậu nằm viện thì bất tiện chết, với cả cậu về nhà rồi cũng cần có người chăm nom nữa."

"Không cần đâu, em ở một mình là được ạ... Anh ấy bận lắm, thôi đừng quấy rầy anh ấy." Mục Tinh Dã nói.

Khương Tiểu Khê hiểu ra trong bụng, cũng không tiện nói nhiều hơn.

Trước đó Mục Tinh Dã đã hỏi về chi phí điều trị, ra là sau ấy trợ lý của Vạn Khoảnh đã đến thanh toán, may là không làm phiền Khương Tiểu Khê thêm không thì Mục Tinh Dã lại càng áy náy mất.

Cả hai trò chuyện thêm một lát, lưu số điện thoại của nhau rồi hẹn bao giờ về Thủ phủ gặp lại, Khương Tiểu Khê ra về.

Ngụy Khải Đông đã làm xong việc, đang chờ anh ở dưới tầng.

"Em giỏi thật nhỉ, ra ngoài cho thoáng thôi mà cũng nhặt được thằng đàn ông về." Ngụy Khải Đông hừ một tiếng, tương đối bất mãn, "Nhặt về thì thôi, lại còn đích thân đưa đến tận viện, nào là thăm bệnh rồi nào là trả điện thoại."

"Anh bị làm sao đấy?" Khương Tiểu Khê đánh nhẹ hắn một cái, "Anh là con ma bóng gió xéo xắt đấy à?"

"Hờ, trời trở lạnh rồi, đến lúc cho nhà họ Vạn phá sản thôi." Ngụy Khải Đông vẫn chưa chịu thôi.

"Thôi vậy, em rút lại lời lúc nãy, anh là con ma trời lạnh nhà người ta phá sản."

Trong xe chỉ có hai người họ, tài xế không theo cùng, thế là Ngụy Khải Đông bắt đầu bày trò nhố nhăng, ngược hẳn với hình tượng người trưởng thành quyết đoán sấm sét, ác ôn hung bạo của hắn, đằng nào cũng có ai nhìn thấy đâu.

Mấy hôm nay hắn khó ở cực kì. Cái vụ Khương Tiểu Khê lo chuyện bao đồng đi nhặt người khác khiến hắn đặc biệt bất an.

Cả hai đùa nhau một hồi xong Ngụy Khải Đông mới nghiêm túc kể mấy chuyện, bao gồm vụ bê bối rúng động toàn bộ Thủ phủ năm xưa liên quan đến hai nhà Mục và Ngôn, cậu Mục Tinh Dã này chính là con trai nhà họ Mục.

Khương Tiểu Khê không nhịn được phải chặc lưỡi: "Đúng là tréo ngoe gay cấn như phim." Xong anh hỏi, "Nhà họ Ngôn đấy chính là gia đình Ngôn Thành hả?"

Nhắc đến Ngôn Thành, sắc mặt Ngụy Khải Đông cũng không tươi lắm: "Nhà Ngôn Thành đấy. Tóm lại không một ai tử tế, em bớt nhúng tay mấy cái thứ lằng nhằng vào, nghe cho vui thôi là được. Ngôn Thành mà biết em cứu Mục Tinh Dã có khi lại tìm đến làm phiền em giờ."

"Em biết rồi!" Khương Tiểu Khê xáp lại gần véo má hắn, thổi phù vào má hắn như dỗ trẻ con, "Em nghe anh hết được chưa? Hả đồ con ma trời lạnh nhà người ta phá sản?"

Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát:

Câu chuyện của Ngụy Khải Đông và Khương Tiểu Khê ở cạnh nhà, "Thương cẩu" nha.

Ngoài ra, anh Ngôn sẽ không làm lơ bỏ mặc A Dã đâu.

————

*Note: (Hình như) Ngụy Khải Đông cũng mất trí nhớ được Khương Tiểu Khê nhặt về nên đặc biệt nhạy cảm với tình huống này XD

Bình Luận (0)
Comment