Tham Lam Giữa Ban Ngày - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 15

Hình như tiếng "Cốc cốc" theo nhịp đang vọng ra từ sâu thẳm ý thức xa xăm lắm, âm thanh vang dội mãi lâu, cuối cùng cái cục đang gồ lên trên giường cũng nhúc nhích.

Mục Tinh Dã quấn chăn ngồi dậy, đờ đẫn mất một hồi mới xác định đấy đúng là tiếng gõ cửa thật.

Chưa có ai khác ghé nhà cậu ngoài Ngôn Hòa. Cậu ưỡn ẹo mấy cái trên giường, xong lờ mờ bò dậy ra mở cửa.

Ngủ suốt hai hôm, ra một đống mồ hôi, sau cùng đã hết sốt. Nhưng ngủ nghê lâu quá làm ý thức cậu mịt mù, phản xạ cũng trì trệ, vậy nên lúc trông thấy cô gái quen quen đứng ở ngoài cửa cậu không tài nào nhớ ra đây là ai.

 

Bùi Nguyệt xách một đống đồ trong tay, đứng bên ngoài cửa cười duyên.

"Còn nhớ tôi không ạ? Anh Mục?" Bùi Nguyệt nở nụ cười chuyên nghiệp, giơ chỗ đồ đạc đang cầm lên, sau khi xác nhận cậu thanh niên tóc tai ổ gà vì ngủ trước mắt đây không nhớ ra mình thật thì đành phải giới thiệu lại, "Tôi tên là Bùi Nguyệt, trợ lý của sếp Ngôn."

Vẻ hoang mang như cơn mê cuộc đời nơi đáy mắt Mục Tinh Dã dần dà sáng rõ, giờ cậu mới nhận ra, cả hai từng gặp một lần ở sân bay.

 

Bùi Nguyệt đem theo rất nhiều thứ, cô vào phòng khách sắp từng món một ra. Lần đầu tiên có con gái đến nhà làm Mục Tinh Dã cứ ngài ngại, cậu đã ngủ đến nỗi này thì chớ, nhà cửa cũng loạn xì ngậu lên.

Ở nhà chẳng còn đồ uống gì, có mỗi hồng trà lần trước Ngôn Hòa uống. Mục Tinh Dã pha trà mời Bùi Nguyệt, nghe cô ngồi đó lên tiếng lần lượt.

"Giày đã giặt giũ đánh sạch rồi, làm ở hàng giặt khô bên cạnh chung cư chỗ sếp Ngôn đấy ạ." Bùi Nguyệt mở một chiếc hộp đóng gói tinh xảo ra, bên trong là đôi giày thể thao lần trước cậu để quên ở nhà Ngôn Hòa mãi chưa sang lấy.

Cộng tiền giặt khô với phí đóng gói vào có khi còn đắt hơn bản thân đôi giày. Mục Tinh Dã nhận lấy, cảm ơn rồi cất gọn vào tủ.

"Đôi này tôi mua có hơn 100 tệ thôi, sau này không dám để quên đồ ở nhà anh ấy nữa đâu." Mục Tinh Dã uống một ngụm trà, trà hơi bỏng làm cậu phải khẽ xuýt xoa một tiếng, thè lưỡi thổi phù phù.

Vốn Bùi Nguyệt còn đang nghĩ ngợi cái khác, nghe cậu nói vậy thì lại sửng sốt mất một giây.

"Mấy cái này cũng là anh Ngôn bảo đưa sang ạ?" Mục Tinh Dã không để ý biểu cảm của Bùi Nguyệt lắm, cậu thấy vẫn còn thêm mấy cái túi giấy bên cạnh mới tò mò ngó thử, hỏi dò.

"Cạnh tiệm giặt khô có hàng bánh mới mở, sếp Ngôn trông thấy nên bảo tôi tiện thể mua mấy túi mang về luôn."

Nghe vậy Mục Tinh Dã trợn tròn cả mắt, cậu bắt được một điểm quan trọng khác trong câu này.

"Anh Ngôn mang giày đi giặt ạ?"

"Đúng rồi, lúc chiều sếp Ngôn với tôi vừa ghé tiệm giặt khô xong."

Bùi Nguyệt quan sát nét mặt Mục Tinh Dã, không hề thảng thốt xúc động, không hề lo được lo mất mà hoàn toàn trái ngược, cậu còn nhíu mày lẩm bẩm: "Anh ý bận thế, lấy đâu thời gian mà đi ra tận hàng giặt khô? Ở nhà nghỉ ngơi thêm tí chẳng hơn à!"

Bùi Nguyệt lại có thêm dữ liệu phán đoán về người này, không ngại ngần thừa nhận cái nghèo của mình với người ta, cũng không khao khát mãnh liệt trước sự xa hoa ở đẳng cấp vượt trội, trọng tâm chỉ đặt vào duy nhất một mình Ngôn Hòa, rất thuần túy.

Có những thứ phải bồi dưỡng từ nhỏ, sẵn tận xương tủy, ví dụ như phong độ quý phái, không phải dạng giàu xổi đắp tiền lên là ra được đâu. Thanh niên trước mắt đây kể cả đi đôi giày thể thao đã ố vàng, ở trong căn nhà như vậy mà cũng chẳng hề hổ thẹn gì hết. Kết hợp thêm việc người mang phong cách "lãnh cảm" bẩm sinh như Ngôn Hòa lại dành cho Mục Tinh Dã thái độ khác biệt rõ rệt...

Càng ngẫm Bùi Nguyệt càng chắc mẩm hẳn Mục Tinh Dã với sếp phải có căn nguyên gốc gác sâu xa lắm, có khi đây chính là "Vợ sếp" tương lai không biết chừng.

 

"Vợ sếp" Mục Tinh Dã còn chưa biết bộ não Bùi Nguyệt đã sáng tác xong nguyên bộ phim drama nhà giàu.

"Tối nay sếp Ngôn phải bay sang nước M, vừa khéo buổi chiều có thời gian nên đi giặt giày mua điểm tâm, bảo tôi mang cả sang đấy ạ." Bùi Nguyệt kể lại chi li từng tí một.

"Tối nay luôn ạ?" Mục Tinh Dã khá ngạc nhiên, "Mai là giao thừa rồi mà."

"Đợt trước sếp về tương đối cập rập nên vẫn còn một vài việc bên kia chưa xử lý xong. Có mỗi mấy ngày Tết này rảnh nên mới đặt vé máy bay hôm nay luôn." Thấy Mục Tinh Dã hụt hẫng, Bùi Nguyệt bổ sung thêm một câu, "Chắc sẽ về sớm thôi."

Ngôn Hòa không ở đây, kế hoạch năm mới đổ bể, Mục Tinh Dã khá là buồn bã.

Im lặng hồi lâu, Bùi Nguyệt lại ra vẻ tình cờ nhắc tiếp một chuyện mới khác: "Vốn là sếp Ngôn cũng không định đi tối nay đâu ạ, nhưng mà lạ thật, sếp bảo tôi kiểm tra lịch trình của tổng giám đốc Vạn thị, biết bên kia bay chuyến sáng nay đi Bình Châu xong mới bảo tôi cứ đặt vé theo kế hoạch cũ là được."

"Sao cơ?" Nghe thế Mục Tinh Dã ngơ ngác, nhưng rồi cậu nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa bề sâu.

Ngôn Hòa đang lo nhỡ Vạn Khoảnh dẫn cậu theo, về sau xác nhận được là cậu không lên máy bay thì anh mới rời đi.

Mục Tinh Dã không chắc trong ấy thì thành phần lo lắng hay là mong muốn độc chiếm sẽ nhiều hơn, nhưng bất kể thế nào đi nữa Ngôn Hòa vẫn đang bảo vệ cậu theo cách của mình, câu "Nếu có ai ép cậu uống thì gọi cho tôi" ấy không phải lời hứa suông.

Ý gửi gắm ngầm phía sau câu hành động ấy là lời cam kết, "Anh luôn luôn ở đây".

 

Trước khi về Bùi Nguyệt chủ động kết bạn Weixin và xin số điện thoại của Mục Tinh Dã, một trợ lý ưu tú phải giải quyết được hết mọi vấn đề sếp không thể nói ra.

Trên đường cô tiếp tục chủ động báo cáo tiến triển mới nhất cho Ngôn Hòa: "Đồ em mang sang rồi ạ, trông tình hình anh Mục cũng ổn lắm."

Ngôn Hòa lẳng lặng lắng nghe, không cắt lời cô.

Bùi Nguyệt lập tức hiểu ý, kể lại cặn kẽ mọi thứ nhỏ nhất cô quan sát được hay cảm nhận thấy ở nhà Mục Tinh Dã.

"Lúc em đến cậu ấy đang ngủ, phải gõ cửa một lúc lâu."

"Trước đó cậu ấy bị sốt, ở nhà ngủ hai hôm liền, cơ mà lúc em đến là cậu ấy hạ sốt rồi, tinh thần cũng khá phấn khởi. Thấy bảo tối nay sếp ra nước ngoài thì có hơi tiu nghỉu."

 

Ngôn Hòa nghe trợ lý ngày thường tuyệt đối không một lời thừa thãi giờ lại nói nhiều hẳn lên, nhắc đến cả phán đoán cực chủ quan kiểu "có hơi tiu nghỉu" này nữa. Nhưng anh không muốn cắt ngang, mượn lời mô tả từ bên thứ ba để tái hiện một khung cảnh động, tưởng tượng cái người đầu tóc ổ gà vừa mới ngủ dậy ấy đang ở ngay trước mắt mình, bí mật thấy thật thỏa mãn.

Trao đổi kha khá xong Ngôn Hòa mới cúp điện thoại, xoay người đi vào cửa kiểm tra an ninh.

Thực ra anh đã nhận được tin nhắn của Mục Tinh Dã trước cả khi Bùi Nguyệt gọi.

"Nhận được hết đồ rồi ạ, cảm ơn anh Ngôn nha. Hạ cánh xong nhắn tin cho em với được không? Chờ anh về đón Tết nhé!" Sau ấy kèm thêm cả sticker con khỉ xoay vòng, miệng nhả trái tim liên tùng tục.

Ấu trĩ chết đi được!

 

Chuyến bay 5 tiếng đồng hồ hạ cánh, Ngôn Hòa cởi bịt mắt ra. Dọc đường anh ngủ say, lúc tỉnh dậy còn thoáng đờ đẫn.

Bật điện thoại lên, mấy tin nhắn ùa tới, có tài xế nói đã chờ ở cửa ra ga quốc tế, có thư kí hỏi về công việc, có cả hai tin nối tiếp của Mục Tinh Dã nhắc "Hạ cánh chưa anh".

Đầu ngón tay nấn ná ở trang trò chuyện với Mục Tinh Dã, cân nhắc mãi lâu, chưa kịp gõ hết ba chữ "Vừa hạ cánh" thì đã có điện thoại gọi tới.

"Anh Ngôn, anh đến nơi chưa?" Giọng nói phấn khởi từ một thành phố khác xa xôi đi qua sóng âm, rót vào tai Ngôn Hòa cứ như có người đang thổi phù bên tai, gốc tai ngưa ngứa tê dại.

Ngôn Hòa quy kết tình trạng này là tại chứng ù tai vì ngồi trên máy bay lâu quá.

"Ừm." Anh đáp, "Hạ cánh rồi, có tài xế đến đón."

"Thế thì tốt rồi, về xong anh nhớ nghỉ ngơi đàng hoàng nha, đừng để mệt quá. Bao giờ quay lại thì báo em, em đến đón ạ." Mục Tinh Dã lải nhải dài dòng thêm một đống nữa, Ngôn Hòa cũng không lạnh nhạt như trước mà thi thoảng đáp vài câu. Xuống máy bay, ngồi lên xe trung chuyển, tới đại sảnh, chờ cúp điện thoại thì Ngôn Hòa đã đi ra đến cửa, trông thấy tài xế đang ngó nghía ngóng chờ.

Trước khi tắt cuộc gọi anh nhìn liếc màn hình, ở Thủ phủ đang là 2 giờ sáng, thời gian trò chuyện 24 phút.

 

Mục Tinh Dã đón giao thừa một mình, tuy chỉ có mỗi cậu nhưng cậu vẫn mua rất nhiều đồ Tết, cứ cảm giác năm nay đã khác hẳn các năm trước.

Mùng 1 Tết, cậu đến nhà tù thành phố Tân thăm bố.

Mục Huyền Chi đeo kính gọng đen, gầy đi so với lần gặp trước. Ông ta không nói mấy, phần lớn thời gian chỉ lắng nghe Mục Tinh Dã kể về công việc cuộc sống hay những chuyện vui cậu gặp được.

Ở cái tuổi 50, tóc đã lẫn sợi bạc, vướng vào tù tội ngay giữa lúc con đường quan chức hanh thông rộng mở, phong thái khí thế lẫn vẻ bình thản vững vàng khi nắm quyền cao đã bị phòng giam nơi đây mài mòn cả, bây giờ mong mỏi duy nhất chỉ là con trai sống tốt mà thôi.

Ông ta biết kể từ khi mình vào tù, cuộc sống của con trai 5 năm vừa rồi không hề tốt tí nào, những chuyện vui cậu kể cũng để an ủi là chính.

Ban đầu do bản thân chợt nảy lòng tham, rồi còn ha.m m.uốn vô độ, tước đi hết mọi khả năng về tương lai tươi đẹp cho Mục Tinh Dã. Ông ta gây ra bao nhiêu việc xấu xa như thế, tham ô, phản bội, đi ngược đạo đức, về lý ông ta đã hãm hại đã tổn thương rất nhiều người, về tình ông ta chỉ mắc nợ nhất đứa con trai này.

"Bố, bố yên tâm đi ạ, con sắp trả hết chỗ tiền vay rồi, cùng lắm là 1 năm nữa thôi." Mục Tinh Dã nói.

Mục Huyền Chi vội gật đầu, gương mặt hiếm thấy tâm trạng giờ có vẻ hổ thẹn.

Thời gian thăm nom sắp kết thúc, Mục Tinh Dã do dự mấy giây rồi mới bảo với bố, Ngôn Hòa về rồi bố ạ.

Mục Huyền Chi ngẩn người, bừng tỉnh phát hiện đúng là lần này Mục Tinh Dã khang khác mọi khi, nếu nhất quyết phải chỉ ra là khác ở đâu thì đại khái do nụ cười gượng ngày xưa đã nhạt bớt, gương mặt thấp thoáng niềm vui thực lòng, đôi mắt cũng toát ra ánh sáng. Hóa ra nguyên nhân là đây.

 

Ông ta bấu hai tay vào lớp kính, cố gắng nắm lại, trông đứa con đã lớn lên trở thành thành lũy kiên cố ở đối diện, muốn ôm lấy con như hồi nhỏ thêm một lần nữa song không thể. Lần đầu tiên trong đời ông ta thấy nỗi niềm hối hận vô cùng tận đang dâng lên trong mình.

"A Dã, tại bố có lỗi với con."

"Nếu mà..." Ông ta dừng lại thật lâu, "Con đừng suy nghĩ nhiều quá, cũng không cần phải lo cho bố đâu."

Nếu Ngôn Hòa sẵn lòng chấp nhận con, nếu Ngôn Hòa còn yêu con.

Nhưng là một người cha, ông ta khó lòng nói ra thành lời. Ngay cả khi hiểu rõ biết rõ Mục Tinh Dã có tình cảm còn hơn ruột thịt đối với Ngôn Hòa mà ông ta vẫn bất chấp mặc cho mình phạm lỗi, gián tiếp đẩy Mục Tinh Dã xuống vị thế quá thấp. Ngày xưa là vật hi sinh bị đặt lên đài tế, giờ thì lại như hàng hóa đẩy ra thị trường tình ái cho người ta lựa chọn thỏa thích.

Chỉ mỗi người ta muốn hay không, chứ không đến lượt mình chấp nhận hay chưa.

"Con cứ cố chấp thế," Mục Huyền Chi cười khổ, thử khuyên nhủ, "là sẽ khổ lắm đấy."

Nhưng Mục Tinh Dã không hề dao động: "Bố, con đã chịu đựng suốt 5 năm, không thể chờ thêm được nữa."

Nói xong cậu nở nụ cười tươi, trấn an bố mình: "Anh ấy tốt lắm, lần này về là ở lại luôn. Nếu bọn con làm lành, bọn con..."

"Bọn con sẽ cùng đến thăm bố", Mục Tinh Dã chỉ đành nuốt vế này vào bụng, bởi có nói ra cũng chẳng nghĩa lý gì cả.

Bình Luận (0)
Comment