Tham Lam Giữa Ban Ngày - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 17

Sau cùng hai người vẫn chưa ăn được bữa cơm nào mà đã qua rằm tháng giêng, mong muốn "đón Tết cùng nhau" xem như tan tành triệt để.

Ngôn Hòa còn bận hơn cậu nghĩ, để ý qua Weixin cũng thấy được phần nào.

Sau một loạt sự kiện, Mục Tinh Dã cảm giác mối quan hệ của mình và Ngôn Hòa đã thấp thoáng có dấu hiệu tan băng, hơn nữa dấu hiệu còn rất khả quan. Thế là cậu lại càng phát huy khâu bám dính, thực ra cũng không dám làm gì khác mà chỉ đưa cơm trưa hàng ngày, vẫn mang vào lễ tân gửi xong chạy biến. Thay đổi lớn nhất là số lần liên lạc qua điện thoại tăng cao, chào buổi sáng chúc ngủ ngon thì bắt buộc rồi này, gặp phải chuyện gì vui, phát hiện cảnh ở đâu đẹp hay thấy cái gì hài nhạt mà vẫn mặn là cậu đều sẽ tích cực chia sẻ cho ngôn Hòa.

Ngôn Hòa không trả lời nhiều lắm, có lúc gửi 10 câu thì đáp 2 câu, có lúc nhắn từ sáng đến 11 12 giờ đêm mới thấy rep, nội dung cũng đơn giản, chủ yếu là các từ đơn như "Ừm" "Được" "Không" "Chưa".

Nhưng vậy đã quý giá lắm rồi. Trông mấy chữ ấy mà Mục Tinh Dã chỉ muốn ôm chúng trong tay như báu vật, tâm trạng phơi phới suốt cả ngày.

Những thay đổi nhỏ tí xíu chưa thấm vào đâu đem lại cho cậu ảo giác ngọt lịm, làm cậu thấy cuộc đời bắt đầu có hi vọng, đâm ra khi bị đẩy lên pháp trường cậu hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị gì hết.

Lúc quản lý Hà gọi Mục Tinh Dã lên phòng riêng trên tầng pha chế cậu không ngạc nhiên lắm. Cậu biết tối nay Vạn Khoảnh có đến, Vạn Khoảnh đã gọi điện cho cậu bắt cậu đi lên từ nãy. Lần nào xuất hiện ở đây Vạn Khoảnh cũng làm một màn động đất sóng thần, hiếm khi thấy gã không lên cơn, cậu đã dự trù công tác tư tưởng sẵn.

Đợt Tết cậu giở ít trò mèo để không phải đi Bình Châu, nếu giờ về rồi thì Vạn Khoảnh sẽ không chịu bỏ qua cho cậu dễ thế. Thậm chí cậu còn nghĩ may là vết thương đã gần khỏi hẳn, cùng lắm thì ăn đòn thêm mấy lượt, chịu khó kiên trì là sẽ gắng gượng được nốt năm nay.

Nhưng điều cậu không thể ngờ đến là Ngôn Hòa cũng ngồi trong gian phòng riêng đầy người ấy.

Bước vào cửa xong cậu hóa đá tại chỗ, cứ như con rối gỗ bị giật tóc, bước chân nặng trĩu ngàn cân.

Cậu đã chuẩn bị cho tất cả mọi thứ, kể cả có đau có khổ rút gân tróc xương cậu cũng có thể cắn răng nuốt trọn, điều duy nhất cậu không tài nào chấp nhận nổi chính là để Ngôn Hòa chứng kiến cái bộ dạng khom lưng uốn gối mặc người ta xé xác của mình, thà giết chết cậu đi còn đỡ tàn ác hơn.

Lưng tì sát vào cửa, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Cậu chỉ nhìn liếc đúng một cái lúc đi vào, thấy Ngôn Hòa đang ngồi ở chỗ khuất sáng, chạm phải đôi mắt cực lạnh ấy rồi lẩn tránh ngay, không dám trông sang góc đó nữa.

Mục Tinh Dã bước vào, bầu không khí nhốn nháo ồn ã trong phòng riêng cũng ấn nút tạm dừng theo.

"Vạn Khoảnh, ông ghê phết nhỉ!" Phạm Sùng Quang quan sát người vừa vào phòng, nụ cười đầy nghiền ngẫm, "Trông như này thảo nào ông ăn Tết ở Bình Châu mà cũng vấn vương phải về cho nhanh."

Khóe môi Vạn Khoảnh nhếch lên, gã ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, nghiêng mặt nhìn lướt qua Ngôn Hòa chỉ cách đó vài bước rồi quay lại nhìn sang Phạm Sùng Quang, đáp: "Trợ lý này của tôi bận bịu kinh lắm, bình thường đến tôi còn chả gặp được đâu. Cơ mà cũng có một ưu điểm."

Chợt gã hạ giọng xuống thật thấp đầy mờ ám: "Nó nghe lời, muốn chơi sao cũng chịu."

Tuy âm lượng không lớn nhưng tất cả mọi người trong phòng đều nghe rõ cả.

Mục Tinh Dã nhắm mắt lại, cảm giác nôn nao nhộn nhạo lan tràn trong lồng ng.ực.

Mấy tiếng cười khe khẽ bật ra giữa đám người, toàn những kẻ đang chờ xem trò vui.

Gặp đầy những chuyện tương tự rồi, Phạm Sùng Quang chả ngại ngần gì. Vạn Khoảnh nói cái câu sỉ nhục tột độ ấy ra xong là hắn ta trông thấy phần xương hàm căng cứng với lồng ng.ực phập phồng của người đang đứng ở cửa, bèn phán đoán: Tính tình không vừa.

Hồi trước Phạm Sùng Quang có nghe nói vụ Vạn Khoảnh làm người ta phải nhập viện ở Bình Châu, bây giờ xem ra người này bị Vạn Khoảnh trói buộc bằng thủ đoạn khác chứ không tự nguyện.

Đứa tình nhân thôi mà, đáng để lòng vòng mất công thế cơ à? Đầy người cứ cho đủ tiền là vật ngửa ra ngay, tội gì phải giở cái trò cưỡng ép!

Cơ mà không liên can tới mình, hắn ta cũng chẳng có hứng đi nghiên cứu tâm tư Vạn Khoảnh.

Phạm Sùng Quang gõ vào ly rượu, hất cằm về phía Mục Tinh Dã gọi: "Qua uống một ly nào!"

Mục Tinh Dã không nhúc nhích.

Cảnh tượng này quá quen thuộc, địa điểm xa hoa, lời lẽ nhục nhã, khách xem cười cợt, thậm chí có cả những tổn thương nghiêm trọng hơn nữa, Mục Tinh Dã đều đã trải qua không chỉ một lần, nhưng lần này lại hoàn toàn khác với những lần trước.

Trước kia bất kể nhẫn nhịn hay phản kháng, nội tâm cậu vẫn luôn vững vàng lì lợm, cậu che chở cẩn thận cho vị trí nơi đáy lòng mình, không một ai có thể đánh gục cậu. Cũng chính bởi vẻ khinh miệt không hề sợ hãi trong ánh mắt cậu nên Vạn Khoảnh mới rồ dại lên lắm thế. Nhưng lần này khác hẳn.

Lần này có Ngôn Hòa.

"Ngôn Hòa sẽ nghĩ gì" là tiêu chí đánh giá duy nhất dành cho ý thức đạo đức và lòng tự tôn của cậu, là chuẩn mực của cậu, đồng thời cũng là tương lai của cậu.

Đầu óc cậu bắt đầu trắng xóa, thậm chí cậu không nghe rõ lắm mấy người này nói gì, tri giác từ mọi tế bào khắp toàn thân đều đang tập trung cả về một hướng.

Cậu có thể dễ dàng bắt được tiếng thở của Ngôn Hòa giữa đám đông, dù chưa hề ngẩng đầu lên cậu cũng vẫn cảm nhận thấy ánh mắt tựa như thực thể của anh, chắc chắn trong đó là thất vọng, thờ ơ, khinh thường thậm chí ghê tởm.

Có một khoảnh khắc cậu chỉ muốn quay đầu bỏ chạy, muốn chui vào chỗ nào không người òa khóc thật to, muốn nói với Ngôn Hòa là không phải như thế đâu. Thậm chí cậu còn nghĩ mình sống để làm gì cơ chứ? Nếu biết trước thì nhảy quách xuống sông Bạch Sa đi chẳng đã êm đẹp rồi ư?

Cậu không ý thức được rằng sống lưng mình đang hơi hơi gù xuống, tinh thần căng thẳng cực độ, chờ đợi phán quyết từ một người khác.

Mặt mũi Vạn Khoảnh u ám, gã nhìn Mục Tinh Dã rồi cất giọng đe dọa: "Gọi mày sang đây, không nghe thấy à?"

Ngón tay buông thõng bên người vô thức cuộn lại, cậu chậm chạp dịch bước ra cạnh Vạn Khoảnh, ngồi xuống. Cậu ngồi thẳng băng, tay để hai bên đùi, lòng bàn tay úp xuống, chạm vào sofa da thật chỉ thấy lạnh căm đến độ vô tình.

Phạm Sùng Quang nổi hứng đẩy ly rượu ra, đế ly ma sát với mặt bàn đá Đại Lý phát ra tiếng ken két khe khẽ: "Thấy bảo cậu giỏi pha chế, nếm thử ly này xem vị thế nào nào?"

Chất lỏng trong suốt màu xanh, đây là Tomorrow được pha trộn từ nền 6 loại rượu mạnh. Mục Tinh Dã cũng biết pha món này, độ cồn cực cao, một trong các loại cocktail mạnh nhất.

Không ai dám để Phạm Sùng Quang bẽ mặt.

Khóe mắt Mục Tinh Dã liếc thấy ánh nhìn từ Vạn Khoảnh, nó đăm đăm vào cậu như tôi trong chất độc.

Cậu nhìn lướt sang Vạn Khoảnh một cái thật nhanh, xin cái loại người này tha thứ vào cái thời điểm này là rất thiếu sáng suốt, nhưng cậu không còn cách nào khác. Cậu không muốn trải qua triệu chứng dị ứng đến nghẹt thở thêm một lần nữa, cậu cũng không muốn phải nhờ đến Ngôn Hòa. Giờ cậu thà vờ rằng mình không quen Ngôn Hòa, cậu cũng mong Ngôn Hòa đừng có quen cậu.

Cậu chỉ có thể cậy nhờ hi vọng vào Vạn Khoảnh, vào một kẻ bạo hành tàn ác. Rõ ràng Vạn Khoảnh cũng hiểu ánh nhìn từ cậu, Mục Tinh Dã chưa bao giờ nhìn gã bằng đôi mắt ấy.

Hóa ra cảm giác chứng kiến cậu ta xin tha là thế này đây.

Nhưng gã chưa có thời gian ngẫm nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, nên ban ơn đại xá cho Mục Tinh Dã một bận hay là tống cậu ta vào viện lần nữa, thì ly rượu trước mắt đã bị nhấc mất.

Ngôn Hòa hơi nhỏm người dậy lướt qua Phạm Sùng Quang, cầm ly rượu trên bàn lên rồi nốc một ngụm cạn sạch.

Sau đó anh đứng dậy cởi áo khoác ra, bình thản nói: "Mọi người tiếp tục, tôi đi trước."

Từ đầu đến cuối anh không nhìn Mục Tinh Dã lấy một lần.

Hóa ra chờ phán quyết từ một người xong trái tim sẽ đau đến vậy.

Những mặt xấu xí của cậu bị phơi bày lồ lộ, nỗi đau thương của cậu cứ dốc sạch ra hết. Mục Tinh Dã nghĩ, bất kể hôm nay có ngồi đây vì nguyên cớ gì thì xét cho đến cùng Ngôn Hòa vẫn coi khinh việc đánh đồng nhập bọn với những kẻ này, cũng chẳng buồn nghiền ngẫm thêm xem rốt cuộc mối quan hệ giữa cậu và Vạn Khoảnh là gì nữa.

Bởi Ngôn Hòa đã ra kết luận luôn rồi.

Phạm Sùng Quang không ngờ Ngôn Hòa định đi, đứng dậy ngăn lại: "Sếp Ngôn, sao vừa ghé đã về rồi thế?"

Ngôn Hòa nhìn hắn ta, đẩy cái tay đang chắn hờ đằng trước mình ra, đáp: "Còn có việc."

Chờ Ngôn Hòa đi khỏi phòng xong Phạm Sùng Quang mới muộn màng nhận ra, phản ứng của Ngôn Hòa rất bất thường.

Còn bất thường ở đâu... bắt đầu từ khi Mục Tinh Dã bước vào phòng là đã thấy tình hình Ngôn Hòa sai sai rồi. Phạm Sùng Quang ngồi ngay sát Ngôn Hòa, lúc ấy không để ý mấy, con người Ngôn Hòa xa cách chừng mực, chưa từng nhiệt tình quá mức với ai, tâm trạng cũng hiếm khi dao động.

Nhưng lúc Vạn Khoảnh gọi điện ngay giữa phòng bảo Mục Tinh Dã đi lên, sắc mặt Ngôn Hòa đang ngồi cạnh hắn ta lạnh lẽo hẳn đi.

Phạm Sùng Quang là doanh nhân lớn ở Bình Châu, không phải người gốc Thủ phủ, hắn ta thân thiết với Vạn Khoảnh, lần này đến Thủ phủ do có kế hoạch xây dựng một dự án trung tâm chăm sóc sức khỏe, bèn sang móc nối quan hệ giai đoạn đầu. Hắn ta cần chọn một đối tượng hợp tác thích đáng ở Thủ phủ, nhà họ Ngôn rễ sâu tán dày lại đang dẫn đầu trong ngành chính là cộng sự hoàn hảo nhất.

Tổ hợp hôm nay tương đối bất ngờ. Phạm Sùng Quang hẹn Ngôn Hòa trước, Ngôn Hòa bảo tối nay có việc không đi được. Đằng nào cũng rảnh, mục đích chủ yếu khi đến Thủ phủ là củng cố mạng lưới mà, thế là hắn ta hẹn tiếp Vạn Khoảnh.

Vạn Khoảnh đặt chỗ ở UH, hứa lần này sẽ dẫn trợ lý của mình theo, chính là cái đứa nổi danh hăng máu ầm ĩ vụ Bình Châu đợt trước mà Phạm Sùng Quang cứ đòi gặp thử cho biết suốt ấy.

Lúc này lại có cuộc gọi đến của Ngôn Hòa trao đổi công việc, hắn ta tình cờ nhắc thêm chuyện tối nay hẹn người nhà họ Vạn. Nghe xong tự dưng Ngôn Hòa bảo việc tối nay bên mình đã hủy, có thể ghé sang.

Tụ tập tiệc tùng kị nhất là cùng một dịp lại có hai phe không ưa nhau. Nhưng Phạm Sùng Quang không phải người ở đây, một số vấn đề hắn ta chỉ nắm được đại khái, với nghĩ kiểu Ngôn Hòa biết là có Vạn Khoảnh mà vẫn đến, đều là người trong giới, vậy chứng tỏ quan hệ cũng không tệ.

Chờ hắn ta ngẫm ra là quan hệ của hai người này nào đâu chỉ tệ, thì đã muộn mất rồi.

Ở Thủ phủ hắn ta vừa phải nương nhờ nhà họ Vạn mở đường, vừa cần đến nhà họ Ngôn ủng hộ, không thể làm mích lòng ai hết.

Ánh mắt hắn ta nhìn sang Mục Tinh Dã giờ thêm phần đắn đo cân nhắc, trông tình hình này chắc Mục Tinh Dã có gì đó với cả Vạn Khoảnh lẫn Ngôn Hòa.

Sau khi Ngôn Hòa bỏ đi, hắn ta không bắt bí Mục Tinh Dã nữa. Có người lại gần mời rượu, bầu không khí khôi phục bình thường, tranh thủ lúc Vạn Khoảnh hàn huyên Mục Tinh Dã lủi khỏi cửa, Phạm Sùng Quang chỉ liếc theo một cái chứ cũng không ngăn.

Mục Tinh Dã không dám về.

Đồng nghiệp là Ryan được gọi vào phòng để pha chế, nhân cơ hội này cậu trốn ra ngoài. Chỗ góc rẽ tầng 3 có một nhà vệ sinh tương đối khuất, hiếm ai vào.

Đi đến nơi xong cậu chui ngay vào gian trong cùng, chặn cửa lại.

Cậu chạy ra vội quá, không đem theo điện thoại. Nhưng thôi chả sao, đằng nào sau tối nay sẽ chẳng có ai tìm gặp cậu nữa, dù có hỏi thì e cậu cũng không còn cơ hội lẫn dũng khí để mà làm gì, kể cả chỉ giải thích một câu.

Cậu ngồi trên nắp bồn cầu, chống hai tay đỡ trán, chẳng biết đã bao lâu trôi qua, đột nhiên cậu lại nghe thấy tiếng bước chân đi từ ngoài cửa vào. Tinh thần cậu bỗng căng ra cao độ, cậu ra sức hất đầu nguầy nguậy, xác nhận không phải là mình bị ảo giác.

Vạn Khoảnh đến bắt cậu đó ư? Hẳn rồi.

Cậu nín thở, đầu óc rối loạn, tiếng tim đập vang tới nỗi cứ như đang húc vào mặt tường thình thịch thình thịch, dần hóa thành khúc giao hưởng dẫn dắt quân thù. Cậu đè tay phải vào bên trái lồng ng.ực, cầu xin nó đừng có kêu nữa.

Tiếng bước chân dừng ngay phía ngoài gian phòng, Mục Tinh Dã ra sức bụm miệng mình thật chặt, co hai chân lên áp sát vào ngực, quây mình lại trong phạm vi cái nắp bồn cầu bé tí.

Người ngoài cửa trầm mặc, không cử động không cất lời, cứ như con dao lăng trì lần lữa mãi chưa găm vào thân, khiến thời gian chờ đợi chỉ càng thêm khủng hoảng.

Giữa bầu không khí tĩnh lặng đến độ ngưng đọng, tiếng gõ cửa cực khẽ bật lên, cốc cốc hai tiếng rồi dừng lại, tiếp đến là giọng nói:

"Mục Tinh Dã," Âm thanh rất nhẹ, có vẻ muốn tránh làm đối phương sợ, "mở cửa."

Là Ngôn Hòa!

 

Bình Luận (0)
Comment