Tham Lam Giữa Ban Ngày - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 19

Chờ lúc Mục Tinh Dã đi ra thì Ngôn Hòa cũng đã tắm rửa thay quần áo xong xuôi, thậm chí còn đun được hẳn một ấm hồng trà.

Ngôn Hòa ngồi ở phòng khách, mặc quần áo ngủ màu nhạt, trông không còn hằm hè áp bức như vừa nãy nữa. Mục Tinh Dã hiểu anh đang chờ mình, vẫn thấy căng thẳng vô căn cứ, cậu biết có những việc không thể cho qua là xong.

"Uống ít trà ấm đi, hôm nay không có nước lạnh đâu." Ngôn Hòa ra hiệu cho Mục Tinh Dã ngồi xuống, đẩy cốc trà về phía cậu.

Một cốc trà nóng vào bụng, Ngôn Hòa nhanh chóng quay lại với vấn đề trước đó: "Thế này bao lâu rồi?"

Lần này thì Mục Tinh Dã đã hiểu ý Ngôn Hòa, thực ra vừa nãy cậu cũng hiểu, mỗi tội không trả lời được thôi. Cậu không muốn để người khác biết về sự bẽ bàng của mình, đặc biệt là Ngôn Hòa. Cậu sợ mối quan hệ của cậu với Ngôn Hòa sẽ biến chất thành một dạng lằng nhằng nhập nhèm khác, sự việc này sẽ khiến Ngôn Hòa khinh thường hoặc thương hại, cả hai đều không phải thứ Mục Tinh Dã mong muốn.

Bởi vì cậu hiểu rõ, nếu biết rồi chắc chắn Ngôn Hòa sẽ không bỏ mặc cậu.

Nhưng cậu chỉ muốn đòi lấy tình yêu mình từng sở hữu ở Ngôn Hòa thôi.

"Trước giờ gã vẫn đối xử với em như này à?" Trông thấy cái vẻ chần chừ ngập ngừng của cậu, đáy mắt Ngôn Hòa nặng nề hơn, anh tự đưa ra một mốc thời gian, "Đợt ở Bình Châu, em bảo vướng mắc công việc nhưng thực ra em hôn mê mấy ngày liền trong bệnh viện, nguyên nhân là dị ứng cồn, còn bị thương nữa."

Trước ánh mắt thảng thốt của Mục Tinh Dã, Ngôn Hòa nói tiếp: "Tôi kiểm tra bệnh viện em nằm lúc đó rồi. Hôm ấy em không về tôi cho người đi tra luôn." Anh đặt cốc trà xuống, hạ thấp giọng, không giấu giếm thêm nữa, "Mục Tinh Dã, tôi sẽ không bỏ mặc em."

Bất luận là quan tâm thế nào, xuất phát từ tình nghĩa niên thiếu hay từ vị trí người yêu ngày xưa, Ngôn Hòa đều sẽ không để yên cho cậu bị ức hiếp như thế mà không hỏi han can thiệp.

Mục Tinh Dã nhích ra phía xa của sofa theo bản năng, động cơ trốn tránh trao đổi rất rõ rệt.

Chủ đề này không chỉ khiến cậu bẽ bàng mà còn làm cậu buồn bã.

"Hồi trước em đến văn phòng tôi, có vết thương trên mặt, đấy cũng là do gã đúng không?" Ngôn Hòa không bỏ qua cho cậu, hỏi tiếp: "5 năm nay, những chuyện như thế này... mấy lần rồi?"

Ngôn Hòa phải uống một ngụm đầy trà nóng mới áp bớt được cơn phẫn nộ lẫn sự tàn bạo lại vừa bốc lên dưới đáy lòng. Anh không muốn mất kiểm soát, cũng không muốn nhất quyết phải lôi ra khiến Mục Tinh Dã chật vật, nhưng anh không thể nhịn nổi.

Từ những lời đồn chối tai nghe thấy tận nước M xa xôi, đến vết thương bắt gặp trên mặt Mục Tinh Dã sau khi quay về, rồi tới khi biết tin đối phương nhập viện ở Bình Châu, anh đều đã chịu đựng, xuất phát từ các thể loại nguyên nhân, các thể loại nguyên nhân mà anh không chịu thừa nhận, không muốn đối mặt, nếu Mục Tinh Dã đã không nói vậy thì anh không nghe không hỏi cũng được.

Nhưng hôm qua anh thấy Phạm Sùng Quang bảo Vạn Khoảnh định đến UH, anh không do dự một giây, đáp mình đã hủy công chuyện, có thể sang cùng. Ngay từ lúc ấy anh đã hiểu là mình không tài nào thoát thân nổi nữa.

—— Khỏi cái đầm lầy mang tên "Mục Tinh Dã", số phận đã sắp đặt cho anh phải vùi mình, ngạt thở, trầm luân trong ấy, hết đời hết kiếp, không bao giờ trèo lên được bờ. Có lẽ tất thảy đều khởi nguồn vào năm anh 18 tuổi, hoặc còn sớm hơn nữa, vốn dĩ từ đầu anh đã chẳng có đường ra.

"...Không nhớ rõ ạ." Giọng Mục Tinh Dã run run, cậu không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt Ngôn Hòa. Những tai ương quá khứ như dây leo đang trói chặt siết lấy trái tim cậu. Thẳng thắn trước mặt người mình yêu nhất, tức là phải xé cái đống dây leo này lẫn cả máu thịt sống sờ sờ ra cho người ta xem.

Đau đớn, hổ thẹn, nhầy nhụa không muốn nhìn!

Cậu không cần sự thương hại của Ngôn Hòa, cậu sợ bị thương hại.

Song ánh mắt Ngôn Hòa quá khủng khiếp, nó đen đặc thành hẻm vực sâu không trông thấy đáy, dù đã cúi gằm tránh đi thì Mục Tinh Dã vẫn cảm nhận được ánh mắt ấy lạnh thấu xương.

"Thì... năm đầu tiên vẫn tạm ổn, anh ta muốn bắt em..." Mục Tinh Dã lắp bắp kể lại, không tìm được từ nào phù hợp để diễn tả mối quan hệ giữa mình và Vạn Khoảnh, "Nhưng em không chịu, có lần anh ta uống say... xong động thủ, sau ấy thì... thành quen thôi ạ."

"Có một lần anh ta đánh rất hăng, ở nhà anh ta... Đám bạn anh ta cũng có mặt, cũng chứng kiến, dần dà mới có một vài tin đồn lan đi, họ nói kinh lắm ạ..."

Ngôn Hòa cũng từng nghe, ý đại khái bảo Mục Tinh Dã thương tích khắp người là do chịu chơi mấy trò bạo dâm với Vạn Khoảnh, nên mới ở lại cạnh Vạn Khoảnh được lâu thế.

Lời kể của Mục Tinh Dã xáo trộn không đầu không đuôi, quá trình 5 năm mà nói 5 phút đã hết, nhưng Ngôn Hòa nghe hiểu từng chữ một.

Chữ nào cũng nhuộm màu đỏ nhức mắt lẫn cái lạnh tận cốt tủy.

"Anh Ngôn ơi, em chỉ kí hợp đồng trợ lý với anh ta thôi, không hề lên giường với anh ta." Mục Tinh Dã nói rất khó khăn, rất ngần ngại, "Với cả, cái câu anh ta nói trong phòng nhậu...cũng không phải thật đâu ạ...em, em không thế."

Mục Tinh Dã nóng lòng giải thích, nóng lòng thuyết phục Ngôn Hòa tin ấy chỉ là thêu dệt, song cậu không có chứng cứ, chỉ biết trần thuật vụng về, càng phân trần càng rối thêm.

Cốc trà trong tay đã nguội ngắt, Ngôn Hòa không có ý định uống thêm ngụm nào nữa, anh chỉ thấy lồng ng.ực đang bức bối đến ghê người, muốn hít thở đơn giản thôi cũng phải dốc cạn sức lực.

—— Ở những nơi anh không nhìn thấy, suốt những năm anh không có đây, người anh từng nâng niu trong lòng bàn tay đã bị người ta giẫm đạp giữa bùn nhơ.

Bộ dạng e ngại rụt rè của Mục Tinh Dã kích thích phải thần kinh nhà ai không biết, Ngôn Hòa thấy tim mình đột nhiên mọc ra vô số những xúc tu sắc nhọn, chúng nhanh chóng lan đi, đâm thủng những chân tay xương cốt khiến máu chảy nhễu đầm đìa.

Mục Tinh Dã vẫn chưa hề hay biết, cậu chỉ đang mong lời giải thích của mình sẽ đổi lại được Ngôn Hòa đừng coi khinh cậu. Thậm chí cậu còn bổ sung:

"...Em biết, chắc là anh cũng không quan tâm đâu ạ, nhưng em vẫn muốn nói rõ với anh."

"Em biết là em không xứng, nhưng em vẫn muốn cố gắng cho mình đến được gần anh hơn chút nữa."

Cuối cùng mọi thứ vượt quá sức chịu đựng của Ngôn Hòa, anh tưởng là cơn phẫn nộ tối nay đã đạt tới đỉnh điểm ở cái căn phòng đó rồi mà hóa ra không phải, vẫn còn nữa! Cảm giác bất lực của giây phút này mới khiến anh bùng nổ.

"Im miệng!" Anh cắn răng rít lên hai chữ.

"Mục Tinh Dã, em có biết em đang nói gì không hả!"

Anh không quan tâm là thế nào, em không xứng là thế nào.

Ngôn Hòa bất thình lình đứng bật dậy, đi mấy bước tại chỗ xong lại khựng lại, nhìn đăm đăm vào gương mặt Mục Tinh Dã, hít thở sâu vài nhịp. Anh cảnh cáo bản thân không được mất kiểm soát, việc này không phải lỗi của Mục Tinh Dã, thậm chí không phải lỗi của Vạn Khoảnh.

Mà là lỗi của chính anh.

Tất cả đều là tại anh.

Mục Tinh Dã bị anh quát lập tức nín bặt.

Cậu bồn chồn không yên, chân tay cứ bối rối không biết phải đặt vào đâu, đành rúc cả người lại, cố gắng xóa nhòa sự hiện diện của mình đi.

Thế là chỗ xúc tu nhọn hoắt đang khoét sâu vào trái tim Ngôn Hòa lại bắt đầu xoay vòng tốc độ cao, khoan sống anh nát vụn.

Hai người trầm mặc rất lâu.

Ngôn Hòa đi ra ban công hút hai điếu thuốc, lúc quay trở lại thì cảm xúc bùng phát khi nãy đã dịu hẳn.

"Không có chuyện tôi không quan tâm," Ngôn Hòa ngồi về chỗ cũ, nói chậm rãi mà chắc chắn, "không có đâu."

Anh thấy mình kiệt sức, có nói gì cũng không thể giúp Mục Tinh Dã thả lỏng hơn. Cùng một sự việc mà cả hai người đều đang luẩn quẩn với cái sai của mình, cân nhắc cho suy nghĩ cảm thụ của đối phương, rồi lại đồng thời nhận lấy sự bất lực vô vọng như đang buông rơi thẳng đứng.

Thời gian không thể giải quyết tất cả nhưng nó có thể giúp người thịnh nộ tỉnh táo lại, giúp người hoảng sợ bình tĩnh bớt.

Thế là Ngôn Hòa thử đổi chủ đề, nếu cứ tiếp tục thì anh không dám đảm bảo liệu mình có nổ tung lần nữa vì nghe thấy thêm gì, cũng không thể xác định liệu tâm trạng mong manh của Mục Tinh Dã có chịu nổi một lần mài giũa nữa không.

Bởi Mục Tinh Dã đã đến giới hạn, cậu mới là nạn nhân.

Mục Tinh Dã co mình trên sofa không hề nhúc nhích, ánh mắt toát ra vẻ bi thương nhút nhát khó gọi tên, chẳng còn thấy đâu bóng dáng ngày xưa.

Ngôn Hòa từ từ bước lại gần, ngồi xổm xuống, đặt lòng bàn tay ấm áp lên xoa bóp đầu gối cậu, phần xương gầy nhom lồi ra, không có tí thịt cơ nào.

"Tôi xin lỗi," Ngôn Hòa lên tiếng xin lỗi, "đáng ra tối nay không nên nói vậy rồi bỏ đi, lúc ấy tôi... giận quá, giận em nghe điện thoại xong đã lên ngay, giận em không phản kháng, giận vì em sợ đến thế mà vẫn không chịu cầu cứu, dù cho rõ ràng tôi đang ở ngay cạnh."

"Anh Ngôn," Có vẻ lời xin lỗi của Ngôn Hòa làm Mục Tinh Dã cực kì bồn chồn, cậu còn luống cuống hơn, khí thế mặt dày mò đến công ty nhà riêng chặn đường người ta ban đầu đã bay biến sạch, "anh Ngôn, anh không phải xin lỗi đâu, em... em không sao mà."

"Được, giờ mình không nói những cái này vội, em ngủ một giấc cho hẳn hoi, ngày mai hẵng giải quyết tiếp các vấn đề còn lại." Ngôn Hòa kéo cậu đứng dậy khỏi sofa, đỡ hờ sau lưng cậu, dẫn cậu vào phòng ngủ.

Dừng chân ở cửa, Mục Tinh Dã hoảng hốt ngẩng đầu lên, mãi rồi mới nói một tiếng "Chúc anh ngủ ngon".

Gương mặt anh tuấn của Ngôn Hòa đang ở ngược chiều sáng, vẻ đau thương chảy trôi thoáng vụt qua nơi đáy mắt, nhanh đến mức Mục Tinh Dã tưởng rằng ấy là ảo giác của mình.

Hồi lâu sau, Ngôn Hòa cũng đáp: "Ngủ ngon."

Ngày tiếp theo, Mục Tinh Dã thức dậy với hai cái quầng thâm đen kịt, vừa ra khỏi cửa phòng ngủ đã thấy mùi thơm ở phòng ăn xộc vào mũi. Ngôn Hòa gọi điểm tâm và cháo của một nhà hàng món Quảng Đông gần đây, thấy cậu dậy bèn bảo cậu đi đánh răng rửa mặt.

Sau một phen giày vò hôm qua, tinh thần biến động thất thường mãnh liệt xong khá uể oải, trông Mục Tinh Dã cứ héo rũ.

Ngôn Hòa không giục cậu, từ tốn ngồi ăn cùng cậu. Hai người không trò chuyện mấy, chỉ có tiếng vang khe khẽ của bát đũa va chạm vào nhau. Song bầu không khí đã khác một trời một vực với vẻ bi ai sốt ruột của tối qua.

Ăn xong, Mục Tinh Dã hộ một tay dọn dẹp bát đĩa, sau đó cậu ngoan ngoãn đi ra sofa ngồi vào đúng vị trí tối qua của mình.

Ngôn Hòa bực quá phải bật cười: "Em làm gì đấy, chờ xét xử à? Hay muốn tiếp nốt phiên tòa hôm qua?"

Mục Tinh Dã ấp úng, một hồi lâu sau lại còn "Dạ".

Ngôn Hòa cạn lời luôn.

"Hồi trước em bảo trả hết nợ trong vòng 6 năm là được đi, khôi phục thân phận tự do." Ngôn Hòa hỏi khá đột ngột, "Thế nếu không trả được thì sao? Đừng nói mấy câu kiểu em đảm bảo có khả năng trả đủ. Cái tính của Vạn Khoảnh sẽ không rộng rãi trước việc vi phạm hợp đồng đâu."

Đúng là Mục Tinh Dã đang chờ xét xử, nhưng không ngờ thẩm vấn lẫn phán quyết đều đổ ập đến nhanh thế.

"Ặc... Vâng." Ánh mắt Mục Tinh Dã trốn tránh, hỏi một đằng cậu đáp một nẻo.

"Vâng là vâng thế nào?" Trông cậu thế này xong tâm trạng đã lắng dịu hẳn hoi của Ngôn Hòa lại bắt đầu bị đẩy vọt lên, "Không trả được thì sao?!"

Từ bé Mục Tinh Dã đã giỏi chọc giận người khác. Hoặc nên nói là chỉ chọc giận một mình Ngôn Hòa.

Kể ra cũng lạ, lớp vỏ ngoài lễ độ kiềm chế, dịu dàng tựa ngọc mà Ngôn Hòa khoác trước mặt người khác, thường cứ gặp phải Mục Tinh Dã là lại mong manh dễ vỡ vô cùng.

Cấp 3 anh kèm cậu làm bài tập về nhà, phải ném veo sách của Mục Tinh Dã từ tầng 2 ra ngoài; đi dã ngoại ở ngoại ô thì treo Mục Tinh Dã lên cây, chưa xin tha chưa cho xuống; tổ chức tiệc tại nhà thì nhốt cậu vào gác xép khóa cửa không cho cậu ăn.

Mục Tinh Dã nào khóc nào quấy, tố cáo với người lớn, tố khổ với bạn bè, song ai ai cũng thấy đấy là đáng đời cậu.

Cậu chép bài của người khác, xong còn viết note kẹp vào sách tỏ tình với bạn nữ, lời lẽ nóng bỏng; đang giữa ngoại ô mà cởi sạch sành sanh nhảy xuống hồ bơi, xong còn đòi chạy lên đỉ.nh núi đóng giả người nguyên thủy, cả người trên dưới chỉ mỗi cổ có tròng cái vòng bện bằng lá cây; dự tiệc thì đi hất văng con chim sẻ chết trúng vào váy của một cô gái đang theo đuổi Ngôn Hòa.

Mọi người chứng kiến cậu cứ toàn làm Ngôn Hòa tức đến nỗi người ngợm bốc khói, nhưng không ai trông thấy ngay hôm sau Ngôn Hòa đã mua sách mới cho cậu, còn tự tay viết một bức thư tình mới kẹp vào đó; sau ấy tìm một khu rừng núi hẻo lánh không người để cho cậu điên hẳn một hôm; bên trong gác xép khóa trái, anh đè cậu lên cửa hôn rồi lại hôn, không cho cậu ăn cơm nhưng có thể ăn cái khác...

Vậy nên tất cả phát hiện, hai người tức tối giận dỗi xong trái lại còn ngày càng gắn bó dính liền vào nhau.

Mục Tinh Dã lúng túng lạ thường, ấp a ấp úng, lí nhí nói một câu.

"Gì cơ?" Ngôn Hòa đến gần hơn.

Mục Tinh Dã nhanh chóng ngước mắt nhìn thử sắc mặt Ngôn Hòa, rồi hạ quyết tâm nói: "Nếu không trả được thì về sau phải đi theo anh ta."

"Làm tình nhân của gã." Ngôn Hòa đưa ra đáp án khẳng định, thực ra anh cũng đã đoán trước từ đầu, "Gã muốn bắt em tự nguyện chấp thuận làm tình nhân của gã."

Ngôn Hòa kết luận chắc chắn, không ngạc nhiên là mấy, anh hỏi rất điềm tĩnh: "Hợp đồng đâu?"

Bình Luận (0)
Comment