Tham Lam Giữa Ban Ngày - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 22

Mục Tinh Dã dọn sang được 1 tuần rồi, ngày nào cũng lượn lờ trước mặt Ngôn Hòa.

Nấu cơm, quét dọn phòng ốc, làm việc nhà, hệt một cậu Tấm cần cù, cẩn thận che chở Ngôn Hòa cùng mọi thứ quanh anh.

Cậu rất nghe lời, hôm dọn sang là xin nghỉ ở UH ngay, báo cáo cặn kẽ cho Ngôn Hòa lịch sinh hoạt hàng ngày của mình đầy đủ từ việc lớn đến việc nhỏ, cứ buổi chiều ghé sân cưỡi ngựa dạy kèm, buổi tối đi Soho pha chế, loanh quanh 1 giờ sáng về nhà.

Sau đó cậu cũng làm đúng theo cái thời khóa biểu này, y hệt người máy chấp hành chuẩn xác các khung giờ được cài đặt sẵn, không sai sót chệch choạch một li một tí nào.

Ngôn Hòa còn phát hiện ra cậu làm một bảng thống kê, kẹp ngay trong cuốn sách đặt ở tủ đầu giường. Nếu không nhờ sang phòng ngủ cho khách tìm đồ, tiện tay giở thử quyển sách ra thì Ngôn Hòa cũng chẳng biết đến sự tồn tại của cái bảng thống kê có phần "nực cười" ấy.

Cậu liệt kê tỉ mỉ nào tiền thuê nhà, tiền điện nước với tiền thức ăn khi ở đây, trừ riêng ra, tính xem mỗi tháng phải trả Ngôn Hòa bao nhiêu tiền, ghi chép cực kì rõ ràng.

Đọc đến đấy Ngôn Hòa điên tiết quá phải phì cười, bảo cậu trả tiền, câu còn định trả đủ không thiếu một xu thật luôn.

Rõ ràng là Mục Tinh Dã hiểu nhầm ý anh, tưởng mình quấy rầy người ta, Ngôn Hòa mới ngại cậu vướng víu chân tay.

"Em muốn chờ anh về, không phải cố tình quấy rầy anh đâu." Nói xong cậu khẽ khàng đặt cốc nước lên bàn, "Thế em về phòng đây... Anh chờ chốc hẵng uống nhé ạ, đang hơi nóng."

Cậu muốn cố duy trì nụ cười, dẫu sao có ai thích nhìn bạn cùng phòng cứ mặt mũi ủ ê đâu, song khóe môi không thể nào nhếch lên nổi, đành trưng ra một nụ cười trông còn xấu hơn cả khóc.

Vừa rồi ngồi xổm khá lâu, chân bắt đầu tê, cậu chống một tay vào tay vịn sofa định đứng dậy.

Nhưng mà không đứng lên được.

Ngôn Hòa đang ngồi trên sofa, hai cái chân dài một cong một duỗi, tư thế biếng nhác.

Đột nhiên anh đưa một tay ra đè vai Mục Tinh Dã lại, dùng sức nhấn làm cậu thử nhổm lên hai lần mà không được, đành ngồi xổm chỗ cũ, thắc mắc ngước mắt nhìn Ngôn Hòa.

Cậu nhìn thấy phía dưới lớp vỏ ngoài sừng sững bất động của Ngôn Hòa lại là đáy mắt ẩn giấu bão tố, trong ấy nặng trĩu mây đen cuồn cuộn khao khát phá hủy đối phương.

Tim Mục Tinh Dã thình lình tăng tốc đập mạnh, như sắp vọt khỏi lồng ng.ực. Cậu quá quen với trạng thái này của Ngôn Hòa.

Hồi còn yêu nhau cả hai rất hay hí hoáy. Cái tuổi tầm 17 18, hôn hít tí thôi đã không nhịn nổi rồi. Đợt ấy sở thích tâm huyết nhất của Mục Tinh Dã chính là khiêu khích Ngôn Hòa, đủ mọi cách thức, đủ mọi lời tục tĩu, đủ mọi kiểu táy máy, cậu không chỉ cặm cụi hiếu học trên mạng mà còn sáng tạo đổi mới ngoài đời, Ngôn Hòa thường xuyên rơi vào cảnh vừa hứng vừa bực.

Cũng không phải không làm gì được cậu. Mục Tinh Dã rất dễ bắt thóp, đừng trông cậu bình thường hớn hở kinh lắm mà hiểu nhầm, vào trận thật cái là chưa sờ soạng mấy đã rén. Song đa số các dịp Ngôn Hòa vẫn không nỡ lòng nào, để kệ cậu quấy rối chòng ghẹo vậy thôi.

Có một lần cậu làm Ngôn Hòa xù lông, anh hăng tiết lên lớp cho cậu môn "Giáo dục công thái học" nguyên một ngày ròng, cậu vừa khóc vừa kêu vừa xin tha nhưng Ngôn Hòa đã quyết chí xử lý cậu, cuối cùng cậu mất hẳn hai ba hôm ngồi không vững ăn không trôi theo đúng nghĩa đen, từ đó mới biết điều hẳn hoi.

Mục Tinh Dã nhớ, cái lần lên cơn với cậu ấy Ngôn Hòa cũng uống rượu.

Nhưng mà... lần này cậu đã làm gì đâu!

Cậu cảm giác mặt mình nóng cháy, không xác định được có phải Ngôn Hòa đang có ý như cậu nghĩ không, tự dưng cứ đơ đờ ra đấy, chẳng biết nên nói gì làm chi.

Bất luận trong tình huống thế nào, Mục Tinh Dã đều luôn tin cậy và nương tựa vào Ngôn Hòa tuyệt đối, cậu có thể giao toàn bộ mọi thứ của mình cho người này, không hề giấu giếm.

Dù người này muốn làm gì với cậu thì cũng đều được hết.

Thực ra truyền đạt tín hiệu như thế đến một người đang hừng hực lửa dục là hành động cực kì nguy hiểm, nhưng Mục Tinh Dã không quan tâm.

Ngôn Hòa nhìn từ trên cao xuống người đang ngồi xổm trước mặt, lông mi vừa dài vừa dày, con ngươi long lanh sóng nước, chiếc mũi thẳng xinh cùng đôi môi hồng nhạt hoàn hảo, toàn bộ gương mặt toát ra sự tín nhiệm không một vẩn đục. Mục Tinh Dã cuộn hết lớp vỏ cứng chắc quanh thân mình vào trong, chỉ lộ mỗi phần mềm mại nhất của mình ra ánh sáng, mặc người ta nắm giữ nhào nặn.

Đã 5 năm họ không gặp nhau, suốt khoảng trống 5 năm ngày nào Ngôn Hòa cũng bận rộn, bài vở công việc, anh sắp xếp lịch trình của mình kín mít, thường mệt nhọc đến nỗi về đến nhà ngà đầu xuống là ngủ luôn. Đúng là hữu dụng thật, chẳng nghĩ gì đến những cái khác.

Nhưng một khi quay về gặp lại người ta, bây giờ người này còn lượn lờ qua lại trước mặt anh hàng ngày, khiêu khích phát điên mà không biết đường tự giác, ai chịu cho nổi cơ chứ.

Song rốt cuộc vẫn chẳng nỡ!

Ngôn Hòa nhanh chóng bỏ cái tay đang đặt ở vai cậu ra, đàn áp bớt vài ý tưởng không phù hợp hoàn cảnh cho lắm.

Anh nhắm mắt lại một lúc, khi mở mắt ra đã tỉnh táo hơn nhiều, anh vòng về với vấn đề vốn đã muốn hỏi đầu tiên.

"Kẻ bảng thống kê kĩ càng thế, lại định tranh thủ trả tiền cho nhanh xong còn đi à?" Giọng Ngôn Hòa vang lên bên tai, nghe khá bình thản, kiểu như thuận miệng hỏi đến thôi.

Mục Tinh Dã: "Ớ?"

Ngay sau đó cậu hiểu ra: "Anh nhìn thấy cái bảng đấy rồi ạ?"

Từ từ, không phải, sao Ngôn Hòa gọi là "lại"?

Tiền hồi trước mượn Vạn Khoảnh cậu đều liệt kê ghi chép lại. Đúng mục đích của bảng thống kê ấy là tranh thủ trả tiền cho nhanh xong còn đi, vậy nên cậu đánh dấu thời gian và khoản tiền phải trả rất rõ ràng. Thậm chí cậu còn vẽ một trái tim nho nhỏ ở cái ngày dự kiến trả hết số nợ ấy, vì nó báo hiệu trước ngày tháng tự do của cậu.

Bây giờ chủ nợ đổi thành Ngôn Hòa, cậu cũng vẫn mong chờ cái ngày cuối cùng đó, song cậu không còn hướng về tự do nữa, cậu thà rằng cứ nợ Ngôn Hòa cả đời chưa hết, vậy thì sẽ có cớ ăn vạ cạnh anh, mãi mãi không đi.

Nhưng cậu không muốn thế, cậu muốn trả hết tiền, đến với Ngôn Hòa một cách quang minh chính đại nhân danh tình yêu chứ không phải như bây giờ, bắt Ngôn Hòa buộc phải thu nhận cậu để trả nợ, để tránh nguy cơ Vạn Khoảnh báo thù.

Cậu nghĩ vậy, nên cũng trình bày vậy luôn.

Lải nhải ríu rít một hồi xong xuôi cậu mới phát hiện Ngôn Hòa đang khép hờ mắt, không hề nhúc nhích. Phía dưới ánh đèn, gương mặt làm cậu mê mệt thương nhớ ấy rõ nét sắc sảo, mập mờ chìm nổi, chưa trông rõ ánh mắt, cũng khó lòng phỏng đoán tâm tình đang tốt hay xấu.

Nhưng Mục Tinh Dã lại vô cớ cảm nhận được là bầu không khí đang khá lạnh lẽo chung quanh đã tiết chế bớt, hiện giờ Ngôn Hòa không hằm hè áp bức như vừa nãy nữa.

Cậu nói hết là lại mỏi mắt trông mong nhìn người ta, chờ đợi phán quyết.

Ngôn Hòa lặng thinh chốc lát, đại để là cũng nhận ra sự vô lý vô lẽ của mình nên hoàn hồn lại, gắng sức ép khóe môi xuống cho phẳng, tỉnh bơ liếc sang cốc trà đặt trên bàn rồi ung dung nói một câu:

"Loại Phổ Nhĩ này, cái bánh trà ban nãy em đập vỡ ấy," Anh nhướng mày nhìn Mục Tinh Dã, cái nhìn có vẻ khôi hài xấu xa hiếm gặp, rồi tiếp, "là Lão Ban Chương tôi sưu tầm, cất 10 năm rồi đấy."

"Hở?" Mục Tinh Dã lập tức có dự cảm chẳng lành.

Lão Ban Chương gì cơ? Đắt lắm hả?

Quả nhiên Ngôn Hòa nói: "Đằng nào cũng làm bảng thống kê rồi, hay ghi nốt cả tiền lá trà vào đấy đi ha!"

Xong anh kệ cậu luôn, đứng dậy thong thả sảng khoái quay về phòng ngủ, nào còn thấy bóng dáng say xỉn gì nữa.

Mục Tinh Dã: ???

Mục Tinh Dã thấy đảm bảo là Ngôn Hòa đang chơi khăm cậu!

Sau khi lên mạng tìm thử hay tin Lão Ban Chương 10 năm giá từ 20 vạn tệ 1 bánh đổ lên cậu chỉ muốn điên luôn. Cái gì mà thấp thỏm bất an dè dặt cẩn trọng bên nhau trọn đời, đứng trước mặt tiền thì đều là muỗi hết.

Ngôn Hòa cố tình chứ gì! Rõ ràng có nhìn thấy cậu đi tìm lá trà giải rượu mà không cản lại, rõ ràng là đồ sưu tầm mà đi đặt ngay ở tủ đồ phòng bếp, rõ ràng trông cái đống trà liểng xiểng đấy chỉ tầm mấy trăm tệ thôi mà.

Giờ thì vui quá, khoản nợ của cậu không dưng tăng gấp đôi, chả biết cãi lý với ai nữa.

Buổi sáng Ngôn Hòa thức dậy, trông thấy Mục · Tấm · Tinh Dã đã nấu xong bữa sáng, đang bày bát đĩa.

"Anh Ngôn, chào buổi sáng!" Mục Tinh Dã nhe răng cười toe, hớn hở chào hỏi, "Xong bữa sáng rồi ạ, anh ra ăn đi."

Bàn ăn bày cháo trắng, bánh mì nướng rồi cả trứng ngâm trà, kết hợp đầy đủ đông tây. Ngôn Hòa ngủ đủ giấc rất thoải mái thư thái, ngồi vào bàn chậm rãi dùng bữa.

Mục Tinh Dã đặc biệt cần cù, đập nhẹ trứng trà lên mặt bàn rồi bóc vỏ nhoay nhoáy, để ra trước mặt cho Ngôn Hòa. Ngôn Hòa ăn liền 3 quả trứng xong thực sự no lắm rồi, phải cản cái tay vẫn đang định lụi cụi bóc trứng của Mục Tinh Dã lại.

Ăn được một nửa, Ngôn Hòa thuận miệng hỏi: "Sao em không ăn à?"

Mục Tinh Dã đang tập trung ăn cháo với bánh mì, còn không động vào trứng trà trên đĩa.

Nghe thế cậu nuốt thêm một ngụm cháo to, giọng nhồm nhà nhồm nhoàm: "Đắt quá ạ, em không đủ tiền ăn."

Cái tay cầm đũa của Ngôn Hòa run bắn, bản năng nhắc anh có gì sai sai, quả nhiên Mục Tinh Dã nói tiếp: "Đun với Lão Bản Chương của anh đó, ngon không anh?"

Cậu vẫn chưa thôi lải nhải độc thoại: "Anh Ngôn, em nghĩ thử rồi, chỗ tiền lá trà này em không ghi vào bảng được. Tại cuối cùng trà toàn để anh dùng mà, em chưa động đến một tí nào nha."

"Anh yên tâm, chỗ còn lại em gói kĩ lắm. Cái để ngâm trứng trà này là cốc tối qua pha cho anh ấy, cả mấy sợi vụn vụn rơi ra quầy bếp lúc em đập nữa."

"Nếu anh thấy ngon thì sau này bao giờ anh đồng ý em lại nấu thêm cho anh ha."

Ngôn Hòa: "..."

Ngôn Hòa nhanh chóng bỏ đi làm, lơ đẹp Mục Tinh Dã nguyên một buổi sáng.

Do nguyên nhân công việc nên trước kia Mục Tinh Dã toàn ngủ đến 9 giờ hơn mới dậy. Nhưng từ khi dọn sang Lan uyển, cậu sẽ dậy thật sớm nấu bữa sáng để chăm sóc cho Ngôn Hòa, Ngôn Hòa nói mấy lần rồi mà cậu không chịu nghe, đành tùy cậu.

Thông thường chờ Ngôn Hòa đi làm, cậu sẽ dọn dẹp bếp núc xong xuôi rồi vào ngủ bù tiếp.

Một hôm cuối tuần, hiếm thấy cả hai đều được nghỉ, sớm tinh mơ Mục Tinh Dã đã lồm cồm dậy chuẩn bị bữa sáng.

Ngay cả ngày nghỉ Ngôn Hòa cũng ít khi ngủ nướng, cơ thể hoạt động theo đồng hồ sinh học cực kì chuẩn xác của một kẻ nghiện công việc.

"Đã bảo sáng không cần dậy sớm cơ mà?" Nhìn bữa sáng bày đầy bàn ăn, Ngôn Hòa hơi nhíu mày. Tối qua trước khi đi ngủ anh đã nhấn mạnh dặn lại Mục Tinh Dã là sáng mai anh không phải đi làm, lúc nào ăn sáng cũng được hết, ý là nhắc cậu ngủ thêm đi, đừng loay hoay dậy sớm thế.

Nhưng Mục Tinh Dã có kế hoạch nhỏ của riêng cậu: "Anh Ngôn, hôm nay trời đẹp quá, ăn xong mình đi leo núi được không?"

Hóa ra là vòng vèo rủ đi hẹn hò.

Tính ra thì Mục Tinh Dã đã sang Lan uyển ở được gần 1 tháng, chưa hề đi đâu xa. Lan uyển là tiểu khu vườn tược kiểu Trung, môi trường vắng lặng yên tĩnh, đằng sau là công viên trung tâm thành phố. Thực ra công viên này là một ngọn núi vừa phải, cao khoảng hơn 200 m, nhấn nhá giữa khu CBD san sát nhà cao tầng tựa như viên ngọc sáng khảm vào thành thị phồn hoa, chơi loanh quanh buổi sáng là vừa đẹp.

Hồi xưa Mục Tinh Dã đặc biệt thích hoạt động ngoài trời, leo núi, chạy marathon, đạp xe, lướt sóng, thời đó chơi rất máu lửa, thể lực cứ như vô hạn, hăng hái quá đà xong dần dà đổi hướng sang cả các môn thể thao mạo hiểm. Ngôn Hòa sợ cậu gặp bất trắc nên về cơ bản cậu làm gì anh cũng tham gia cùng.

Ngôn Hòa không do dự lâu lắm, đồng ý ngay.

Phản ứng của Mục Tinh Dã phải gọi là trúng xổ số, vui sướng bộc bạch hết ra ngoài. Cậu từng ảo tưởng vô số lần là được hẹn hò cùng Ngôn Hòa lần nữa liệu sẽ có cảm giác gì, những chuyện nhỏ nhặt bình dị giữa người yêu với nhau giờ đều đã thành ước mơ khó lòng thực hiện của cậu.

Bởi từng có một thời, ngay cả các việc bạn bè làm được cho nhau cũng là thứ quá xa vời giữa cậu và Ngôn Hòa.

Ăn sáng xong, Mục Tinh Dã bắt đầu tíu tít chuẩn bị đồ đạc, balo, bình nước thể thao, hoa quả tươi gọt sẵn, đồ ăn vặt, thậm chí cậu còn làm cả mấy chiếc sandwich với một đĩa salad rau to.

Ngôn Hòa thấy cậu dốc hết tâm huyết ra soạn đồ, cũng để tùy cậu.

Bận bịu đến 10 giờ, Mục Tinh Dã nhét nốt chiếc khăn trải dã ngoại cuối cùng vào balo, xem như thành công rực rỡ. Mặt cậu đỏ bừng lên, cậu phấn khởi gọi Ngôn Hòa: "Anh Ngôn, chuẩn bị xong hết rồi ạ, mình đi thôi!"

Nhưng rồi ngay giây tiếp theo điện thoại của Ngôn Hòa kêu vang. Chắc là chuyện công việc quan trọng lắm, Ngôn Hòa trao đổi mất tầm mười mấy phút, cúp điện thoại xong nhìn sang thấy Mục Tinh Dã mặt mũi đầy trông đợi lại lẫn cả bất an, anh hơi hé môi mà không thốt nên lời.

Mục Tinh Dã sợ mình làm chậm trễ công việc nên không dám thể hiện sự thất vọng rõ quá, cậu mím môi, ánh mắt sáng long lanh ảm đạm dần, nhưng cậu vẫn cười bảo: "Nếu anh có việc thì cứ làm trước đi ạ, mình, lần sau mình đi leo núi tiếp."

Giọng cứ từ từ lí nhí, tủi thân lan ra đầy mặt.

Chắc hẳn do thấy bộ dạng buồn khổ nín nhịn của cậu đáng thương quá, con ngươi Ngôn Hòa lập lòe, anh giải thích thêm mấy câu, phía nhà cung cấp gặp ít vấn đề, anh buộc phải đích thân ghé xưởng ở ngoại thành một chuyến, nếu suôn sẻ thì chắc tối là về được ngay.

Viên kẹo sắp sửa đến tay tự dưng bay mất, bé con sẽ quấy khóc liên miên, sẽ nổi giận đùng đùng, tại vì sẽ có người dỗ nó, tại vì nó có quyền. Nhưng Mục Tinh Dã không phải bé con, cậu không có tư cách quấy khóc nổi giận, cậu sợ người ngày xưa dỗ dành cậu sẽ chán ghét, sẽ bỏ đi không buồn ngoảnh lại, cắt đứt nốt tí ràng buộc mong manh hiện giờ.

Cậu không có tư cách, càng không có quyền.

Mục Tinh Dã đeo balo dã ngoại chuẩn bị sẵn, ngồi cạnh bồn hoa phía dưới tiểu khu. Ngôn Hòa đã rời đi hơn một tiếng đồng hồ, cậu không chịu lên nhà, cũng chả biết mình đang đợi gì, cứ cảm giác đi lên thế xong là không còn tí hi vọng nào nữa thật rồi.

Cậu nhặt bừa một cành cây nhỏ chán chường đâm chọc xuống đất, bỗng một tiếng nói vang lên phía trên đầu: "Mục Tinh Dã?"

Bình Luận (0)
Comment