Tham Lam Giữa Ban Ngày - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 31

Mục Tinh Dã bị đẩy ra sàn, nhanh chóng chống người quỳ ngồi dậy tiếp, nhích sang ôm lấy chân Ngôn Hòa.

—— Giống hệt trẻ con ăn vạ, xin kẹo không cho sẽ quấn riết bằng được.

Đáy mắt Ngôn Hòa đã đỏ quạch, lần này anh dùng sức nhấc Mục Tinh Dã lên khỏi mặt đất, sau đấy thả tay ra ngay.

"Cậu làm gì đấy?" Ngôn Hòa thấp giọng quát.

"Em làm gì anh không biết ư?" Mục Tinh Dã nhếch nhác ngồi bệt ra sàn, vừa ê chề vừa đau xót, "Anh Ngôn... anh có thể..."

Có thể cứ say mãi đừng tỉnh nữa được không. Cậu không nói được câu này thành lời.

Cả hai đều hiểu rõ trong bụng là Mục Tinh Dã muốn làm gì.

Hồi trước hai người cãi nhau, thường thì Ngôn Hòa sẽ không so kè lặt vặt với Mục Tinh Dã. Nhưng có những lúc Mục Tinh Dã làm anh điên tiết quá là anh sẽ lơ cậu. Cách làm lành cũng đơn giản thôi, đầu giường cãi nhau cuối giường xí xóa, Mục Tinh Dã bất chấp ngại ngùng chủ động hơn một tí là Ngôn Hòa có giận gì cũng phải tiêu tan.

Dần dà về sau cứ phạm lỗi là Mục Tinh Dã sẽ lại tận dụng cách này để lấy lòng Ngôn Hòa, kể cả muốn cho cậu bài học lắm nhưng Ngôn Hòa cũng khó lòng chống cự trước đòn tấn công tự nguyện dâng hiến mời gọi của đối phương. Thế nên chiêu ấy của Mục Tinh Dã phải gọi là mài giũa điêu luyện, trăm lần chưa ngán.

"Đi ra," Ngôn Hòa nói, "tôi đi ngủ đây."

Mục Tinh Dã rề rà đứng lên, quần áo cậu xốc xếch, mặt cũng đỏ bừng, cậu rũ mắt không nhìn ai, quay người đi ra phía ngoài, chưa được mấy bước thì đã lại dừng chân.

Đột nhiên cậu lao sang lần nữa, đâm sầm vào lòng Ngôn Hòa.

Rõ ràng Ngôn Hòa không thể ngờ là cậu sẽ quay lại, cú va chạm làm anh ngửa ra sau, hai người ôm nhau vấp lăn vào giường. Mục Tinh Dã tiếp tục bất chấp tất thảy ôm vòng lấy cổ Ngôn Hòa, xáp lại gần định hôn lên mặt anh.

Miệng cậu còn kêu: "Em không đi ra, em muốn ở lại với anh!"

Ngôn Hòa chưa kịp tránh, bị thơm mấy phát liền xong mới tìm được cơ hội rút tay ra bấu lấy cằm Mục Tinh Dã, đẩy người cậu dịch lên, sau đó tranh thủ trở mình đứng dậy, kéo cả Mục Tinh Dã dậy theo.

Sức anh khỏe hơn nhiều, xưa nay Mục Tinh Dã đều không phải đối thủ của anh, chỉ có nước chịu bị quản thúc.

Ngôn Hòa cũng nổi giận thật, uống rượu đã bốc đồng sẵn, nhất thời không kiểm soát được lực độ mình, anh vòng tay qua bấu lấy nửa người trên của cậu từ đằng sau rồi hung hãn hất văng cậu ra.

Mục Tinh Dã loạng choạng vài bước, lưng đập "Bốp" một phát vào đúng vách ngăn bằng gỗ thật phân chia thư phòng và phòng ngủ.

Ngôn Hòa thảng thốt, vội bước lại gần định đỡ cậu đứng vững, nhưng đã quá muộn.

Chắc do đập mạnh quá, Mục Tinh Dã trượt xuống theo vách ngăn xong ngã ngồi ra sàn, cơn đau làm cậu tự dưng hơi ngơ ngác.

"Em..." Bước chân Ngôn Hòa khựng lại tại chỗ, đầu óc rục rịch hỗn độn, anh há miệng ra mà bỗng chẳng biết phải nói gì.

Hai bên đều im bặt mãi lâu, cuối cùng Ngôn Hòa không chịu được, đang định bước tới kéo cậu lên thì đã thấy Mục Tinh Dã chậm chạp đứng dậy.

Cậu dựa tạm vào vách ngăn, cong gập lưng, rũ thấp đầu, hệt một con chó lang thang vừa mới nhặt về, nhưng mới được giữ nuôi vài hôm đã lại bị chủ nhân bỏ rơi lần nữa.

"...Anh Ngôn, anh ngủ sớm đi, em, em..."

Cậu lắp bắp "Em" tận mấy lần mà chẳng nói nổi một vế hoàn chỉnh, mặt cũng đỏ bừng cả lên, không tài nào gắng gượng thêm nữa, cậu xoay người tháo chạy ra ngoài.

Ngôn Hòa tỉnh rượu triệt để luôn.

Hôm sau lúc tỉnh dậy thì Mục Tinh Dã đã rời nhà. Ngôn Hòa trông thấy tờ giấy trên bàn ăn: Anh Ngôn, anh nhớ ăn sáng, hôm nay tất cả đều suôn sẻ. Đằng sau còn vẽ mặt cười thật to. Hệt như mọi ngày.

Ngôn Hòa gấp tờ giấy lại, bỏ vào trong túi, ăn hết sạch cháo và trứng rán trên bàn, ăn xong lại ngồi nấn ná bên bàn mãi lâu, rồi mới đứng dậy chuẩn bị đến bệnh viện.

Khi chuông điện thoại réo đến lần thứ mười mấy, Ngôn Hòa ấn nghe, Tô Hân cố mềm mỏng hết nước hết cái, cuối cùng Ngôn Hòa cũng đồng ý gặp một lần.

Hai người hẹn nhau ngoài quán cà phê, Tô Hân đã chờ sẵn ở đó từ lâu, Ngôn Hòa bước vào cửa là trông thấy ngay Tô Hân đang nghển cổ ngóng đợi bên cửa sổ.

Mấy năm không gặp, Tô Hân chẳng già đi tí nào, người phụ nữ ăn sung mặc sướng chẳng buồn lo tâm sự cứ luôn luôn được ông trời thiên vị. Buộc phải thừa nhận là Tô Hân rất đẹp, đẹp tới độ gần như không vướng bụi trần, 50 tuổi mà vóc dáng vẫn thanh mảnh, phong thái vẫn quyến rũ, tựa nhành thủy tiên hồn nhiên cao quý cắm trong bình pha lê.

"Tiểu Hòa, cuối cùng con cũng chịu gặp mẹ rồi." Tô Hân có vẻ kích động, viền mắt cũng đỏ hoe theo.

So sánh với sự kích động của Tô Hân thì Ngôn Hòa bình tĩnh hơn hẳn. Mấy năm nay những tiếp xúc giữa anh và mẹ đã hời hợt lắm, anh cũng chưa bao giờ chủ động liên lạc. Mấy năm ở nước M Tô Hân có ghé trường anh vài lần, không phải lúc nào Ngôn Hòa cũng sẽ ra gặp.

Nếu sự giấu giếm của Mục Tinh Dã khiến Ngôn Hòa không thể tha thứ, vậy Tô Hân và Mục Huyền Chi chính là nguồn cơn khiến anh không tài nào hòa giải.

Tô Hân hãy còn đang kể lể, giãy bày nỗi đau khổ của mình những năm nay, bộ dạng khóc lóc tỉ tê đủ sức lay động lòng người, trừ Ngôn Hòa ra. Vì Ngôn Hòa biết bà ta chỉ buồn thương, buồn thương bởi sự kiện ngoại tình đã thay đổi mất cuộc sống êm ả và gia đình tạm xem là hài lòng của bản thân, khổ sở vì mất sạch tự tôn danh dự trước mặt người khác, chứ không hề hối hận.

Ngôn Hòa đã từng chất vấn, đã từng gào thét khản giọng, nhưng mẹ chỉ lặp đi lặp lại câu xin lỗi rồi tháo chạy khỏi cái chốn thị phi đây, không buồn ngoảnh lại. Từ ấy trở đi Ngôn Hòa đã thất vọng tột cùng về bà ta.

Vậy nên bây giờ Tô Hân nghe nói Ngôn Tương An gặp tai nạn, lại chạy đến đòi gặp mặt thăm hỏi một lần, Ngôn Hòa kiên quyết không đồng ý. Hễ anh không đồng ý là bệnh viện An Hòa sẽ mãi mãi không cho Tô Hân vào cửa.

"Bà đến thăm ba vì lo cho ba thật ư?" Ngôn Hòa nhấp một ngụm cà phê, cà phê đã nguội ngắt. Anh không thêm đường, vị đắng chát tung tóe nơi đầu lưỡi ghê cả răng.

"Không hề, bà chỉ muốn bản thân được yên lòng thôi."

"Tôi từng chứng kiến cảnh người ba đầy máu, hoàn toàn tuyệt vọng trước cuộc sống, tôi không muốn tha thứ bất kì ai. Bây giờ ba nằm mê man đấy chưa tỉnh, mà các người thì chưa kẻ nào phải chịu sự trừng phạt cho lỗi lầm mình đã phạm phải hết."

Ngôn Hòa đặt cốc xuống nhìn đồng hồ, Tô Hân lập tức sốt ruột kéo lấy tay anh.

"Tiểu Hòa... Mẹ xin lỗi, tại mẹ có lỗi với con. Đã lâu thế rồi mà, con cho mẹ gặp ba con một lát được không?" Cuối cùng gương mặt tinh xảo của cô ta cũng vỡ vụn trước đứa con trai không đời nào tha thứ.

Tô Hân là công chúa được nâng niu từ bé, trước năm 24 tuổi được bố mẹ yêu chiều, sau năm 24 tuổi lại được Ngôn Tương An yêu chiều, cả đời chưa từng vào bếp một lần nào, chưa từng làm việc nhà một lần nào, sau khi Ngôn Hòa ra đời thì ở nhà đã có 4 bảo mẫu chăm trẻ hỗ trợ, rồi cả Ngôn Tương An tự tay lo liệu, thậm chí chưa một ngày nào Tô Hân phải trông con một mình.

Quá nhiều tình yêu, nên mới không biết đường trân trọng.

Về sau cũng chả hiểu bị Mục Huyền Chi hấp dẫn hay sao mà lờ mờ lớ ngớ lên giường với nhau. Tiếp đấy lại ngơ ngẩn mù mịt ly hôn, thấy không còn mặt mũi gặp chồng con thì tiu nghỉu quay về nước M.

Kể cả đến tận giờ phút này rồi, không còn trẻ trung gì nữa mà Tô Hân vẫn cứ đơn giản như trẻ con, những buồn lo mãi mãi chỉ lửng lơ trên mặt nổi, ấy là dạng ấu trĩ vì chưa từng trải qua những trắc trở nhừ tử từ cuộc đời. Đôi mắt to vô tội trợn tròn lên, chủ nhân đã dần có tuổi mà vẫn chỉ thấy nó trong suốt, trong đến độ xa rời trần gian.

Hệt như cái cách Tô Hân đang năn nỉ sự tha thứ của Ngôn Hòa bây giờ, không hề thật lòng cảm thấy mình đã làm gì sai, mà chỉ nhằm tìm kiếm liều xoa dịu cho bản thân được dễ chịu hơn.

Có những lúc Ngôn Hòa thấy ngay từ đầu Tô Hân đã không hợp kết hôn, không hợp trưởng thành, không hợp sinh con đẻ cái, đáng ra bà ta nên ở lại trong một tòa lâu đài nào đó mãi mãi đừng bao giờ ra ngoài, bởi vì vô tri cũng là một dạng ác độc.

Vô tri trước đau đớn của người khác, vô cảm trước những biến chuyển cuộc đời, là một dạng ác độc vô trách nhiệm.

"Khỏi đi, nghĩa lý gì đâu." Ngôn Hòa đáp.

"Tiểu Hòa, mẹ biết con hận mẹ, nhưng mẹ đi lại một chuyến cũng vất vả, con không thể đối xử với mẹ thế này được." Nói một hồi xong Tô Hân lại bắt đầu thấy tủi thân.

"Chờ ba tỉnh lại tôi sẽ hỏi ba, nếu ba chịu gặp thì lúc ấy bà hẵng tới sau."

Ngôn Hòa nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, đẩy ghế ra đứng dậy, tiếng ma sát với sàn hơi to làm Tô Hân giật mình thon thót. Ngôn Hòa lạnh nhạt nói: "Công ty còn có việc, tôi đi trước đây."

"Tiểu Hòa," Tô Hân cũng đứng dậy theo, cảm nhận được sự lãnh đạm và mất kiên nhẫn từ con trai khiến Tô Hân bắt đầu căng thẳng, cuối cùng cũng thấy phần nào vẻ lo âu của một người mẹ khi đối mặt với sự thờ ơ ở con mình, "Tiểu Hòa, con không muốn mẹ đến thăm ba con thì mẹ không đến nữa là được. Con có thể... con có thể tha thứ cho mẹ, đừng giận mẹ nữa được không?"

Cơ bắp toàn thân Ngôn Hòa căng ra, anh phải hít thở sâu mấy lần mới kìm được cơn xốc nổi hất tay bỏ về ngay.

Anh đẩy cái tay Tô Hân đang chộp cánh tay mình ra, lực độ vừa phải nhưng rất kiên quyết, nói nốt câu cuối cùng "Tôi sẽ bảo thư kí đặt vé chuyến buổi chiều cho bà" rồi dứt khoát rời đi.

Một buổi trưa sau ấy 1 tuần, Ngôn Hòa nhận được một tin.

Trước khi lái xe rời An Hòa, anh vào phòng bệnh của ba ngồi một lát. Ngôn Tương An đã được chuyển từ ICU sang phòng bệnh thường, xét các chỉ số với các dấu hiệu bên ngoài cơ thể thì tình hình đang tiến triển tốt và ổn định, có điều chú vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ điều trị chính cũng không có cách nào tốt hơn ngoài đợi, cụ thể bao giờ tỉnh được thì phải xem ý trời.

Ngôn Hòa ngồi một mình cạnh giường ba, lẳng lặng nhìn người đang nằm trên giường bệnh.

Ngôn Tương An nhắm mắt, nhịp thở đều đặn, không khác gì đang ngủ. Vết thương trên mặt đã không còn dấu vết, mái tóc bị cạo trọc đã bắt đầu nhú ra mọc lại, đen trắng lẫn lộn. Thời gian không thể khiến người ta quên đi khổ đau, rồi cũng chẳng chặn nổi nhịp bước của tuổi già.

Ba mẹ bằng tuổi mà trông như phải hơn kém nhau tận 20 năm. Cùng một biến chuyển xảy đến với những người khác nhau, kẻ thì phất tay thong dong tạm biệt quá khứ, người thì vẫn đang vật vã giãy giụa giữa vũng bùn sót lại.

Ngôn Hòa đặt tay mình lên những ngón tay gầy gò trắng nhợt, khẽ vu.ốt ve, cảm thụ nhiệt độ cơ thể có phần lành lạnh của ba mình.

"Ba à," Chỉ vừa lên tiếng mà giọng Ngôn Hòa đã run rẩy, "con không muốn cho ông ta được ra ngoài."

"Chúng phạm lỗi thì phải bị trừng phạt. Ba ơi, chúng sẽ không bao giờ làm hại ba được nữa đâu."

...

40 phút sau, Ngôn Hòa đỗ xe ở tiểu khu sông Bạch Sa.

Anh đứng dưới sân, tựa vào cửa xe, hút hết hai điếu thuốc rồi lại im lìm thêm một lát, mới bước về phía tòa nhà quen thuộc.

Những vách tường loang lổ dán đầy tờ rơi quảng cáo, lan can lốm đốm vết sắt gỉ, cầu thang bằng xi măng gồ ghề nhấp nhô, đủ loại mùi thức ăn lững lờ giữa hành lang, bầu không khí bình dị đậm đà cắm rễ nơi tòa nhà tập thể cũ kĩ, kể lại từng tháng ngày giản đơn. Ngôn Hòa đã đến đây rất nhiều lần, lần này mỗi bước anh đi đều quá nặng nề, tiếng bước chân đập vào lồng ng.ực vang dội khiến người ta không thể thở nổi nữa.

Cầu thang rồi cũng đến điểm cuối, có những việc rồi anh cũng buộc phải làm thôi.

Bình Luận (0)
Comment