Tham Lam Giữa Ban Ngày - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 36

Bầu không khí im lìm gượng gạo cứ như thực thể, Mục Tinh Dã nghĩ, chắc là Ngôn Hòa đang tức giận.

Chỗ dây mây trên ghế đang ngồi đã bị cậu cậy bung mất một miếng nhỏ, ngón tay đỏ bừng nứt ra, tứa máu.

Mãi Ngôn Hòa chẳng nói gì, Mục Tinh Dã thấy đến lúc phải ra về thôi. Cậu giấu tay ra đằng sau, đứng dậy bảo: "Anh Ngôn, em đi đây ạ, anh nghỉ ngơi đi nhé."

Cậu chưa nhấc chân đi được, vì Ngôn Hòa bất chợt hỏi cậu: "Đi đâu?"

"Về nhà ạ."

"Tôi hỏi em là sắp tới định đi đâu." Ngôn Hòa ngước mắt trông cậu, rồi lại hạ tầm nhìn liếc sang mặt ghế, "Hôm nay em đến gặp tôi, là đã có kế hoạch tương lai rồi đúng không?"

Mục Tinh Dã bị anh đưa mắt ra hiệu, đành phải ngồi xuống lại.

Cậu không giấu: "Em muốn xuống phía nam, quê Tiểu Khê có khu nghỉ dưỡng, em định làm việc ở đó."

Cơ bắp căng cứng khắp người Ngôn Hòa thả lỏng hơn chút, ít nhất có Khương Tiểu Khê thì Mục Tinh Dã không đến nỗi phải lẻ loi một mình.

"Thay đổi môi trường một tí cũng được," Ngôn Hòa hỏi, "đến bao giờ về?"

"...Chắc là, không về nữa đâu ạ." Mục Tinh Dã đáp.

Tiếng muỗi kêu vo ve giữa hè râm ran lan ra từ bốn phương tám hướng đâm thẳng vào màng nhĩ Ngôn Hòa, anh thấy hình như trái tim mình đang lơ lửng giữa không trung, sẽ bị một bàn tay bóp nát bất cứ lúc nào.

Lúc này đây Ngôn Hòa mới chịu thừa nhận, ý nghĩa thực sự của câu "Sau này làm bạn" mà vừa nãy Mục Tinh Dã nói đúng thật chỉ là ý trên mặt chữ vậy thôi.

Mục Tinh Dã đứng dậy, cậu buộc phải đi. Nấn ná thêm một giây nữa thì cậu sợ mình lưu luyến mất, sợ mình đổi ý, sợ mình quên hết tất thảy nhào vào lòng Ngôn Hòa lần nữa, nói với anh là mình yêu anh, muốn có anh, mong được ở bên anh suốt quãng đời còn lại.

Vậy không được, làm vậy không đúng.

"Anh Ngôn, em, sau này em sẽ không bám riết lấy anh đâu ạ, chúc anh mãi hạnh phúc mỹ mãn cả đời." Mục Tinh Dã nói vội vã qua quít như đang bỏng lưỡi, sợ lần này mà không nói hết sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nào khác nữa.

Nói xong cậu bỏ chạy. Lao như bay về phía cổng chính.

Gió thổi thốc vào chiếc áo phông trắng của cậu làm nó căng phồng phấp phới. Tim cậu đập thình thịch rất nhanh, lồng ng.ực cũng bị chèn ép vì tốc độ chạy quá đà, bức bối khủng khiếp. Hình như Ngôn Hòa gọi cậu một câu đằng sau mà cậu cũng không dừng chân, cậu chạy liền một mạch ra khỏi cổng rồi lại cắm đầu vào với màn đêm.

Một chiếc xe màu đen lao vun vút tới chào đón cậu, phanh lại cách cậu chưa đầy 2 m.

——

Rất nhiều thứ trời xui đất khiến xảy ra chỉ trong đúng một khoảnh khắc mà thôi. Nó khiến cho hàng bao năm về sau, khi nhớ về buổi tối nay, về giây phút này, Ngôn Hòa vẫn không đủ dũng khí để đối diện tất thảy. Chưa bao giờ anh bộc bạch sự hối hận của mình, nhưng không một phút một giây nào là anh không ăn năn.

Hối hận vì không cản Mục Tinh Dã lại, ăn năn vì vào thời khắc cuối cùng đã chọn đi ngược với trái tim mình.

——

Hình như anh nghe thấy tiếng phanh xe rít lên cách đây không xa, nhưng ngay sau đó tiếng chuông điện thoại đột ngột kêu vang đã chặn bước chân đang định đuổi theo ra của anh lại.

Giọng y tá trưởng xúc động báo cho anh, Ngôn Tương An tỉnh lại rồi.

Ngôn Hòa chấn động trong lòng, anh liếc về phía cổng chính nơi Mục Tinh Dã đã lao đi thêm một lần cuối, rồi xoay người chạy về phía tòa phòng bệnh nội trú.

Các bác sĩ điều trị chính nhanh chóng có mặt, bắt đầu hội chẩn xuyên đêm, thực ra không cần thiết phải hô hào hùng hậu đến vậy nhưng địa vị của Ngôn Tương An lù lù ra đó, dù đây chỉ mới là trạng thái tỉnh táo tự nhiên sau khi hồi phục khá tốt, cả nhóm cũng vẫn tập trung để lập tức xác định kế hoạch chữa trị cải thiện bước tiếp theo.

Ngôn Tương An tỉnh táo được đúng vài phút, trông thấy con trai túc trực bên giường bệnh, chú chỉ chớp mắt nhè nhẹ xong là đã cạn kiệt sức lực, nhanh chóng thiếp đi thật say. Bác sĩ vội giải thích đây là hiện tượng rất bình thường, nhưng lần này ngủ thì sẽ ngủ thật, sang hôm sau là dậy, không cần phải lo lắng.

Ngôn Tương Duyệt và Ngôn Thành nhận được tin ngay tối hôm ấy nhưng Ngôn Hòa không để hai người đến. Đi được đến nơi cũng lặn lội, người thì ngủ từ lâu rồi. Còn phía Ngôn Niên thì mọi người sợ cụ già bị kích thích quá độ nên chờ hôm sau mới báo tin.

Quả đúng như bác sĩ nói, sang sáng hôm sau xem như Ngôn Tương An đã tỉnh hẳn, người nhà họ Ngôn túm tụm cả trong phòng bệnh, dĩ nhiên phải cùng nhau trải qua một phen xúc động cảm khái.

Ngôn Niên trông con trai út gầy như que củi ở giường bệnh mà xót xa vô cùng, tỉ tê một hồi rồi cũng mệt mỏi, quản gia và tài xế lại đưa ông cụ quay về nhà nghỉ ngơi.

Chờ mọi người ra về hết, Ngôn Hòa mới có cơ hội trò chuyện cùng ba.

Cũng không có gì nhiều, Ngôn Hòa chỉ kể lại sơ lược việc mình nhận tin báo thế nào, đến Nam Phi ra sao, rồi một số tình hình sau khi đón ba về nước.

Lúc nhắc đến vụ tai nạn xe Ngôn Hòa quan sát tỉ mỉ biểu cảm của Ngôn Tương An, đối phương không có vẻ gì khác thường, gật đầu đáp lời rất tự nhiên, "Ba không nhớ rõ cảnh tai nạn lắm nữa, chỉ biết là đang trên đường đi kiểm tra dịch bệnh với đồng nghiệp thì gặp sự cố."

Mới trao đổi một lát Ngôn Tương An đã thấm mệt, chú cần rất nhiều thời gian nghỉ ngơi. Ngôn Hòa không dám quấy rầy, trông thấy ba chìm vào giấc ngủ rồi mới bước ra khỏi phòng.

Phòng nghỉ của Ngôn Hòa nằm sát ngay cạnh phòng bệnh, là dạng phòng suite sang trọng. Mấy hôm nay anh gặp gỡ bạn bè lẫn người quen từ nhiều lĩnh vực đến thăm bệnh ở đây. Tiếp đón xã giao khiến Ngôn Hòa hơi mệt mỏi, anh đã thoái thác phần lớn, nhưng vẫn còn một số người không từ chối được.

Bất kể có đứng ở địa vị bậc nào trong xã hội, thì trước những thói quen phổ biến mang tính chất quần thể, ta vẫn khó lòng làm theo ý mình.

Trong các khoảng nghỉ giữa lúc bận rộn Ngôn Hòa cứ luôn nhớ đến Mục Tinh Dã, không một điềm báo trước.

Con đường lát đá họ đã bước qua trong buổi gặp tối hôm ấy, chiếc ghế mây đan đã ngồi, đôi mắt rũ thật thấp cùng bóng dáng chạy đi sau cuối của Mục Tinh Dã, tất cả cứ liên tục lướt vùn vụt qua đầu anh rồi dần dà trở nên thật rõ nét, hệt như bộ phim điện ảnh độ phân giải cao đang tua lại trước mắt, sẽ nhảy ra quấy nhiễu hệ thần kinh của anh vào bất cứ thời điểm nào.

Thậm chí có lần anh nằm mơ thấy Mục Tinh Dã khóc gào xin anh cứu mạng, tiếng khóc lục tục đứt quãng sát gần bên tai, không giống trong mơ chút nào hết. Cảm giác chân thực khủng khiếp khiến anh túa mồ hôi lạnh choàng tỉnh, suốt đêm không ngủ lại nổi nữa.

Sau ấy anh mới biết chắc nó chính là một lời gọi, hoặc một linh cảm. Nhưng lúc đó anh đang vướng víu đủ việc lặt vặt, không hề để ý thấy có gì bất thường.

Mãi cho đến khi Khương Tiểu Khê gọi điện tìm anh, hỏi anh có biết Mục Tinh Dã đang ở đâu không.

——

Sau khi hồi phục tỉnh lại, Ngôn Tương An nhanh chóng phát hiện ra sự khác lạ ở con trai, biểu hiện cụ thể là ngơ ngẩn trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ ngồi bên cửa sổ hay chỗ nào đó thừ người ra.

Ngôn Hòa là người thế nào cơ chứ? Bề nổi thì sống cực kì nắn nót, làm việc vô cùng cẩn trọng, hiếm khi bộc lộ cảm xúc cá nhân, đối với thế giới bên ngoài, tính cách nghiêm ngặt kín kẽ ấy là ưu điểm hiếm có khó tìm, nhưng trong mắt người cha thì lại chỉ thấy thương cho một đứa con quá biết điều.

"Tiểu Hòa, giờ thì chia sẻ với ba tí đi." Ngôn Tương An vỗ vào mép giường mình, ra hiệu cho con trai ngồi lại gần giống hồi còn nhỏ.

Thế là Ngôn Hòa cởi giày, kéo ghế sofa sang cạnh giường. Dĩ nhiên anh không thể ngồi hẳn lên giường thật, nhưng anh có thể tìm một chỗ gần với ba nhất.

Đề tài chỉ xoay quanh Mục Tinh Dã.

Toàn bộ những rối rắm, đau khổ, ngờ vực, nguồn cơn cho tất thảy mọi tâm trạng cảm xúc của Ngôn Hòa đều đến từ một mình người ấy.

Mãi đến lúc này Ngôn Tương An mới giật mình tỉnh ngộ, nhận ra cách hành xử cảm tính và thương thân trách phận của mình đã khiến con trai duy nhất phải vật lộn nhường nào.

Chú vứt bỏ tất cả đi đến nơi xa, chữa bệnh cứu người để chữa lành cả mình, nào ngờ đến cuối cùng kẻ phải hứng chịu mọi đòn đánh trả lại là Ngôn Hòa. Chú quẳng lại cho Ngôn Hòa một đống bùng nhùng hỗn độn, tất cả nào là sự ruồng bỏ biến tướng từ người thân, sự bất lực hoang hoải trước tình yêu, áp lực và trách nhiệm về công việc, đều dồn cả lên đầu một mình Ngôn Hòa.

"Con người không cần phải sống trong ngày xưa mãi, nhìn về phía trước, đừng để một lần đã tởn đến già." Vẻ ngoài Ngôn Tương An và con trai tương tự phải đến 5 6 phần, chú nhìn con trai mà cũng như đang nói với bản thân.

Chú bảo với Ngôn Hòa, vụ tai nạn hoàn toàn là sự cố, bức di thư ấy cũng viết từ lâu lắm rồi, hồi tâm trạng còn đang chập chờn, không phải cứ để lại di thư tức là muốn tự sát đâu. Dĩ nhiên chú sẽ không kể, giây phút tảng đá lớn đè vào người mình chú lại thoáng thấy khấp khởi bí mật trong lòng. Có khi chết thế này vừa bất đắc dĩ mà còn vừa vẻ vang, người nhà cũng chẳng cần phải hò nhau rầm rộ sang cấp cứu ngờ vực làm gì.

Nhưng giờ thì chú không nghĩ vậy nữa, chú muốn sống, cho dù là sống vì con trai.

"Ba ích kỉ quá, chỉ biết chạy trốn, đắm chìm trong nỗi đau của mình mà quên mất là có người còn đau khổ hơn ba. Tiểu Hòa, xin lỗi con, đều tại ba cả."

"Ba nói cái là bỏ đi luôn, nhưng lại để hết nhọc nhằn cho con. Tiểu Hòa, con đừng nghĩ gì nữa, cứ nghe theo lòng mình thôi, thử hỏi mình xem con có yêu em ấy không? Con có muốn đi hết cuộc đời với em không? Con chịu đánh đổi tất cả vì thằng bé chứ?"

Trong lòng Ngôn Hòa chỉ toàn những từ khẳng định.

"Lần lữa với khổ đau mới là hành vi vô nghĩa phí hoài thời giờ nhất, ba không muốn con đi theo vết xe đổ của ba, muốn đi đâu làm gì thì cứ làm đi thôi."

Cuối cùng Ngôn Tương An nói: "Phía ông nội con ba sẽ làm công tác tư tưởng, con cũng đừng bận tâm cái nhìn của người ngoài làm gì. Còn Mục Huyền Chi, anh ta cũng sẽ không ngáng trở đâu."

"Tiểu Hòa, ba chẳng có gì để cho con, ba chỉ mong sao con được hạnh phúc."

Bình Luận (0)
Comment