Bùi Nguyệt làm việc nhanh nhạy dứt khoát, làm người khôn khéo tinh tế, lại rất thấu hiểu tâm tư của sếp, mấy năm nay cô đã dần trở thành nhân vật quan trọng không thể thay thế bên cạnh Ngôn Hòa.
Sau đấy từng có người đưa ra lời mời hậu hĩnh rủ cô sang mà cô cũng không đi, càng không tiết lộ tin tức với ai cả, nhưng cuối cùng Ngôn Hòa vẫn biết. Xưa nay Ngôn Hòa không bao giờ keo kiệt với nhân viên trung thành giỏi giang, trả lương cho nghỉ phép chia hoa hồng, đãi ngộ tốt nhất có thể trong phạm vi hợp lý.
Song Ngôn Hòa đã nhanh chóng tìm ra người định chồng tiền cuỗm mất trợ lý của mình là ai.
Cái thằng bạn chó Giang Chử bất chấp tình nghĩa nối khố nhiều năm, tình cờ một lần có công việc gặp phải Bùi Nguyệt rồi vương vấn luôn. Cậu ấm nhà giàu mà, mới đầu chỉ chơi chơi thôi, nào ngờ Bùi Nguyệt tỉnh như ruồi, không thiếu tiền không thiếu tình yêu, cơ bản còn chẳng buồn liếc đối phương một cái. Từ từ rồi Giang Chử rung động thật, sống chết đòi theo đuổi cưa cẩm người ta, còn định mời mọc dụ dỗ Bùi Nguyệt sang công ty mình.
Suốt 2 năm Ngôn Hòa không ở quốc nội, rất nhiều công việc đều do một tay Bùi Nguyệt lo liệu, sự hỗ trợ của cô giúp sếp thảnh thơi hơn rất nhiều. Vậy nên lúc biết tin Giang Chử đang theo đuổi Bùi Nguyệt, Ngôn Hòa lập tức dẫn Mục Tinh Dã về nước.
"Mày nói thử xem sao em ý lại không thích tao chứ? Tao đẹp trai mà, dáng vóc cao ráo, sống cũng tử tế, còn giàu nữa, tại sao tao không lọt được vào mắt em ý?" Giang Chử uống giỏi, nốc cả chai whisky xong nói năng vẫn tương đối ra hồn, mỗi tội cảm xúc hơi mất kiểm soát.
Thấy Ngôn Hòa ngó lơ mình, cậu ta lại bấu lấy Mục Tinh Dã: "Tiểu Dã Dã, chẳng phải cậu với Bùi Nguyệt thân nhau lắm à? Cậu nói giúp tôi mấy câu đi chứ!"
Mục Tinh Dã âm thầm đảo mắt xem thường, quay sang thấy mặt Giang Chử thì lại khôi phục nụ cười: "Tôi nói thì ích gì? Bọn tôi chỉ là bạn bè bình thường đơn giản thôi, lấy đâu ra tư cách khuyên can người khác?" Cậu nhấn mạnh vào chữ "đơn giản" và "bình thường", cuối cùng còn bồi thêm một câu bóng gió, "Với cả thanh danh tôi nó cũng bê bối, nhiều khi lên tiếng không có sức thuyết phục lắm đâu."
Nhậm Thời Vô không nhịn được cười phọt thành tiếng. Cái cậu Mục Tinh Dã này tận trong cốt tủy vẫn chả khác gì ngày xưa, nhỏ nhen thù dai nhớ lâu.
Giang Chử đằng hắng: "Cậu trông cậu kìa, đang nói chuyện tôi mà, sao lại quặt sang tận đâu thế."
Ngôn Hòa kéo ghì Mục Tinh Dã vào gần mình hơn, giọng không thân thiện lắm: "Giang Chử, mày muốn cưa thì cứ cưa, nhưng rủ nhân viên người ta nhảy việc là hỏng rồi. Với cả Bùi Nguyệt có người mình thích, không thích cái kiểu lăng nhăng như mày đâu."
"Bịa đặt, em ý thích ai cơ?" Giang Chử sốt ruột, "Tao hỏi thăm rõ hết tổ tiên 8 đời nhà em ý lâu rồi, em ý chả thích ai cả nhé, cũng chẳng mê gì đặc biệt, đam mê duy nhất chính là đi làm công ăn lương cho mày."
Ngôn Hòa: ...
"Tao mặc kệ, nếu là anh em thì mày nhường trợ lý của mày sang với tao đi! Không thì đừng trách tao vô tình!" Giang Chử lại bắt đầu kêu ca ăn vạ.
"Người mày thích thì mày tự mà theo đuổi đi chứ, đòi hỏi Ngôn Hòa là cái kiểu gì hả?" Nhậm Thời Vô ngứa mắt quá phải huých cậu ta một cái, ưỡn ẹo lèo nhà lèo nhèo trên sofa ra cái thể thống gì đâu.
Trước khi ấn nghe điện thoại Ngôn Hòa liếc qua Giang Chử một cái, hạ thấp âm lượng xuống: "Ừm, đã biết, tôi đang ở quán bar, chỗ đằng sau công ty ấy. Đúng rồi, được, cô sang đi."
"Ai sang thế? Bùi Nguyệt hả?" Giang Chử phấn chấn hẳn lên.
"Ừ, qua đưa tập tài liệu." Ngôn Hòa vừa đáp lời Giang Chử, vừa nhanh tay lẹ mắt cướp lấy lon bia bên tay Mục Tinh Dã, "Dị ứng mà còn uống!"
Giọng khá nặng nề.
Mục Tinh Dã ấm ức tủi thân: "Em định nếm một ngụm thôi mà, một ngụm không sao đâu."
"Một ngụm cũng không được!"
Mấy năm nay triệu chứng dị ứng cồn của cậu đã giảm nhẹ kha khá, thi thoảng uống một hai ngụm bia tươi bia hơi không làm sao hết nhưng Ngôn Hòa giám sát cực kì chặt, cấm cậu động vào, thường cậu toàn uống trộm thôi.
Những việc khác đều dễ nói, chỉ riêng vụ thòm thèm này là không có chuyện châm chước.
Đứng trước Ngôn Hòa thì Mục Tinh Dã biến thành dạng ngoài mạnh trong yếu thứ thiệt, quát tí là không chịu được, nhoáng cái viền mắt đã đỏ hoe. Dù ánh đèn mờ tối nhưng Ngôn Hòa vẫn nhạy bén bắt gặp ngay tức khắc.
Lòng anh chợt thắt lại, anh vội dịu giọng dỗ dành: "Không phải cấm em uống đâu, mà nhỡ khó chịu thì mình biết làm sao giờ? Tuy đã có tí ti khả năng chống dị ứng rồi nhưng không thể bất cẩn được. Em chịu khó nghe lời nhé được không?"
"Ừm..." Mục Tinh Dã trề môi, không nói gì nữa.
Giang Chử lẫn Nhậm Thời Vô đồng thời quay ngoắt mặt ra chỗ khác, ngứa mắt quá đi thôi!
Quay ra thì bỗng trông thấy Bùi Nguyệt đã đứng ngay cạnh bàn từ bao giờ, cô mặc bộ đồ đen tuyền, son môi đỏ rực, mái tóc xoăn đen dài xinh đẹp quyến rũ, bừng bừng phong thái chị đẹp mạnh mẽ.
Cô điềm tĩnh lấy tập văn kiện ra cho Ngôn Hòa kí tên, sau đó báo cáo một lượt các việc này nọ kia, nói xong hết rồi mà chưa thấy định đi. Ngôn Hòa bèn rủ cô ngồi cùng, bảo nếu không có việc gì vội thì uống một ly đã.
Giang Chử gửi cho Ngôn Hòa ánh nhìn cảm kích, quả nhiên là anh em cột chèo, thời khắc mấu chốt vẫn suy nghĩ thay mình. Tranh thủ lúc mọi người trò chuyện cậu ta mới tha thiết xáp vào gần bắt chuyện với Bùi Nguyệt.
Có sếp ở đây nên Bùi Nguyệt không tiện phũ quá, đáp lời câu được câu chăng, nhưng ánh mắt cô thì cứ dán chăm chăm vào Mục Tinh Dã.
Giang Chử bị qua loa lấy lệ mấy lượt cũng hơi bực bội, mượn cơn say hỏi thẳng thừng luôn: "Tiểu Nguyệt, Ngôn Hòa bảo em có người mình thích rồi, có phải thật không thế?"
Bùi Nguyệt ngớ ra, tự dưng chẳng hiểu mô tê gì.
Giang Chử liếc qua Mục Tinh Dã rồi cắn răng nói tiếp: "Em thích ai mà chả được, sao lại đi thích cái người mình không với tới, thế chỉ tổ làm khổ cái thân thôi. Tiểu Nguyệt, trăng sáng xa xôi mãi tận chân trời, em nhìn sang người bên cạnh mình đi mà!"
Mặt mũi Bùi Nguyệt rất chấm hỏi: "Anh Giang, có gì anh cứ nói thẳng đi ạ."
Tự dưng Giang Chử lại cạn lời, cậu ta đã quan sát cả tối, phát hiện thấy Bùi Nguyệt cứ ngó Mục Tinh Dã suốt, lúc thì cười hiền hậu lúc lại đầy si mê, thế chẳng phải thích Mục Tinh Dã thì là gì!
Nhưng cậu ta lại không thể nói trắng ra là em đừng thích Mục Tinh Dã, sao em lại đi thích vợ của sếp em được!
"Hờ ——" Bùi Nguyệt cất giọng cười khẩy, ánh mắt sáng suốt của cô đã nhìn thấu tất thảy, chưa chờ Giang Chử phải nói cô đã thừa nhận ngay và luôn, "Đúng là tôi thích vợ của sếp tôi thật."
Giang Chử trợn tròn hai mắt, đang định gào rống thì Bùi Nguyệt tiếp lời nốt vế sau: "Thích cả sếp tôi nữa."
"Nhà xe tiền tài tôi có đủ cả, cũng chẳng hiếm lạ gì cái hội đàn ông. Mục tiêu duy nhất của đời tôi chính là phát triển sự nghiệp to lớn vĩ đại, sở thích duy nhất của tôi chính là đẩy thuyền cặp đôi người thật việc thật tức sếp và vợ sếp. Làm sao, anh ý kiến gì hả?"
Dạo này Bùi Nguyệt nghiện nặng.
Cô đứng ra mở một nhóm chat tên là "Câu chuyện tình yêu hoàn mỹ của stop cứng nhà họ Ngôn và boss mỹ miều Thủ phủ". Cô là quản lý nhóm, trong nhóm toàn bạn đồng râm.
11 giờ khuya, trưởng nhóm "Bùi Nguyệt – Ban giám đốc" gửi gộp 2 bức ảnh: Bên trong phòng riêng quầy bar đèn mờ, Ngôn Hòa cầm lon bia bằng một tay, đang nói gì đó với nét mặt nghiêm nghị, Mục Tinh Dã thì rũ đầu, mặt mũi cúi gằm có vẻ tủi thân.
Bùi Nguyệt – Ban giám đốc: Quán bar đêm khuya, stop cứng họ Ngôn lên lớp boss mỹ miều thủ phụ, ngũ quan sắc bén tựa rìu đao đầy sâu xa nghiêm khắc, miệng cất lời trách mắng lạnh lùng băng giá, một ngụm thôi cũng không được!
Coco – Tài chính: Ôi cứu cứu, nghẹn vì hint mất thôi.
Tiêu Tiêu – Marketing: Aaaaaa, chị Tiểu Nguyệt, chị lên thêm mấy ảnh nữa đi, em muốn ngắm góc nghiêng tuyệt trần của Mục Mục nhà em.
Văn Văn – HR: Cảnh báo lên cơn nhốt vào chuồng gà đấy nhé! Cấm được hét, để chị Tiểu Nguyệt rủ rỉ hết lượt đã.
...
10 phút sau, Bùi Nguyệt ôm điện thoại gõ chữ tê rần mười ngón dừng lại nghỉ một lát, ngước mắt thì thấy Giang Chử đang lén lút rón rén ngó nghiêng mình, bèn hỏi thẳng tưng: "Làm gì đấy?"
Giang Chử bĩu môi: "Anh trông thấy hết rồi."
Xong cậu ta tiếp: "Nếu em đang không thích ai thì em thử cân nhắc anh xem nào. Em trông, mình mà đến với nhau thật, với mối quan hệ của anh và sếp Ngôn chỗ các em thì há chẳng phải em sẽ có cơ hội chộp hint đầu tiên mọi lúc mọi nơi luôn à? Nếu mình thành người một nhà thì kể cả những dịp ngoài công việc em cũng có thể tham gia, anh sẽ chia sẻ được với em rất nhiều chuyện bí mật của hai người này nữa, em sẽ mãi mãi tiên phong trong công cuộc hít ke mà đúng không?"
Bùi Nguyệt: "..."
Thôi được rồi, cô còn cân nhắc rất tử tế hẳn 10 giây đấy nhé.
Mãi cho đến sau này rất nhiều năm nữa đã trôi qua, Giang Chử vẫn ngờ là hồi ấy Bùi Nguyệt cưới mình không phải tại yêu mình thật, mà vì lỡ dao động trước cái lý do xàm xí cậu ta bốc phét hôm ở quán bar đó thôi.
Không thì đã chẳng động tí là làm ầm lên đòi ly hôn, đòi bế con về ngoại, đòi giở đủ mọi loại hình phạt không thể tưởng tượng nổi ra để hành mình, tới lúc nào mình khóc nhè rấm rức nhận lỗi mới chịu thôi.
Dĩ nhiên ấy là chuyện của tương lai.
Thực ra Bùi Nguyệt là người khá lạnh nhạt về mặt tình cảm, tính tình tàn nhẫn dứt khoát, làm việc chỉn chu tận tụy, hành xử chú trọng tối đa hóa lợi ích, mẫu hình vô cùng phù hợp để trở thành trợ lý tâm phúc.
Mới đầu cô không hề đánh giá cao mối tình của sếp với Mục Tinh Dã, xử lý các vấn đề liên quan đến Mục Tinh Dã cũng chỉ trung lập vừa vặn, không để cảm tính ảnh hưởng mấy mà chỉ cố tránh sai sót, xét cho cùng thì đây là chuyện riêng tư của sếp. Hơn nữa bản thân tình yêu đã là phạm trù mang tính vô định bất ổn sẵn.
Sau đó, cô tận mắt chứng kiến hàng loạt sự kiện khi Mục Tinh Dã gặp phải biến cố ngay giữa đường cùng, Ngôn Hòa đi tìm như phát điên phát rồ, tuy rằng vụ việc không liên can đến mình nhưng khi ghé bệnh viện báo cáo công việc với sếp, chứng kiến cậu thanh niên ngày xưa sáng láng rực rỡ giờ thành ra như thế, cô cũng khó mà không thổn thức buồn bã thay.
Rồi cô nhìn thấy sếp vứt bỏ tất cả, dù phải tranh cãi với người nhà vẫn nhất quyết dẫn Mục Tinh Dã rời đi, đến lúc ấy cô mới hiểu ra không phải tất cả tình yêu đều yếu ớt mong manh trước sóng gió, sẽ luôn có người sẵn lòng kiên định giữ gìn khoảnh mềm mại nơi đáy lòng, bất luận chuyện gì xảy ra đi nữa thì cũng mãi không từ bỏ.
Kể từ ấy trở đi, cô gái lạnh lùng nhạt nhẽo một lòng đam mê sự nghiệp bỗng tin tưởng vào tình yêu.
Về sau, rất nhiều công việc cực kì bí mật Ngôn Hòa cũng giao cả cho Bùi Nguyệt lo liệu, trong đó bao gồm đưa Đoàn Dương tới trình diện Viện kiểm sát.
Một số lời khai chứng cứ liên quan cũng đã giao nộp đầy đủ, còn liệu Mục Huyền Chi có được ra tù trước thời hạn không thì cứ để pháp luật định đoạt đi vậy. Rất nhiều việc chỉ có thể làm hết khả năng, còn lại nghe trời, đây đã là sự thỏa hiệp lớn nhất từ phía sếp.
Qua một thời gian, sếp dẫn Mục Tinh Dã từ nước M trở về, lúc ấy trông trạng thái của Mục Tinh Dã đã khá lên nhiều, cậu nhìn người khác sẽ nở nụ cười thân thiện, còn tặng Bùi Nguyệt một chiếc túi xách phiên bản giới hạn đúng mùa mốt mới nữa, Bùi Nguyệt lại càng mê hai người hơn.
Giai đoạn sau Bùi Nguyệt vẫn theo sát phụ trách vụ án của Mục Huyền Chi.
Thực ra có một đợt cô thấy rất mâu thuẫn, những phương thức giải quyết, thái độ hành xử, tiến độ nhanh hay chậm đều cực kì khó điều chỉnh. Sự lăn tăn băn khoăn của cô chủ yếu là do không nắm bắt được chính xác quan điểm của sếp.
Ngôn Hòa cứ luôn điềm đạm bình tĩnh, không thể nhìn rõ suy nghĩ thực sự, còn Mục Tinh Dã cũng chẳng dám thể hiện ra là mình bận tâm hay sốt sắng quá.
Kết quả cuối cùng là thời hạn phạt tù 20 năm ban đầu của Mục Huyền Chi sẽ giảm còn 13 năm. Đối với Mục Tinh Dã đây là tin rất mừng, lúc nghe thấy vậy xong thoáng cái mắt cậu sáng bừng lên, nhưng rồi cậu nhanh chóng liếc sang Ngôn Hòa ngồi cạnh, vội luống cuống tiết chế bớt vẻ vui sướng mừng rỡ đang ngập tràn quanh mình.
Bùi Nguyệt trông biểu cảm vừa muốn cười vừa muốn khóc của cậu mà cũng thấy bức bối trong lòng.
Ngôn Hòa chỉ trầm mặc, mới đầu không có phản ứng gì mấy, được một lát thì anh đứng dậy, bất chấp Bùi Nguyệt lẫn luật sư hãy còn đang ở trong phòng, bước tới ôm chầm lấy Mục Tinh Dã.
"Anh Ngôn..." Mục Tinh Dã gọi một tiếng cực kì khẽ, vùi đầu mình vào lòng anh, không thốt nên lời được nữa.
"Được rồi, không sao nữa rồi." Ngôn Hòa nói, đặt lòng bàn tay lên lưng cậu, chậm rãi v.uốt ve.
Mãi lâu sau, Ngôn Hòa cảm giác phần ngực áo mình đã ướt nhẹp đẫm nước, nhưng anh cũng không quấy rầy, để cậu được thoải mái giải tỏa tâm trạng cho nhẹ nhõm.
Cả hai đều không có lỗi, từ trước Ngôn Hòa đã quyết định những việc từ thời cha chú ấy cứ để thuận theo tự nhiên, lắng nghe mệnh trời, vậy thì phải nói được làm được. Mục Tinh Dã vui thì anh cũng vui theo thôi.
Sau khi kết quả được xác định, Ngôn Hòa đi cùng với Mục Tinh Dã vào gặp Mục Huyền Chi một lần.
"Bố ơi, con với anh Ngôn cùng vào thăm bố." Mục Tinh Dã tương đối nhấp nhổm, ngón tay xoắn vào nhau phía dưới mặt bàn, cậu nhìn bố mình rồi lại nghiêng đầu sang ngó Ngôn Hòa.
Lần này họ gặp nhau trong phòng thăm nom, không bị ngăn cách bởi lớp kính dày nặng và ống nghe mà ngồi đối diện trò chuyện theo đúng nghĩa đen. Mục Tinh Dã đoán được là Ngôn Hòa có âm thầm can thiệp đằng sau, cậu rất cảm kích, nhưng lại không dám thể hiện sự vui mừng của mình rõ quá.
Ánh mắt Mục Huyền Chi sáng quắc, ông ta quan sát thấy hết sự bất an của con trai.
Ngôn Hòa không nói gì mà chỉ ngồi yên, biểu cảm nhạt nhòa, nhưng ngay cả lúc điềm tĩnh thì trông ngũ quan của anh vẫn rất nghiêm nghị, có phần hơi giống giận dữ. Anh nhanh chóng ý thức được vấn đề, quay đầu sang nhìn Mục Tinh Dã.
Hai chiếc ghế đang đặt rất gần nhau, Ngôn Hòa dịch thêm sang phía Mục Tinh Dã rồi vòng một bên tay gác lên lưng ghế cậu đầy tự nhiên, tạo thành tư thế nửa ôm lấy đối phương. Tiếp đến anh ngả người tựa vào lưng ghế, khí thế căng chặt quanh người từ lúc bước vào bỗng chùng xuống nhẹ hẳn.
Có vẻ Mục Tinh Dã tiếp nhận được ngay tín hiệu thả lỏng từ Ngôn Hòa, bờ vai đang hơi ưỡn lên thoáng phập phồng mấy nhịp rồi cũng xuôi bớt.
Mục Huyền Chi lẳng lặng dõi theo sự thay đổi trong trạng thái của hai người đối diện, đáy lòng đau đớn trĩu nặng.
Dù ông ta biết mình được giảm nhẹ án phạt là nhờ Ngôn Hòa thả tay, Ngôn Hòa có thể nhượng bộ đến thế trong việc này chắc chắn cũng vì quá yêu Mục Tinh Dã, nhưng chứng kiến bộ dạng rụt rè khép nép của con trai, người làm cha vẫn không thể nén cơn xúc động.
"Bố, con khỏe lắm ạ, bố không phải lo cho con đâu." Mục Tinh Dã vẫn chỉ báo tin vui không báo tin buồn như ngày xưa, "Đợt trước... lâu thế không đến gặp bố, là do công việc gặp mấy vấn đề nên vướng mắc một tí, cơ mà giờ xử lý xong hết rồi bố ạ. Sau này tháng nào con cũng sẽ vào thăm bố."
Mục Huyền Chi nhìn con trai đăm đăm không chớp mắt từ đầu đến chân, như thể muốn kiểm tra xem con trai có đang khỏe lắm sống tốt lắm thật không.
Sau cùng ông ta lặng lẽ thở dài. Con sống có tốt hay không, thì cái người làm cha là ông ta đây cũng chẳng giúp được gì hết.
Hai bố con nói chuyện một lúc, đã sắp hết giờ thăm nom. Mục Huyền Chi kìm nén chần chừ mấy bận, cuối cùng quay sang nhìn Ngôn Hòa. Thực ra bao lâu nay ông ta thấy mình không có mặt mũi nào đối diện với Ngôn Hòa, khác hẳn Ngôn Tương An, Ngôn Hòa khiến ông ta cảm giác mình còn bẽ bàng ê chề hơn.
Nhưng bất luận thế nào chăng nữa, có những điều ông ta bắt buộc phải nói.
"Tiểu Hòa, chú có lỗi với cháu." Gương mặt Mục Huyền Chi thấp thoáng nét suy sụp, vẻ ung dung lẫn phong thái bao năm đã bị mài mòn tan nát từ lâu, ông ta chưa bao giờ khom lưng hạ mình xin xỏ người khác, ngay cả thời điểm sa sút nhất khi mới vào đây ban đầu, ông ta vẫn cố duy trì nốt những phong độ cao ngạo còn sót lại.
Nhưng ông ta không yên tâm, không chắc chắn, không cam lòng.
"A Dã thích cháu từ bé, ngoài cháu ra trong mắt nó không còn chỗ cho ai khác nữa." Mục Huyền Chi cất tiếng rất chậm chạp, "Bây giờ hai đứa rất gắn bó, chú nhìn ra là cháu cũng rất thích em nó. Nhưng liệu sau này thì sao? Sau này... sau này nếu hết tình cảm, bất luận có là vấn đề ở ai, chú vẫn mong hai đứa sẽ chia tay hòa thuận, cháu... cháu đừng làm tổn thương em nó."
Đây là lời đề nghị khách sáo nhất mà Mục Huyền Chi nói được.
Trước kia khi đến thăm ông ta thỉnh thoảng Mục Tinh Dã sẽ có vết thương trên mặt, rồi cả phần cánh tay nằm khuất trong cổ tay áo cũng có vết xanh tím lờ mờ lộ ra mỗi lần cậu tình cờ nhấc tay lên. Cậu tưởng là mình che đậy kĩ lắm, nhưng lại đã sơ sót mất sự tỉ mỉ đến từ một người cha. Vậy nên Mục Huyền Chi đoán hẳn cuộc sống của Mục Tinh Dã ở ngoài kia chẳng dễ dàng chút nào.
Nhưng ông ta không chắc những vết thương ấy từ đâu mà ra, lại càng không dám hỏi.
May là từ hồi đến với Ngôn Hòa, mấy lần cậu ghé thăm thì trên người đều không thấy thương tích gì nữa.
Ngôn Hòa ngồi thẳng người lên, chạm phải ánh mắt dò hỏi nghiền ngẫm lẫn van nài của Mục Huyền Chi bèn hiểu ra trong bụng.
"Bọn tôi mãi mãi không bao giờ chia tay đâu." Ngôn Hòa nói điềm nhiên nhưng giọng rất trịnh trọng, ánh mắt cũng kiên định, "Đơn xin kết hôn của bọn tôi được phê duyệt rồi, tuần tới sẽ sang nước M đăng kí. Về sau A Dã là bạn đời hợp pháp của tôi, tôi sẽ không bao giờ tổn thương em ấy, cũng sẽ không để cho bất kì ai tổn thương em ấy hết."
Rõ ràng Mục Huyền Chi hoàn toàn không ngờ sẽ nghe thấy đáp án như thế, hai chữ "Kết hôn" khiến đại não kích động, lần đầu tiên ông ta phải lộ ra ánh mắt khó tin cùng cực: "Sao cơ!? Thế nhà cháu..."
"Ở nhà đã trao đổi nhất trí, ba tôi hỗ trợ." Ngôn Hòa trả lời, khá là nhẫn nại.
Mục Huyền Chi mất một hồi lâu mới tạm hoàn hồn khỏi cú sốc để bình tĩnh lại, cứ lẩm nhẩm: "Vậy thì tốt... vậy thì tốt rồi."
Trước khi chia tay, có vẻ Mục Huyền Chi đã nín nhịn lâu lắm, cuối cùng vẫn thốt lên với Ngôn Hòa:
"Nhờ cháu nhắn ba là cho chú xin lỗi ba cháu... Với cả, cảm ơn cháu."
Trông Ngôn Hòa vẫn rất vững vàng, anh ôm vòng một tay quanh Mục Tinh Dã, cảm nhận được cái run khe khẽ vì căng thẳng của người trong lòng mình, bèn "Ừm" một tiếng rất nhẹ xem như đồng ý.
Tới lúc này, Mục Tinh Dã cứ thấp thỏm lo sợ nhỡ buổi thăm nom be bét mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Anh Ngôn, tối nay để em nấu món gì ngon ngon cho anh nhé!"
Hai người đi ra khỏi cổng nhà tù, không gọi xe mà nắm tay nhau bước men theo vỉa hè về phía trước. Trời mùa đông vừa đổ lớp tuyết mỏng, đạp lên khẽ vang lẹp bẹp lách tách chẳng khác nào bản nhạc giao hưởng chảy lướt qua con đường ngoại ô, giúp tâm trạng tươi tỉnh hẳn lên.
Ngôn Hòa cảm nhận được sự vui thích từ Mục Tinh Dã, ít cáu kỉnh vì gặp Mục Huyền Chi vừa nãy đã bay biến sạch.
"Anh muốn ăn gì nào?" Đôi mắt Mục Tinh Dã sáng long lanh, ánh nắng ấm áp mùa đông chiếu rọi làm ánh mắt cậu nhìn Ngôn Hòa tựa như được bao bọc giữa ngọn lửa đang rừng rực cháy, mãi chẳng bao giờ tàn lụi.
"Anh muốn ăn gì em không biết chắc!?" Ngôn Hòa duỗi tay véo má cậu, miết chỗ thịt mềm trên mặt cậu xoa n.ắn giữa đầu ngón tay, bụng thầm cảm thán thực sự là sờ thích điên lên được.
Mục Tinh Dã lại đỏ bừng mặt, cái đồ Ngôn Hòa này cứ toàn nói năng dâm dê bằng điệu bộ đầy đứng đắn, trông ngứa đòn khủng khiếp.
"Thế anh nhịn đói đi!" Cậu lạnh lùng hừ một tiếng, còn lâu mới chiều cái tật hư hỏng.
Thấy cậu ngúng nguẩy, Ngôn Hòa bèn ra tay chộp lấy hai bên eo cậu, Mục Tinh Dã có máu buồn, cậu hét toáng lên luồn lách nhào ra trước, suýt thì ập cả người vào đống tuyết ven đường, may được Ngôn Hòa kéo giật lại nhốt vào lòng mình.
Hai chân Mục Tinh Dã lơ lửng trên không, cậu quẫy đạp mãi lâu mà vẫn chưa thoát được, bò lăn ra cười không cả kịp thở, cười xong thì quay qua xin tha.
Mãi tận khi đã đi khuất xa lắm, tiếng chuyện trò của cả hai hãy còn vang vọng giữa bầu không.
"Rồi, rồi, ăn là được chứ gì?"
"Ăn cái gì nào?"
"Ăn gì cũng được hết... Ui, anh Ngôn, anh thả em xuống mau lên."
"Không thả đấy, em là của anh."
"Em là của anh, của anh được chưa, thả em xuống cái nào."
"Anh không thả, anh phải bê em về nhà luôn."
"...Được lắm, đứa nào kêu mệt làm chó nhé."