Tham Lam Giữa Ban Ngày - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 8

Từ khi trùng phùng tới giờ hai người gặp nhau 3 lần, Mục Tinh Dã đã nói "Chờ em thêm chút" 3 lần.

"Chờ cậu làm gì?" Ngôn Hòa hỏi bằng giọng thẳng băng, có phần xa cách lãnh đạm.

Mục Tinh Dã cảm giác chắc tại Ngôn Hòa phải nghe mình lảm nhảm suốt cả tối, bắt đầu thấy phiền phức rồi đây.

"Chờ em... trả được hết tiền, muốn... bắt đầu lại từ đầu với anh." Câu hỏi dồn ép Mục Tinh Dã không có chỗ dung thân.

Bầu không khí lại lặng thinh một lúc, vốn dĩ tưởng là Ngôn Hòa sẽ còn nói tiếp câu gì cắt đứt dứt khoát, nào ngờ anh chẳng lên tiếng nữa.

Ngôn Hòa đứng dậy, đưa tay ra hiệu tiễn khách, cũng không chờ Mục Tinh Dã đi mà bỏ về phòng mình luôn, đóng cửa lại sập một tiếng.

Ngoài phòng khách, Mục Tinh Dã ngóng theo chốc lát rồi nói vọng vào phía cánh cửa phòng ngủ khép chặt: "Anh Ngôn, thế... em về đây ạ, anh đi ngủ sớm nhé."

Cậu khoác áo khoác của Ngôn Hòa vào, bước ra đến cửa, đi giày của mình, trước khi đóng cửa cậu khẽ khàng nói nốt một câu với cánh cửa phòng ngủ: "Chúc ngủ ngon, anh Ngôn."

Đang dự đoán chắc mấy hôm tới Mục Tinh Dã sẽ không đến nữa, nào ngờ buổi tối hôm sau Ngôn Hòa tan làm về nhà, đã lại thấy người đang đứng chờ ngoài cửa.

Lần này ngồi xổm ngay ở cửa nhà luôn, không hiểu làm sao mà bảo vệ lại cho cậu vào được.

Thấy Ngôn Hòa về, Mục Tinh Dã đang ngồi dưới đất lập tức đứng bật dậy, hơi hơi nghiêng người tránh đường, gọi "Anh Ngôn". Hôm nay Mục Tinh Dã mặc nhiều áo, có lẽ hôm qua rét mướt ghê quá, cuối cùng cũng biết chăm nom cho mình.

Cậu còn xách hai cái túi giấy một lớn một nhỏ trong tay, túi lớn có góc vải ló ra, ấy là áo khoác hôm qua Ngôn Hòa cho cậu mượn. Cái túi nhỏ cũng căng phồng chồng chất, chả biết là thứ gì.

Ngôn Hòa vòng qua cậu, ấn vân tay mở khóa, vào nhà xong cũng không đóng hẳn cửa mà chỉ dừng ở huyền quan thay dép rồi đi thẳng vào trong.

Mục Tinh Dã tiếp tục theo vào, lần này đã thành thạo hơn nhiều, cởi giày rồi đang chuẩn bị đi chân đất như hôm qua, thì bỗng cúi đầu lại phát hiện có nửa chiếc dép lê lò thò dưới gầm tủ giày, trông khá lấp ló dưới ánh đèn. Hôm qua Mục Tinh Dã đã xác định là ở đây không còn đôi dép nào thừa.

Cậu chần chừ giây lát, thò chân vào trong ngoắc thử, bèn lôi được hai chiếc dép lê vải ra xỏ vào chân.

Lúc thay quần áo xong quay lại ra ngoài ánh mắt Ngôn Hòa liếc qua chân Mục Tinh Dã, yết hầu khẽ chuyển động, anh không nói gì.

Mục Tinh Dã đang ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trên sofa, quan sát tỉ mỉ biểu cảm của Ngôn Hòa.

Ngôn Hòa vẫn kiệm lời tới độ đau xót, nhưng nét mặt bình thản, không nhìn ra được là liệu có kém vui chưa, cơ mà cũng không đuổi cậu về.

"Anh Ngôn, em mang áo đến cho anh ạ." Mục Tinh Dã lên tiếng trước, hỏi thăm dò, "Hôm nay anh tan làm sớm thế ạ, anh ăn tối chưa?"

Trông Ngôn Hòa kiểu miễn cưỡng lắm phải đáp lời: "Không đói."

"Ồ..." Mục Tinh Dã đành nuốt câu "Thế để em nấu cho anh mấy thứ" vào bụng.

Nhưng rồi cậu nhanh chóng nhớ ra mình có mang cả bánh ngọt, bèn đứng dậy mở chiếc túi nhỏ đặt trên bàn trà, lấy hai chiếc hộp đựng trong đó ra.

Đây là bánh đậu đỏ và bánh mochi của Đường Ký.

"Chắc từ hồi về nước đến giờ anh chưa ăn đâu nhỉ?" Mục Tinh Dã tự biên tự diễn một mình, "Bây giờ Đường Ký mở tận hơn 20 chi nhánh rồi, không cần phải xếp hàng lâu lắc thế nữa. Ngày xưa anh thích ăn mochi nhà này nhất mà đúng không? Giờ họ cũng có cải tiến thêm, anh ăn thử xem vị thế nào."

Mục Tinh Dã cầm một miếng mochi, hơi hơi nghiêng người qua bàn rồi duỗi tay, giơ ra tận sát miệng Ngôn Hòa đang ở đối diện cậu – giống hệt hồi xưa, cả hai đều thích đút cho nhau ăn, Ngôn Hòa cho cậu uống nước, Mục Tinh Dã mua cho anh các thể loại bánh trái ăn vặt. Không có nguyên nhân gì khác, cũng chẳng phải cố tình âu yếm, chỉ đơn thuần là hai mình một thế giới thành quen vậy thôi.

Trước khi há miệng theo phản xạ Ngôn Hòa kịp thời phanh gấp, sau đó nghiêng mặt tránh đi, bảo: "Để đấy tôi tự ăn."

"À à... Vâng." Mục Tinh Dã hơi lúng túng đưa tay về, trông miếng mochi mình đang cầm dở, để lại vào hộp thì không hay lắm, thế là cậu dứt khoát nhét luôn vào miệng.

Rồi cậu nhìn tiếp sang Ngôn Hòa bằng ánh mắt chờ mong tha thiết như kiểu đây là món ngon bằng trời, Ngôn Hòa bỏ lỡ không ăn thì đáng tiếc vạn lần ấy.

Ngôn Hòa đành cầm miếng bánh lên ăn.

Mochi hãy còn âm ấm, vị thơm thơm sẵn có của nguyên liệu, thoang thoảng cả mùi từ người Mục Tinh Dã, ấy là hương xà phòng rất rất nhạt nhòa.

Ngôn Hòa không phát hiện ra là mùi vị có gì thay đổi không, đã rất nhiều năm anh chưa ăn bánh của Đường Ký. Nhu cầu ăn uống của anh khá thấp, hồi trước thích ăn cái này cái kia đa phần cũng bởi Mục Tinh Dã mê mẩn món đó mà thôi.

Ngôn Hòa lặng im ăn hết chiếc bánh mochi, Mục Tinh Dã nhanh tay nhanh mắt đưa thêm miếng bánh đậu đỏ cho anh, lần này cậu rút kinh nghiệm không giơ ra sát miệng nữa mà nâng hộp bánh trong lòng bàn tay, đặt vào phía gần Ngôn Hòa hơn.

"Anh Ngôn." Mục Tinh Dã lại gọi anh.

Mới vào nhà được vài phút mà đã gọi hẳn mấy lần liền, cứ như kiểu ngậm sẵn câu này trong miệng ấy.

"Anh Ngôn, em phải đi công tác một chuyến, chắc là mất tầm một tuần." Mục Tinh Dã dừng giây lát rồi tiếp, "Ngày mai đi ạ. Nên mấy hôm tới em không sang được nữa."

Ngôn Hòa không đáp, biểu cảm hơi toát ra vẻ "Liên quan gì đến tôi".

Mục Tinh Dã tự động bỏ qua, tự động giải thích: "Em sợ nhỡ anh không thấy em đâu lại phải lo, nên sang báo với anh một tiếng." Vừa nói cậu vừa lấy điện thoại ra, thỏ thẻ hỏi thêm: "Anh Ngôn, em kết bạn với anh được không ạ?"

Ngôn Hòa liếc cái điện thoại đặt trên mặt bàn dạng đang hỏi "Có cần thiết phải thế không?" nhưng sau cùng không nói thành tiếng, tại vì Mục Tinh Dã đã hiểu ngay cái nhìn của anh, vội đáp tắp lự: "Có cần, có cần ạ."

"Anh xem, em suốt ngày đến công ty anh hoặc nhà anh chầu chực, đúng là phiền dã man. Mình kết bạn rồi thì có việc gì em nói qua điện thoại là được ạ." Cậu gắng sức thuyết phục đối phương, thậm chí liệt kê ra cả lượt các lợi ích việc này sẽ mang lại, "Thế thì lúc nào mà anh không tiện em cũng không phải quấy rầy anh nữa."

Xong xuôi cậu nhìn người ta đầy chờ mong.

Mục Tinh Dã có đôi mắt đoan phượng hẹp dài, lúc hơi ngẩng đầu nhìn người khác vừa có vẻ ngây thơ lại vừa lẫn ha.m m.uốn, đầu mũi thẳng vểnh lên, đường môi mượt mà đầy đặn, he hé lộ ra một phần hàm răng trắng.

Ánh mắt Ngôn Hòa hơi tối đi, anh nói câu thứ 3 kể từ khi Mục Tinh Dã bước vào nhà.

"Cậu cũng biết là mình phiền."

Giọng Ngôn Hòa thấp mà vang, nói gì cũng như vọng từ lồng ng.ực ra, ngữ điệu bình thản phẳng lặng, hình tượng của anh theo hướng ông cụ non không lẫn vào đâu, lời ăn tiếng nói chỉn chu đàng hoàng, chờ khi hoàn toàn trưởng thành sẽ chững chạc đáng tin cậy rõ rệt giữa một nhóm bạn bè đồng trang lứa.

Song cũng vẫn có khuyết điểm, ấy là nếu không có giọng điệu cùng tình huống bổ sung thì cực kì khó phân biệt nổi mức độ chân thật trong mỗi câu anh nói, thường không tài nào đoán được rốt cuộc anh chỉ đang thuận miệng cho qua hay đã tức giận để tâm mà đối phương chưa phát hiện ra.

Vậy nên Mục Tinh Dã cũng chịu không rõ bình luận "Phiền" đây là mắng hay là trêu.

"Thế... có được không ạ?" Cậu chưa từ bỏ, hỏi tiếp.

Ngôn Hòa lấy điện thoại ra thảy lên bàn, không nói gì nữa.

Mắt Mục Tinh Dã sáng bừng lên, cậu vội bật màn hình mở khóa, nhanh nhẹn xin kết bạn.

Sau đó tuân theo nguyên tắc làm gì phải làm đến cùng, cậu giục thêm: "Em gửi rồi ạ, anh Ngôn, anh chấp nhận đi ạ."

Mở điện thoại ra, quả nhiên trông thấy số "1" nho nhỏ phía dưới, ảnh đại diện của người gửi lời mời giống với ảnh đại diện từng thích Facebook anh, đều là hình một ngôi sao, biệt danh là "Sao nhỏ yêu anh".

Kết bạn xong là thấy có sticker nhảy ra ngay, một con cún hớn hở chạy vòng vòng xung quanh. Nối tiếp ở dưới là số điện thoại của đối phương, vẫn là số ngày xưa chưa đổi, nhưng sau khi xuất ngoại Ngôn Hòa đã chặn số này.

Mục Tinh Dã còn đang đắm chìm trong niềm hân hoan cuối cùng cũng được kết bạn với Ngôn Hòa, thì bất thình lình nghe thấy một câu:

"Bartender cũng phải đi công tác à?"

Mục Tinh Dã ngẩn ra, khẽ mím môi, rũ mắt nhìn xuống dưới.

Ngôn Hòa quan sát thấy hết mọi biểu cảm nhỏ xíu vừa ngượng nghịu vừa khó mở lời của cậu, anh đổi sang tư thế dựa người vào sofa thoải mái thư giãn hơn, cảm giác như chỉ tiện thể hỏi thăm lơ đãng vậy thôi, nhưng khí thế của anh thì lại có vẻ áp bức lạ lùng, làm đối phương không dám nói dối.

Mục Tinh Dã sẽ không nói dối, cậu biết sớm muộn gì cũng phải nhắc đến những việc này, kể cả không khai thì có khi Ngôn Hòa vẫn nắm được hết.

"...Em còn một việc nữa ạ, là làm trợ lý cho Vạn Khoảnh."

"Thế à?"

"Vâng, làm trợ lý, bọn em kí hợp đồng 6 năm, sắp hết rồi ạ, còn 1 năm nữa. Lần này em đi công tác là theo anh ta đi gặp một bên quản lý dự án ở tỉnh ngoài."

 Tự dưng Ngôn Hòa bật cười, khóe miệng cong lên nhưng đáy mắt lạnh băng.

"Thế cậu bảo tôi chờ cậu thêm chút nữa, tức là muốn tôi chờ 1 năm à?"

Mục Tinh Dã nhanh chóng hiểu ra ý bóng gió đằng sau câu nói này, cậu muốn giải thích nhưng dường như giải thích thế nào cũng không đúng được, đành phải trần thuật lại sự thật khách quan:

"Tuy hợp đồng vẫn còn 1 năm mới hết hạn nhưng theo thỏa thuận, miễn trả hết tiền trong thời gian này thì em có thể kết thúc bất cứ lúc nào. Em sẽ cố trả nốt cho xong sớm nhất có thể. Anh Ngôn, anh tin em đi, em biết tiếng tăm em không được tốt lắm nhưng thực sự em chỉ làm trợ lý cho anh ta thôi."

Đúng là thanh danh Mục Tinh Dã không được hay.

Hồi Ngôn Hòa còn ở nước ngoài, Nhậm Thời Vô với Giang Chử sang thăm anh, nhắc đến mấy chuyện này cứ toàn ngập ngừng né tránh. Cuối cùng Giang Chử không giữ miệng nổi, bị Ngôn Hòa gài xong nói hớ, khai hết ra luôn.

Đại khái là thiếu gia bé nhà họ Mục năm xưa mắt cao quá đầu, được nuôi nấng chăm chút giờ phải cặp với Vạn Khoảnh vì tiền, gọi thì đến xua thì đi, hoặc thậm chí chưa đủ tư cách làm tình nhân mà chỉ dừng ở mức bạn giường thôi, còn bảo ra ngoài là trợ lý gì đó.

Có cả lời đồn thậm tệ nữa, kể Vạn Khoảnh bao nuôi cậu mấy năm chưa chán chủ yếu là bởi Mục Tinh Dã chịu cho đánh đập chửi bới hành hạ thoải mái, bền bỉ hơn mọi đứa bồ bịch khác, rất được tên biến thái là Vạn Khoảnh ưa chuộng.

Lúc biết Giang Chử kể những chuyện này cho Ngôn Hòa, Nhậm Thời Vô chửi cậu ta không ngóc đầu lên được.

Ngôn Hòa là ai, Ngôn Hòa từng là người nâng niu Mục Tinh Dã trong lòng bàn tay mình mà trông nom che chở, chiều chuộng, bình thường va đập rách da tí thôi cũng phải căng thẳng toát mồ hôi.

Hai người lớn lên cùng nhau, từ nhỏ Ngôn Hòa chỉ lớn hơn Mục Tinh Dã 2 tuổi đã có cái đuôi bé xíu này tò tò theo sau. Cả hai học chung trường mẫu giáo, tiểu học, cấp 2, cấp 3 thậm chí cả đại học, gần như hình với bóng không rời.

—— Mãi cho tới năm Ngôn Hòa 18 tuổi anh tỏ tình với Mục Tinh Dã, rồi 21 tuổi thì chia xa.

Năm chia ly Ngôn Hòa 21 tuổi, Mục Tinh Dã 19 tuổi. Trước khi lìa xa, kỉ lục thời gian dài nhất Mục Tinh Dã không gặp Ngôn Hòa là 3 ngày.

Nhậm Thời Vô hiểu rõ trong lòng, dù cả hai chia tay nhưng xét cho cùng nguyên nhân lớn nhất đều không nằm ở người trong cuộc, tuy có một số việc Mục Tinh Dã làm không được thỏa đáng, nhưng vẫn chưa tới mức phải cắt đứt triệt để từ mặt đến già.

Người chứ có phải cái công tắc, bảo không yêu là không yêu nữa được đâu.

Chờ tỉnh ngộ xong Giang Chử cũng thấy mình nói năng hơi quá đà, cậu ta vô cảm trước Mục Tinh Dã nhưng lại lo Ngôn Hòa khó chịu. Hai ông bạn phải cẩn thận dè dặt ở lại thêm mấy hôm, thấy Ngôn Hòa không hề có vẻ khác thường mới dần dà yên tâm bớt.

Mục Tinh Dã cắn răng, dứt khoát nói hết một lèo cho xong. Nhưng có những thứ nếu rành mạch ra thì khắc sẽ động đến vài việc cậu vốn muốn lảng tránh, là vết thương không thể chữa lành đối với cả hai người.

"Ban đầu anh ta đền giúp bố em một khoản tiền, em phải trả lại với kì hạn 6 năm, trong thời gian đó thì làm trợ lý cho anh ta. Thực ra anh ta cũng không hay gọi em lắm, nên em tranh thủ làm thêm mấy việc nữa. Chờ trả hết nợ xong em muốn đến với anh từ đầu, sạch sẽ đường hoàng."

Thực ra Ngôn Hòa có biết đại để sự việc, anh biết từ trước khi ra nước ngoài, nhưng còn một vài chi tiết cụ thể anh không nắm rõ lắm, vậy nên anh hỏi: "Bao nhiêu?"

Mục Tinh Dã nêu một con số.

Con số mà kể cả có làm trợ lý 60 năm cậu cũng chẳng trả hết nổi.

Nghe thấy con số ấy xong nụ cười trên mặt Ngôn Hòa chưa tắt, ánh mắt cũng vẫn lạnh lẽo y nguyên.

"Nếu không trả được thì sao?" Anh hỏi, trông vẻ như bất luận thế nào cũng chẳng tin Mục Tinh Dã có khả năng trả đủ, "Hồi ấy toàn bộ tài sản của nhà họ Mục bị đóng băng cả, cậu còn không nộp nổi học phí năm sau."

Làm trợ lý 6 năm để trả số tiền trên, quá bằng bịa chuyện viển vông. Kể cả Mục Tinh Dã có 3 đầu 6 tay làm cùng lúc mười mấy việc thì cũng không tài nào thanh toán hết đúng hạn.

Còn một câu Ngôn Hòa chưa nói, trước khi xuất ngoại mình cũng định để lại cho cậu ta một khoản tiền, đáng tiếc thay trông Mục Tinh Dã lúc đó chẳng có vẻ cần nó.

Giờ càng không việc gì phải nhắc nữa rồi.

"Trả được ạ, sau ấy em tích cóp được kha khá, chỉ thiếu hơn 100 vạn, bây giờ đã trả gần hết, còn nốt hơn 20 vạn nữa thôi. Em cố gắng thêm một tí nữa, miễn trả đủ toàn bộ trong vòng 1 năm cuối cùng là hợp đồng của em với anh ta sẽ thành vô hiệu."

Tiếp đó cậu lại bối rối sốt sắng kể lại đầy đủ quá trình gom tiền của mình.

Sau khi nhà họ Mục gặp biến cố, bà ngoại Mục Tinh Dã ở vùng khác xa xôi thương cháu nên âm thầm bán một căn nhà của mình đi, chuyển hết tiền bán nhà cho cậu. Cậu còn một chiếc xe với ít quỹ đứng tên mình do mẹ để lại cho cậu, số này tòa án không động đến, cậu cũng thanh lý nốt giá thấp lấy tiền.

"Thôi," Ngôn Hòa bóp ấn đường mấy cái, dường như câu chất vấn vừa nãy chỉ là buột miệng nhất thời, nợ nần tình cảm của Mục Tinh Dã đều không liên quan gì đến mình cả, "cậu về đi."

Mục Tinh Dã hồi hộp nơm nớp tới giờ, niềm vui sướng khi được vào nhà được kết bạn đã bị những chuyện xưa khó nói này dội sạch bách từ lâu, nhất thời cậu chẳng nhúc nhích, cứ ngơ ngẩn nhìn Ngôn Hòa.

"Đằng nào đây cũng là việc của cậu, không liên quan tới tôi." Ngôn Hòa nói tiếp.

Viền mắt Mục Tinh Dã ửng đỏ.

"Anh Ngôn, em biết anh tin em mà, anh hiểu em là người thế nào mà."

"Đấy không phải vấn đề." Lúc lên tiếng lần nữa giọng Ngôn Hòa nâng cao một tông, nhưng trông anh vẫn ở mức hòa nhã, "Mục Tinh Dã, tôi đã bảo là mình kết thúc rồi, căn cứ vào đâu mà cậu nghĩ tôi sẽ đợi cậu, sẽ bắt đầu lại với cậu? Vì cậu bước vào nhà tôi, hay là vì cậu kết bạn với số tôi hả?"

"Mình chưa kết thúc!" Mục Tinh Dã thình lình đứng bật dậy, hai tay siết thật chặt, "5 năm trước em với anh chưa nhắc đến chuyện chia tay, anh chỉ, chỉ ra nước ngoài thôi... Việc gì chưa nói rõ thì đều không tính."

Đúng là cả hai chưa nhắc thẳng đến hai chữ chia tay. Theo góc nhìn của Mục Tinh Dã thì hai người chỉ chia xa 5 năm thôi, không khác gì việc tạm xa 5 ngày hay 5 tháng hết.

"Thì nói bây giờ cũng ——"

"Em không muốn nghe." Mục Tinh Dã cắt ngang lời Ngôn Hòa, chồm lên chộp lấy điện thoại của mình đặt trên bàn xong chạy luôn ra phía huyền quan.

Cậu bỏ chạy lảo đảo loạng choạng cứ như đang bị quái vật đuổi theo, lúc ra đến cửa còn vấp chân vào bậc cửa, ngả nghiêng suýt thì ngã nhào ra.

Cho đến tận khi Mục Tinh Dã đã bỏ đi lâu lắm, Ngôn Hòa vẫn còn đang đứng giữa phòng khách, quay mặt ra hướng huyền quan, trông theo đôi giày thể thao bị chủ nhân hoảng loạn bỏ quên mãi chẳng nói gì.

Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát:

Sao nhỏ yêu anh: Lần này lại có cớ đến nhà anh Ngôn lấy giày oy.

————

*Note: Chữ 'Tinh' trong tên Mục Tinh Dã là ngôi sao ️

Bình Luận (0)
Comment