Thẩm Ngữ

Chương 11

Chương 11: Hội thảo
 
“Được rồi, con nên đi học một mình đi, không lâu sau Tiểu Ngữ còn phải tham gia hội thảo ở Châu Âu với ba con, không có thời gian để đi chơi với con đâu.”
 
Thẩm Ngữ và Diệp Lệ Thành dời ánh mắt lên người Cố Uyển Như, đặc biệt là Diệp Lệ Thành, chân mày anh đã nhăn thành một đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ánh mắt anh nhìn Cố Uyển Như như đang chất vấn, tựa hồ đang đợi cô ta đưa ra một lời giải thích hợp lý.
 
Cố Uyển Như mang vẻ mặt đừng gấp để trả lời anh.
 
Toàn bộ quá trình chỉ có mỗi Diệp Lâm Lâm đang ôm lấy Thẩm Ngữ làm nũng là hoàn toàn không biết.
 
“Cậu ấy đi theo làm gì chứ, cậu ấy đâu có hiểu công việc của ba đâu.” Diệp Lâm Lâm bực dọc.
 
Cố Uyển Như chọc nhẹ lên trán Diệp Lâm Lâm, cười mắng, “Con đó, đâu phải chỉ có một mình ba con đi thôi đâu, không đủ người phiên dịch nên vừa lúc mẹ để Tiểu Ngữ đi theo luôn.”
 
Sau đó cô ta quay đầu nhìn Thẩm Ngữ, “Đúng không?”
 
Thẩm Ngữ nghẹn lời, dừng một chút mới đáp lại, “… Vâng.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong cô cẩn thận nhìn Diệp Lệ Thành một cái, phát hiện sắc mặt anh càng lúc càng xấu thế là cô liền cuống quýt cúi đầu xuống.

 
Diệp Lâm Lâm không tin, quay sang nhìn ba mình để chứng thực, “Thật không ba?”
 
Diệp Lệ Thành nhấp nhấp môi mỏng, giữa vợ và con gái thì anh chọn vợ, thế nên anh đành thay Cố Uyển Như giấu giếm chân tướng.
 
“Ừ. Thẩm Ngữ là người phiên dịch của viện trưởng Tô.”
 
“Ồ… Thôi được rồi.” Diệp Lâm Lâm thất vọng cúi đầu xuống, rầu rĩ không vui tiếp nhận sự thật tàn khốc.
 
Nếu như hội thảo diễn ra sau khi Diệp Lâm Lâm đi nước M thì Thẩm Ngữ cũng không cần phải đi theo, nhưng không ngờ là thị thực của Diệp Lâm Lâm xảy ra một chút vấn đề, phải kéo dài thêm một tuần nữa rồi mới đi nên thành ra hội thảo lại trở thành sự kiện diễn ra trước.
 
Thực tế thân phận của Thẩm Ngữ thực là làm trợ lý sinh hoạt của Diệp Lệ Thành, lúc thông báo cô đi theo thì cũng không có ai nghi ngờ cho lắm, người trong công ty đều cho rằng cô muốn đi theo để du lịch mà thôi.
 
Hội thảo được tổ chức ở nước Y, diễn ra trong hai tuần.
 
Hành lý của Thẩm Ngữ cũng không nhiều lắm, cô chỉ mang theo vài bộ đồ, tư liệu phiên dịch cùng một ít đồ dùng sinh hoạt. Nhưng Diệp Lệ Thành lại chuẩn bị đầy hai vali to tướng.
 
Diệp Lệ Thành có thói ở sạch, hơn nữa còn bị lạ giường, anh cần phải có những món đồ quen thuộc thì mới đi vào giấc ngủ được. Vậy nên mỗi lần đi công tác anh đều phải tự mang theo chăn gối nệm, đến nơi chỉ cần lấy ra dùng là được.
 
Cố Uyển Như giúp anh kiểm tra hành lý, sau đó nhìn anh và Thẩm Ngữ cùng lên xe rời đi.
 
Vốn là muốn tạo cơ hội để hai người bọn họ ở chung, nhưng khi thật sự nhìn thấy hai người đó ở cùng nhau thì trong lòng cô ta dâng lên một cảm giác không biết tên.
 

Cô ta chỉ có thể tận lực an ủi chính mình, cô ta là vì muốn tốt cho chồng, trái tim của chồng lúc nào cũng hướng về cô ta.
 
Nhưng cô ta sẽ không dự đoán được rằng lần này chính tay cô đã đẩy Diệp Lệ Thành vào cái hố sâu mang tên Thẩm Ngữ.
 
***
 
Đồ ăn ở nước Y nổi tiếng là khó ăn, Diệp Lệ Thành vừa đến hai ngày là đã bị khí hậu và đồ ăn ở đây quật cho tơi tả, cả người ủ rũ không có tinh thần, sáng sớm hôm nay còn lên cơn sốt, Thẩm Ngữ sốt ruột không chịu được.
 
Nghĩ tới nghĩ lui, tranh thủ lúc mọi người đang họp thì đi đến siêu thị Châu Á mua một ít gạo, thịt và rau xanh, sau đó đến nhà bếp khách sạn mượn chỗ để nấu cho Diệp Lệ Thành một nồi cháo thịt nạc rau xanh và một bát canh gà.
 
Thẩm Ngữ bưng cháo quét thẻ đi vào phòng Diệp Lệ Thành, sờ sờ trán anh, xác nhận là anh đã hạ sốt sau đó cô mới nhẹ nhàng lay anh dậy, “Chú Diệp, dậy ăn chút cháo đi rồi ngủ tiếp.”
 
Diệp Lệ Thành cố gắng mở to đôi mắt nhập nhèm, nhìn thấy Thẩm Ngữ thì liền nhắm mắt lại.
 
Thẩm Ngữ sốt ruột muốn khóc, cô lần nữa lay anh, “Chú ăn một chút đi, hôm qua đến giờ chú chưa ăn gì cả…”
 
Giấc ngủ liên tục bị gián đoạn khiến cho Diệp Lệ Thành mất kiên nhẫn mà đẩy cánh tay kia ra, “Đừng làm phiền tôi.”
 
Diệp Lệ Thành dùng bốn phần lực, Thẩm Ngữ trọng tâm không vững nên lập tức ngã ra đất, một tiếng “Bịch” thật lớn vang lên, Diệp Lệ Thành cũng chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua.
 
Thẩm Ngữ cũng không vì thế mà nhụt chí, cô cắn răng ngậm một ngụm canh gà vào miệng rồi bổ nhào lên giường hôn Diệp Lệ Thành.

 
Diệp Lệ Thành không tin được mà trợn to hai mắt, lông mi run rẩy của cô gần trong gang tấc, anh quá bất ngờ nên quên luôn cả chuyện đẩy cô ra. Lúc anh vừa mở miệng định chất vấn cô thì canh gà mang theo vị thuốc và cả độ ấm trong miệng cô tràn sang miệng anh.
 
Có lẽ là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này nên Diệp Lệ Thành ngơ ngác mất một lúc, mặc cho cô làm càn.
 
Kỳ là hơn chính anh lại không cảm thấy ghê tởm, một lúc sau anh tỉnh táo lại thì vội đẩy cô ra.
 
“Cô điên rồi!?”
 
Thẩm Ngữ hiếm khi tranh cãi với anh thế nhưng lần này cô lại không hề sợ hãi trả lời, “Em không điên, chú ăn xong thì em đi ngay.”
 
Diệp Lệ Thành không muốn dây dưa với cô nữa, anh vọt tới nhà vệ sinh để súc miệng, anh muốn tẩy rửa hết hương vị của cô.
 
Thẩm Ngữ quật cường đi theo sau anh, Diệp Lệ Thành lau sạch bọt nước trên khóe miệng, lạnh lùng nhìn cô, đôi môi xuất hiện nụ cười châm chọc, “Cô đúng là ti tiện, vừa ra nước ngoài là đã bò lên giường tôi ngay.”
 
Thẩm Ngữ dùng sức cắn môi dưới, hai tay nắm chặt, nhưng lại không phản bác câu nào mà chỉ quật cường nhìn anh, lẳng lặng cam chịu.
 
Diệp Lệ Thành ánh mắt lạnh nhạt, châm chọc mà cười một tiếng, “Cô nghĩ cô là ai mà muốn quản tôi?”
 
Dứt lời, anh đi vòng qua người cô, quay về giường tiếp tục ngủ.
 
Thẩm Ngữ hốc mắt phiếm hồng, vừa tức vừa vội, tầm mắt dừng trên người đàn ông đang nằm trên giường: Em không tin em không trị được chú!
 
Cô lấy di động từ trong túi ra, gọi video cho Cố Uyển Như trước mặt Diệp Lệ Thành, sau đó đưa cameras sang quay Diệp Lệ Thành, lớn tiếng cáo trạng, “Dì ơi, chú Diệp bị sốt mà chẳng chịu ăn gì cả!”
 
Cố Uyển Như dong dài suốt mấy phút khiến Diệp Lệ Thành đau đầu không thôi, sau đó anh đành hứa với vợ mình là lát nữa sẽ ăn ngay.

 
Cố Uyển Như bảo nói là phải làm ngay, cô ta bắt anh phải ăn ngay bây giờ, không được tắt video call để cô ta nhìn. Thẩm Ngữ liền đưa một chén cháo sang, Diệp Lệ Thành hung hăng liếc mắt nhìn cô, cũng không từ chối nữa, từng ngụm từng ngụm ăn hết chén cháo.
 
Liên tiếp mấy ngày, mỗi ngày đúng thời gian đúng địa điểm Thẩm Ngữ đều sẽ mang đồ ăn đến, nhìn anh ăn xong thì rời đi ngay.
 
Diệp Lệ Thành từ phiền chán dần dần thành quen, chỉ là anh còn một chút không được tự nhiên, nhưng sau khi quan sát suốt mấy ngày qua thì anh xác định Thẩm Ngữ thật sự đối tốt với anh, hơn nữa đồ ăn còn hợp với khẩu vị của anh, thế nên sau đó không cần Thẩm Ngữ nhìn thì anh cũng sẽ ăn hết đống đồ ăn này.
 
Cứ như vậy qua một tuần thì Diệp Lệ Thành mới khỏi bệnh hẳn, thừa dịp hôm nay được nghỉ nên anh chuẩn bị xuống lầu phơi nắng.
 
Khách sạn này có người phục vụ là người Trung Quốc, là một chàng trai trẻ tuổi nhiệt tình, nhìn thấy Diệp Lệ Thành đi ngang qua quầy thì liền cười chào anh.
 
Diệp Lệ Thành cười cười đáp lại sau đó định đi, ngờ người phục vụ lại lộ ra nụ cười hâm mộ nhìn anh, sau đó cậu ta vẫy vẫy tay ý bảo anh đến chỗ đó.
 
Cậu ta dùng tay che bên miệng, nhỏ giọng nói, “Bạn gái của anh thật tốt.”
 
“Hửm?” Diệp Lệ Thành kinh ngạc nhìn cậu ta, “Tôi không có bạn gái.”
 
Người phục vụ “Ồ” một tiếng, tiếp tục nhỏ giọng bát quái, “Vậy cô gái tóc dài xinh đẹp đó là ai? Mỗi ngày cô ấy đều mượn phòng bếp của chúng tôi để nấu ăn cho anh.”
 
Trong lòng Diệp Lệ Thành trào lên cảm xúc phức tạp, anh còn cho rằng đồ ăn là do Thẩm Ngữ đặt.
 
Người phục vụ ngẫm nghĩ một chút, sau đó lộ ra biểu tình hâm mộ, “Chắc chắn là cô ấy thật sự rất thích anh, người anh em may mắn quá đi.”
 
Diệp Lệ Thành bề ngoài trẻ tuổi nên bị người phục vụ đối xử như thanh niên đồng tuổi chưa kết hôn.

 

Bình Luận (0)
Comment