Thẩm Ngữ

Chương 32

Chương 32: Thẩm Ngữ có tới hay không là tùy anh quyết định
 
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi gay gắt nhưng hơn phân nửa ánh sáng đều bị tấm rèm dày che lại, trong phòng tối tù mù rất thích hợp để ngủ.
 
Trên tủ đầu giường phát ra tiếng rung, Diệp Lệ Thành nhíu chặt mày kiếm đưa tay lấy di động, không chút do dự cúp máy, sau đó lại ôm Thẩm Ngữ tiếp tục ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vài giây sau tiếng rung lại vang lên, âm thanh “Ong ong” khiến người ta nhức cả đầu, Diệp Lệ Thành mặt đầy khó chịu, đưa tay ấn nút nghe, “Ai?”
 
“… Em đây.”
 
Diệp Lệ Thành rốt cuộc cũng mở mắt ra, trên màn hình hiện lên hai chữ “Uyển Như”, anh im lặng một chút, nhấc chăn lên rồi đi đến bên cửa sổ, “Làm sao vậy?”
 
“Sao anh chạy bộ lâu vậy mà còn chưa về?”
 
Diệp Lệ Thành nhìn thời gian trên điện thoại, 12 giờ 45 phút.
 
“Anh về lâu rồi, đang ở phòng tập thể thao.”
 
“Về mà không nói một tiếng, anh thật là...” Cố Uyển Như nhắc mãi một câu, “Còn đang tập sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừ, ít khi được nghỉ nên anh muốn tập thêm một chút.”
 
“Anh nhanh tắm rửa đi, Lâm Lâm nói muốn dọn ra ngoài ở, anh nói chuyện với con đi.”

 
Diệp Lệ Thành ừ một tiếng rồi ngắt điện thoại, quay về giường.
 
Thẩm Ngữ không biết đã tỉnh từ khi nào, cô dựa vào đầu giường hỏi, “Sao chú lại ở đây?”
 
“Thế nào, không muốn chú ở đây sao?”
 
“Muốn chứ, đương nhiên là muốn rồi!” Thẩm Ngữ vội vàng phủ nhận, cô nhíu mày, “Nhưng em không nhớ rõ chú đến đây lúc nào?”
 
Diệp Lệ Thành đương nhiên sẽ không nói cho cô biết vì sao cô lại không có ấn tượng, anh bước đến hôn lên trán cô, “Là tôi ôm em về, ngoan, có đói bụng không?”
 
Thẩm Ngữ gật đầu, vừa định xuống giường mới phát hiện bản thân không mặc gì, cô đỏ mặt kéo chăn lên cao che ngực lại, “Chú lấy quần áo giúp em với.”
 
Có phải chưa từng nhìn qua đâu. Diệp Lệ Thành buồn cười thầm nghĩ, nhưng vẫn đi lấy quần áo cho cô, “Mặc váy?”
 
Anh cầm váy liền dài màu xanh đen trong tay.
 
Nơi riêng tư của Thẩm Ngữ còn đang bị thương, mặc váy thì sẽ thông thoáng, tốt hơn cho việc hồi phục.
 
“Vâng.” Thẩm Ngữ nhỏ giọng đáp.
 
Diệp Lệ Thành tiện tay lấy thêm bộ nội y, sau đó ném cả bộ lên giường, rồi kéo cô đứng lên, “Để tôi nhìn miệng vết thương xem thế nào.”
 
“Vết thương gì… A!” Thẩm Ngữ chưa nói xong thì nơi riêng tư đã truyền đến cảm giác ẩn ẩn đau, cô khó hiểu nhìn xuống, “Em bị làm sao vậy?”
 

Diệp Lệ Thành mở cánh hoa ra kiểm tra xem lỗ nhỏ đã bớt sưng chưa. Cửa động khôi phục về màu hồng nhạt như cũ, chắc vết thương bên trong vẫn chưa khỏi hẳn, “Rất đau sao?”
 
“Một chút.”
 
“Em nằm lên giường đi.” Diệp Lệ Thành rút tay về rồi ra lệnh, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, “Không cho phép ra ngoài, ở đây chờ.”
 
Nói xong liền đóng cửa lại.
 
Vài phút sau cửa mở, Diệp Lệ Thành bưng chén cháo vào, khắp phòng lập tức tràn ngập mùi cháo thịt bằm.
 
Diệp Lệ Thành đặt chén cháo lên bàn, Thẩm Ngữ định xuống giường ăn cháo, chân còn chưa đặt xuống thì đã bị la, “Đừng nhúc nhích!”
 
Diệp Lệ Thành đặt đệm mềm lên ghế rồi bước nhanh qua bế cô sang, anh đen mặt nói với Thẩm Ngữ, “Em bị thương, mấy ngày này không được đi lung tung có biết không?”
 
Kết hợp với việc nơi riêng tư bị đau, Thẩm Ngữ rất nhanh đã đoán được vì sao mình lại bị thương, cô trêu chọc anh, “Vậy lúc tắm phiền chú ôm em đi tắm luôn nha.”
 
Lúc ở chung Thẩm Ngữ và Diệp Lệ Thành rất kỳ lạ, bình thường thì không sao, nhưng khi một bên chủ động thì bên còn lại nhất định sẽ ngượng ngùng.
 
Diệp Lệ Thành bỗng nhiên đứng lên, gương mặt tuấn tú lộ vẻ căng thẳng, anh cứng nhắc nói, “Con gái không được nói những lời như thế này.”
 
“Chú không muốn sao?” Thẩm Ngữ đưa ngón tay ve vãn trên bụng Diệp Lệ Thành, đôi mắt long lanh, càng đáng giận hơn là cô lại đưa tay sờ soạng vật giữa hai chân anh, “Nhưng em muốn tắm chung với chú.”
 
Diệp Lệ Thành đen mặt, anh gỡ tay cô ra, “Ngoan ngoãn ăn cháo đi.”

 
Diệp Lệ Thành vội vàng rời đi, bóng lưng điềm tĩnh ngày ấy bây giờ có chút bối rối.
 
Diệp Lệ Thành lập tức đi lên lầu ba, vừa đi vừa bực mình vì bản thân đã mất tự chủ. Con gái vẫn còn đang đợi anh, nếu để bị cô khiêu khích cho cứng lên thì không biết là sẽ chậm trễ bao nhiêu thời gian.
 
Cố Uyển Như còn đang tận tình khuyên nhủ con gái đừng nên tùy hứng như thế, Diệp Lâm Lâm lại cứng đầu cứng cổ nói lý.
 
“Vì sao Tiểu Ngữ ở một mình được còn con thì lại không?”
 
Diệp Lệ Thành có chút đau đầu, đứa con gái ngoan ngoãn của anh hôm nay lại làm sao thế, đến thời kỳ phản nghịch à?
 
“Sao lại muốn ra ngoài ở, dù gì thì con cũng phải đưa cho ba một lý do.” Diệp Lệ Thành trầm giọng nói, “Không được lấy Tiểu Ngữ làm lá chắn.”
 
Cố Uyển Như chú ý tới cách gọi của Diệp Lệ Thành, cô liếc mắt nhìn anh. Tiểu Ngữ? Chẳng phải lúc trước anh chỉ gọi là Thẩm Ngữ thôi sao?
 
Diệp Lâm Lâm nghẹn họng, “Ba, con muốn sống độc lập.”
 
“Ra ngoài ở là độc lập?” Diệp Lệ Thành hỏi lại, “Tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước, tất cả đều do ba mẹ trả. Con cảm thấy như vậy là độc lập sao?”
 
“Con… Con cũng có thể ra ngoài đi làm model giống Tiểu Ngữ để kiếm tiền, không cần ba phải chi trả cho con!” Diệp Lâm Lâm vừa ủy khuất vừa sợ, ba cô chưa bao giờ hung dữ với cô như thế.
 
Cố Uyển Như từ vài lời của Diệp Lâm Lâm là có thể đoán ra được suy nghĩ của con gái, chắc là lần trước thấy Thẩm Ngữ đi làm nên mới xuất hiện suy nghĩ như thế.
 
Thiếu niên ở độ tuổi này rất dễ ngưỡng mộ các bạn cùng trang lứa có khả năng tự lập.
 
Cố Uyển Như ngồi xuống đối mặt tâm sự với Diệp Lâm Lâm, “Tình huống của con và Tiểu Ngữ không giống nhau, Tiểu Ngữ phải kiếm tiền để trang trải cuộc sống. Sau khi thành niên thì con sẽ có rất nhiều cơ hội để sống độc lập, bây giờ con còn nhỏ lắm, con biết không?”
 
“Nhưng…” Thật ra Diệp Lâm Lâm chỉ là nhất thời nông nổi, lúc ba đen mặt thì cô đã muốn rút lui rồi, nhưng do sợ mất mặt nên mới giãy dụa thêm một chút.

 
“Không có nhưng gì hết, ba con không đồng ý, mẹ cũng không đồng ý, cho nên phản đối không có hiệu quả.” Cố Uyển Như đẩy Diệp Lệ Thành ra rồi vỗ vỗ lên tay con gái, “Được rồi, giờ con về phòng nghỉ ngơi trước đi rồi lát nữa làm bài tập.”
 
Diệp Lâm Lâm không dám ngẩng đầu nhìn ba, cô nhanh chóng rời đi.
 
Cố Uyển Như thở ra một hơi, cười nói, “Vẫn là anh lợi hại, anh lên tiếng một cái là Lâm Lâm nghe lời ngay.”
 
“Không phải là do em cứ chiều con quá hay sao.” Diệp Lệ Thành bất đắc dĩ nói.
 
“Nhà chúng ta chỉ có mỗi Lâm Lâm, không chiều Lâm Lâm thì chiều ai?” Cố Uyển Như che miệng cười nói, ý bảo anh ngồi xuống, “Đúng rồi, Lệ Thành, em có kinh rồi.”
 
Diệp Lệ Thành nhếch mày, không hiểu rõ ý của cô.
 
Điều này không phải rất bình thường sao?
 
“Không mang thai.” Cố Uyển Như do dự một chút rồi mới nói, “Anh… Có được không? Em muốn thử thêm vài lần nữa.”
 
Diệp Lệ Thành rũ mắt xuống, “Anh không biết.”
 
Ở cùng với Thẩm Ngữ trong suốt khoảng thời gian qua khiến anh gần như quên mất mình vẫn phải làm tình với vợ.
 
“Thế phải làm sao bây giờ? Mấy ngày nữa em cũng không tiện, cho dù có trị liệu với Tiểu Ngữ thêm thì cũng không có tác dụng. Hay là bảo Tiểu Ngữ không cần đến nữa, anh thấy sao?” Cố Uyển Như thản nhiên quan sát biểu tình của Diệp Lệ Thành.
 
Trên mặt Diệp Lệ Thành cũng không xuất hiện bất kỳ dao động nào, đôi mắt thâm trầm khiến người ta khó có thể đoán được anh đang nghĩ gì, anh bình tĩnh hỏi lại một câu, “Em chắc chứ?”
 
“Chủ yếu là anh thấy thế nào thôi. Nếu anh muốn Tiểu Ngữ tới thì cứ để con bé tới.” Cố Uyển Như nhợt nhạt cười.

 

Bình Luận (0)
Comment