Thẩm Ngữ

Chương 36

Chương 36: Ông xã (H ít)
 
Xe nhanh chóng quay về trường, Diệp Lệ Thành xuống xe trước rồi đứng ở ngoài đợi vợ mình xuống xe.
 
Cố Uyển Như sắc mặt bình tĩnh, cô ta rũ mắt xuống rồi lén nhìn biểu cảm của chồng mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Biểu tình thản nhiên của Diệp Lệ Thành khiến Cố Uyển Như không khỏi hoài nghi không biết bản thân có trách lầm anh hay không, cô ta nửa tin nửa ngờ xuống xe, theo anh đi vào trường.
 
Diệp Lệ Thành lập tức đi về phía khu dạy học, mặt vẫn lạnh lùng, không chút chột dạ. Cố Uyển Như luống cuống, cô vội tiến lên vài bước nắm lấy tay Diệp Lệ Thành, “Lệ Thành, chúng ta về đi, là em không đúng, em không nên nghi ngờ anh.”
 
Diệp Lệ Thành lạnh lùng nhìn Cố Uyển Như, rút tay mình ra khỏi tay cô rồi xoay người trở lại xe.
 
“Em không cố ý, em chỉ là… Em chỉ là quá ghen, rõ ràng anh là chồng em, nhưng em lại không thể làm anh cương còn Thẩm Ngữ thì lại có thể…”
 
“Thẩm Ngữ còn trẻ như vậy, em sợ anh bị cướp đi, Lệ Thành, anh có hiểu nỗi khó xử của em không?” Cố Uyển Như thương xót nói.
 
Diệp Lệ Thành bình tĩnh khởi động xe, giống như không nghe thấy những lời vợ nói.
 
“Em cũng bất đắc dĩ mà, chỉ cần có con là tốt rồi. Sau đó chúng ta sẽ đưa Thẩm Ngữ ra nước ngoài, để con bé ở xa, lúc đó không ai có thể quấy rầy chúng ta nữa.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Lệ Thành vẫn không đáp lời, anh rất muốn hỏi vợ mình một chút, nếu cô ta có con rồi thì Thẩm Ngữ phải làm sao bây giờ, ‘dùng’ xong thì vứt?
 
“Em xem con bé là cái gì?” Diệp Lệ Thành đột nhiên hỏi cô ta, “Em có biết làm như thế có thể sẽ để lại bóng ma tâm lý cho con bé hay không?”
 
Nếu không phải Thẩm Ngữ có ý với anh thì anh không thể tưởng tượng được anh sẽ để lại bóng ma tâm lý lớn như thế nào với cô, bởi vốn dĩ anh lớn gấp đôi tuổi Thẩm Ngữ.
 

“Cho con bé tiền! Con bé cần tiền, loại phụ nữ như thế chỉ cần cho tiền là có thể tống cổ đi rồi.” Cố Uyển Như khinh thường hừ lạnh một tiếng.
 
Lòng Diệp Lệ Thành bỗng dưng trầm xuống, anh cảm giác người đang ngồi bên cạnh mình thật xa lạ, người vợ luôn dịu dàng thiện lương lúc trước thật sự là cô ta sao? Hay đây mới chính là con người thật của cô ta?
 
Hai người im lặng suốt quãng đường, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, thoáng chốc đã về đến khu biệt thự.
 
“Tối nay anh đến công ty ở.” Diệp Lệ Thành mở miệng, “Anh cần thời gian để bình tĩnh một chút.”
 
“Anh đang trách em?”
 
Diệp Lệ Thành rũ mắt, ngón tay gõ gõ lên tay lái.
 
Không nhận được câu trả lời, Cố Uyển Như cắn môi dưới giận dỗi rời đi.
 
Được rồi, muốn cô ta nhận sai đúng không? Để xem ai sẽ nhận thua trước.
 
Cố Uyển Như cố ý đi chậm để Diệp Lệ Thành đuổi theo, nhưng chồng cô ta lại không đuổi theo như lúc trước, phía sau vang lên tiếng động cơ xe, cô ta quay sang thì thấy xe đã rời khỏi gara.
 
Diệp Lệ Thành không đến công ty mà đi thẳng đến tiểu khu Lá Phong. Thẩm Ngữ hình như không ở nhà, Diệp Lệ Thành ấn chuông vài lần mà không có ai ra mở cửa, anh dựa vào cửa, lẳng lặng hút thuốc đợi cô về.
 
Hút đến điếu thứ ba thì cửa thang máy chậm rãi mở ra.
 
“Chú?” Thẩm Ngữ cầm túi đồ siêu thị, sững sờ đứng đó nhìn anh.
 
Diệp Lệ Thành ngậm thuốc lá, đi đến cầm túi giúp cô.
 
“Sao chú lại đến đây?” Thẩm Ngữ vừa mở cửa vừa hỏi, “Ngày mai chú không đi làm sao?”
 

“Đến gặp em.”
 
“À…” Thẩm Ngữ không nghĩ nhiều, cô thay dép, sau đó cúi người lấy đôi dép đi trong nhà màu xám nhạt cho Diệp Lệ Thành.
 
“Cái này còn mới nhưng mà mua theo size của ba em nên chắc sẽ nhỏ so với chân chú.”
 
“Đúng rồi, chú ăn gì chưa?”
 
Diệp Lệ Thành lắc đầu.
 
“Vừa lúc, em cũng chưa ăn.” Thẩm Ngữ nghịch ngợm cười, “Chú có lộc ăn đấy.”
 
Diệp Lệ Thành dựa vào sô pha, ti vi đang chiếu show giải trí mà Thẩm Ngữ hay xem, anh cũng lười đổi sang kênh tin tức. Diệp Lệ Thành nhìn theo bóng dáng Thẩm Ngữ, bây giờ cô như cô vợ nhỏ, vì anh mà bận trước bận sau, muốn bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu dịu dàng, tâm trạng anh lập tức bình tĩnh trở lại.
 
Đây mới là cuộc sống mà anh muốn.
 
Vợ chuẩn bị bữa ăn ngon, đợi chồng đi làm về muộn sau đó cùng nhau ăn, nếu Thẩm Ngữ là vợ anh thì thật tốt…
 
Nhưng cũng chưa chắc là không thể, anh đã tìm nhà xong, chỉ cần mua thêm đồ gia dụng sau đó bảo cô dọn đến ở. Dù gì cũng gần nên anh muốn đến gặp cô lúc nào cũng được.
 
Nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, sự dịu dàng trong mắt Diệp Lệ Thành như muốn tràn ra ngoài.
 
Thẩm Ngữ bưng món rau xanh cuối cùng ra, hôm nay cô làm ba đĩa đồ ăn và một món canh. Công thức chế biến cũng không quá cầu kỳ phức tạp, đều là cơm nhà đơn giản nhưng Diệp Lệ Thành lại thấy vô cùng ngon.
 
Đồ ăn do người phụ nữ mà anh thích làm thì luôn ngon hơn những món khác nhiều.
 

Diệp Lệ Thành khá cổ hủ, anh vẫn luôn giữ quan niệm đàn ông không vào bếp nên tất nhiên sẽ không bao giờ đụng tay đến mấy việc vặt vãnh này. Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Ngữ nấu ăn xong còn phải thu dọn chén đũa thì anh liền cảm thấy không thoải mái chút nào, người phụ nữ của anh sao phải làm những chuyện như thế này chứ, anh nắm lấy tay cô, “Để đó ngày mai dì giúp việc đến dọn.”
 
“Có mấy cái chén thôi, ăn xong mà cứ để đó nhìn khó chịu lắm.” Thẩm Ngữ cười nói.
 
Phòng bếp và phòng khách của nhà Thẩm Ngữ gần nhau nên nếu cứ để chén đũa ở đó thì đúng là có chút chướng tai gai mắt.
 
Diệp Lệ Thành nhìn bố cục nhà, nhà cũng coi như tạm ổn nhưng vẫn quá nhỏ, một phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng tắm, một phòng khách. Một người ở thì được chứ hai người ở thì sẽ không thoải mái cho lắm.
 
Diệp Lệ Thành đi theo Thẩm Ngữ vào phòng bếp, ôm eo cô từ phía sau rồi gác cằm lên vai cô, “Tiểu Ngữ.”
 
“Vâng?” Thẩm Ngữ bị hô hấp của Diệp Lệ Thành làm cho ngứa ngáy, cô nhịn không được nghiêng đầu né tránh.
 
“Tiểu Ngữ, Tiểu Ngữ, Tiểu Ngữ của tôi…” Tay Diệp Lệ Thành chui vào trong áo Thẩm Ngữ, khẽ vuốt ve vòng eo mảnh khảnh.
 
“Ha ha ha ha, nhột, chú đừng sờ.” Thẩm Ngữ né tránh, miếng bọt rửa chén cũng bị cô làm rơi, Thẩm Ngữ cười chảy nước mắt, cô giơ hai tay đang đeo bao tay lên, “Chú ơi em đầu hàng! Em đầu hàng!”
 
“Không có cờ trắng nên không tính.” Diệp Lệ hiếm khi nổi lên tâm tư muốn chơi đùa, anh chọc lét cô.
 
“Em muốn ký hiệp ước không bình đẳng! Mọi thứ trong nhà này đều nhượng hết cho chú!”
 
“Đất ở đây thuộc sở hữu của chính phủ, em không nhượng được đâu.” Diệp Lệ Thành dù bận nhưng vẫn ung dung chỉ ra điểm sai.
 
“Em, em lấy thân báo đáp!” Thẩm Ngữ nghiêng người, tiếp tục năn nỉ anh.
 
Diệp Lệ Thành cười khẽ ra tiếng, anh bế cô ra sofa, “Được, vậy tôi sẽ nhận tiểu nương tử này.”
 
Chóp mũi hai người kề sát nhau, ánh mắt tràn ngập tình yêu, Thẩm Ngữ mi mắt cong cong mang theo ý cười, “Tướng công.”
 
Diệp Lệ Thành buột miệng thốt ra, “Kêu ông xã.”
 
Nói xong, anh cũng giật mình.
 

Cô, là vợ mình sao? Nội tâm Diệp Lệ Thành trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa chờ mong lại vừa sợ hãi.
 
“Lão tướng công!”
 
Một câu nói chọc thủng bầu không khí ấm áp vang lên, đồng thời cũng khiến Diệp Lệ Thành thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh còn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với loại xưng hô này.
 
“Được lắm, chê tôi già sao?” Diệp Lệ Thành vén áo Thẩm Ngữ lên, kéo áo bra xuống rồi nắn một bên vú coi như trừng phạt, “Còn dám nói tôi già nữa không?”
 
Diệp Lệ Thành dùng lực kéo nhẹ đầu vú lên cao.
 
“Không dám, ai da, đau…” Thẩm Ngữ nâng ngực đưa đến bên miệng Diệp Lệ Thành, “Chú tha cho em.”
 
“Phạt em ăn dương vật của lão tướng công, em ăn không?”
 
“Ăn! Ăn!”
 
Diệp Lệ Thành khóa ngồi trước ngực cô, đỡ dương vật thô to đen sậm đập đập lên mặt cô, “Nhìn xem dương vật của lão tướng quân có lớn không? Chịch em có sướng không?”
 
Diệp Lệ Thành đúng là rất ghim cái từ “Lão” này, giọng điệu trở nên kỳ lạ.
 
“Chú không già, là do em quá nhỏ, chú đừng giận.” Thẩm Ngữ vội vàng cứu chữa, cô cầm dương vật Diệp Lệ Thành rồi hôn lên quy đầu, “Chú bao nhiêu tuổi em cũng thích hết, ta em yêu chú nhất.”
 
“Chú ngồi xuống để em hầu hạ chú được không?” Thẩm Ngữ quyến rũ nhìn anh, đầu lưỡi phấn nộn chui vào mã mắt trêu đùa, moi ra những vệt nước trong suốt.
 
“Ngồi? Chê tôi già không động đậy nổi sao?” Diệp Lệ Thành âm dương quái khí nói một câu, anh vẫn còn dằm trong tim. Tuổi của bọn họ cách nhau quá xa, Thẩm Ngữ còn thanh xuân mơn mởn nhưng anh thì đã gần tứ tuần.
 
Diệp Lệ Thành hoàn toàn quên mất bản thân nhìn không giống người gần bốn mươi tuổi chút nào, thậm chí có thể nói là còn ‘ngon miệng’ hơn nhiều so với những người tầm hai mươi.
 
Thẩm Ngữ dở khóc dở cười, cô dứt khoát làm lơ những điều mà Diệp Lệ Thành nói. Cô đẩy ngã Diệp Lệ Thành rồi quỳ giữa hai chân anh, sau đó cầm lấy dương vật đã ngẩng cao đầu.

 

Bình Luận (0)
Comment