Thẩm Tâm Du

Chương 1.1

Thẩm Tâm Du lặng người đứng nép vào phía sau tường, ánh mắt hướng về hai người đang ở phía trước. Hôm nay, anh phong độ lắm, bộ vest đen dường như càng làm Lâm Tuấn Phong thêm bí ẩn, nhưng người ta lại không nhịn được cuốn sâu vào. Bên cạnh anh, cô gái kia ngọt ngào cười, bàn tay nhẹ nhàng hất tóc phía sau, rồi lại choàng qua tay người bên cạnh. Trước mắt mọi người, hình ảnh cô dâu chú rể hoàn toàn rất hạnh phúc, bọn họ vui vẻ mỉm cười, nhận lấy tất cả lời chúc phúc của mọi người. Hoàng tử sánh đôi cùng công chúa, không hề có một chút không hợp.

“Hôn đi. Hôn đi. Hôn đi.” Một người nào đó bỗng dưng lên tiếng, ngay sau đó, hàng trăm người lập tức nhiệt tình ủng hộ. Chốc lát, cả khán phòng tràn ngập tiếng hô, như để bày tỏ mọi người đang rất muốn nhìn thấy khoảnh khắc kia.

Thẩm Tâm Du cắn môi, bàn tay vô thức nắm chặt. Cô không hiểu hôm nay tại sao mình lại đến đây, điều cô muốn là gì? Cô muốn nhìn thấy anh hạnh phúc sao, hay là, cô muốn trở thành người thứ ba đáng nguyền rủa kia, bước ra tranh giành chú rể.

Cô là ai? Cô định dùng tư cách gì? Là bạn gái trong tối của anh, hay là, người thứ ba tranh giành hạnh phúc.

Nếu như, câu chuyện kia đã có nữ chính rồi, tại sao lại muốn tìm thêm nữ phụ, đã không được hạnh phúc, lại bị nhiều người căm giận. 

Cũng phải, đã đi đến bước này, cô không thể dừng lại nữa.

Cô dâu phía trước, công chúa của tập đoàn tài chính xuyên lớn ở Trung Quốc, đàn ông muốn làm quen với cô ấy nhiều đến không đếm xuể. Nhưng cố tình, người cô ấy để mắt lại là anh ấy, người cô rất rất yêu.

Đến không thể có cách nào buông tay.

Cô ấy mất anh, ít nhất còn có một gia đình lớn mạnh phía sau hậu thuẫn, chắc chắn vẫn còn có thể hạnh phúc. Nhưng mất đi anh, Thẩm Tâm Du chẳng còn gì nữa.

Cô vốn chỉ có người đó thôi, người đó là lẽ sống của cô, tại sao ông trời lại nhẫn tâm cướp mất nó?

Chú rể nhẹ nhàng cuối xuống, ánh mắt anh nhìn say đắm vào cô dâu đối diện, bàn tay từ từ vòng qua sau lưng ôm cô. Cô ấy mỉm cười, chứa đựng bao nhiêu hạnh phúc. Khoảnh khắc hai người chạm môi nhau, không ai thèm để ý, cô gái lén lút phía sau đau đớn lùi lại. Dù đã biết trước sẽ có cảnh này, nhưng cô không thể nào chấp nhận được. Người đàn ông kia, hôm qua rõ ràng còn ôm cô vào lòng mà.

Thẩm Tâm Du xoay người, cắn mạnh môi kiềm nén tiếng khóc. Nên đi thôi, đi thôi.

Ở đây vốn dĩ không ai cần mày, mày cứ nhất định đến, bây giờ nhìn đủ chưa? 

Thẩm Tâm Du, không có mày, anh ấy vẫn sẽ rất hạnh phúc.

Nhưng mà, không có anh ấy, cô...

Mất đi cả thế giới rồi.
Bình Luận (0)
Comment