Thâm Thâm Lam

Chương 21

Tác giả nhắn lại

Thật hay giả, làm sao phân biệt. Nói ra chữ thích, hai người đều mơ hồ.

Mấy ngày tiếp theo là thời kì đàm phán căng thẳng, điều chỉnh sửa chữa, không ngừng xác định kế hoạch tổng thể của dự án. Mỗi lần đi đàm phán đều do Bùi Trạch Viễn và Đinh Tiêu Tiếu phụ trách. Thấy cô nỗ lực vì công ty, hảo cảm của anh đối với cô dần dần tăng lên, cô không hề ỷ lại mình là con gái của Tổng giám đốc Liên Viễn. Phía khách hàng có yêu cầu gì đều dựa vào điều kiện của chính công ty làm họ vừa lòng. Việc này làm anh rất bội phục, bộ dạng khi đang làm việc của cô thật sự rất đẹp.

Buổi tối, bọn họ thường xuyên tăng ca đến khuya. Mỗi ngày đều ở cùng nhau, cả ngày thảo luận một số vấn đề mới, tiếp tục chỉnh sửa cho đến khi Liên Viễn vừa lòng mới thôi. Lưu Tuấn Huy cũng cùng bọn họ tăng ca, thấy họ thảo luận hăng say trong lòng rất vui vẻ, cảm thấy lần này hợp tác cùng Liên Viễn nhất định thành công.

Đã hơn chín giờ rưỡi đêm cuối cùng mới sửa xong dự án. Xem qua một lần nữa nội dung dự án đã chỉnh sửa, đóng lại thành tập, Đinh Tiêu Tiếu và Bùi Trạch Viễn mới nhìn nhau cười, rốt cục có thể về nhà.

Lưu Tuấn Huy vỗ tay nói mọi người đều vất vả, cổ vũ mọi người trong khoảng thời gian này rất kiên trì. Chờ khi dự án thông qua rồi càng có nhiều việc phải làm, hy vọng mọi người đều chuẩn bị tinh thần, tích cực ra sức vì dự án lớn lần này của Phong Hành.

Mọi người cùng nhau hô lên cố gắng, thấy mọi người đoàn kết như vậy, Lưu Tuấn Huy cũng rất là cảm động.

Một nhóm người cùng ra thang máy công ty nên vô cùng chậm. Lưu Tuấn Huy sắp xếp cho mọi người lái xe về nhà. Người nào tiện đường thì cùng nhau đi chung xe về.

Bùi Trạch Viễn thấy có rất nhiều đồng nghiệp nam xoay quanh người Đinh Tiêu Tiếu đều tranh đưa cô về nhà, xem ra không cần anh phải lo lắng. Anh cười khẽ liền đón một chiếc taxi, ngồi vào. Vừa báo cho lái xe biết địa chỉ, cửa sau xe đã bị mở ra liền thấy Đinh Tiêu Tiếu đứng bên cạnh xe cùng các đồng nghiệp nhẹ nhàng cười, “Mọi người không cần bàn cãi, em cùng Bùi Trạch Viễn tiện đường, anh ấy có thể đưa em về.” Nói xong liền ngồi vào xe, đóng cửa lại bảo lái xe chạy đi.

Lái xe chậm rãi chạy đi để lại một nhóm người đứng tại chỗ ngơ ngẩn. Bùi Trạch Viễn không nói gì, dù sao cũng tiện đường có thể đưa cô lên lầu, không cần lo lắng cho sự an toàn của cô.

Đinh Tiêu Tiếu lại tức giận, những người đàn ông khác tranh nhau đưa cô về, anh biết rõ họn họ ở cùng tòa nhà cũng không chủ động rủ cô cùng nhau về, tức chết cô.

Nhưng sự im lặng của anh càng làm cho cô giận. Cô phẫn nộ hỏi anh, “Vì sao bỏ em lại một mình?”

“Tôi thấy những người đó đều muốn đưa em về, hẳn là em không phải lo.” Bùi Trạch Viễn cười nói, đây là sự thật, cô giận làm gì.

“Nhưng bọn họ không cùng đường với em, chúng ta rõ ràng ở cùng nhà mà anh lại bỏ đi trước một mình.” Đinh Tiêu Tiếu nóng nảy, hoàn toàn không phát hiện được lỗi trong lời nói của mình. Bùi Trạch Viễn thấy lái xe liếc vào kính chiếu hậu một cái, nhất định anh ta hiểu lầm bọn họ sống chung, mà anh cũng không muốn đồng nghiệp biết nên bỏ cô lại một mình mà đi trước. Mặt Bùi Trạch Viễn hơi nóng lên, may nhờ bóng đêm che dấu sự xấu hổ của anh.

“Tôi nghĩ em không muốn mọi người biết chúng ta ở gần nhau.” Bùi Trạch Viễn giải thích.

“Hừ, ở cùng chỗ thì thế nào? Mọi người dám nói gì sao?” Đinh Tiêu Tiếu vốn là không sợ trời không sợ đất, sao lại sợ mọi người nói, ghét nhất anh lại luôn để ý đến ánh mắt của mọi người.

Bùi Trạch Viễn đang còn muốn giải thích chuyện gì thì lúc này di động vang lên. Bùi Trạch Viễn lấy điện thoại ra, là Tú Viện. Anh mở điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng, “Alo… Phải, gần đây tăng ca, công việc rất bận… vừa mới ra về…. Ừ, đừng lo lắng… để khi bớt việc, anh đến tìm em… Ừ, em đi ngủ sớm một chút.” Bên kia cuối cùng tắt máy, Đinh Tiêu Tiếu bên đây buồn bực, hừ nhất định là cô gái kia gọi đến, thật là dịu dàng. Còn chờ lúc rảnh đi tìm em, hừ, ta cho các người không gặp được, mỗi ngày đều khiến ngươi bận rộn.

Đinh Tiêu Tiếu trừng mắt nhìn Bùi Trạch Viễn, càng nghĩ càng giận. Vì sao anh chỉ quan tâm đến cô ấy, mình cũng đang mệt chết đây, sao không thấy anh quan tâm một chút đến mình cho dù chỉ là quan tâm đồng nghiệp, anh cũng tránh xa. Anh càng lạnh nhạt với cô, cô càng muốn đến gần. “Điện thoại của bạn gái?” Đinh Tiêu Tiếu tức giận hỏi.

“Ừ.” Bùi Trạch Viễn sợ cô lại nói bậy bạ gì nữa nên trả lời đơn giản.

“Cô ấy thật là quan tâm anh, mỗi ngày đều gọi điện.” Đừng tưởng cô không biết, mỗi tối hết giờ làm việc đều điện thoại cho anh, cô gái này thật đáng ghét.

Bùi Trạch Viễn khẽ cười, không hề hé răng.

Rất nhanh liền đến khu nhà của bọn họ. Khi thấy hai người xuống xe đi vào cùng tòa nhà, lái xe lắc đầu, cậu trai này sao không chịu thừa nhận là ở cùng với cô gái, thực không giống đàn ông, rồi mới lái xe đi.

Bùi Trạch Viễn và Đinh Tiêu Tiểu đều ai về nhà nấy, ôi, hôm nay thật quá mệt mỏi, phải nghỉ ngơi một chút.

Tắm rửa xong, Bùi Trạch Viễn mở máy xách tay, định xem lại hồ sơ dự án. Đọc kỹ nội dung đàm phán hôm nay một lần nữa hy vọng không bỏ sót điểm nào.

Bỗng nhiên chuông cửa vang lên. Bùi Trạch Viễn nhìn xuyên qua mắt mèo thấy Đinh Tiêu Tiếu đứng ở ngoài cửa. Anh chần chừ một chút vẫn mở cửa ra.

“Máy tính của em hỏng rồi, anh sang giúp em xem thế nào.” Đinh Tiêu Tiếu trực tiếp đề nghị.

“Việc này..” Bùi Trạch Viễn hơi khó xử, anh thực sự không nghĩ đến sẽ sang nhà cô.

“Sao thế, sợ em ăn thịt anh à? Nhanh sang giúp em sửa lại, bằng không ngày mai có một số tài liệu cần thiết không sử dụng được.” Đinh Tiêu Tiếu không để ý đến anh, tự đi trở về nhà mình.

Bùi Trạch Viễn do dự một chút rồi vẫn lấy chìa khóa, khóa cửa lại đi sang.

Lại bước vào nơi quen thuộc này, những ký ức lần trước lại trở về. Bùi Trạch Viễn cố gắng trấn tĩnh, hít sâu một hơi, không có gì phải sợ nhưng phòng khách không có người, cô đang ở trong phòng.

Cánh cửa hơi khép bên trong có ánh đèn truyền ra. Bùi Trạch Viễn kiên trì đi vào. Ánh mắt không dám nhìn lên tường, chỉ nhìn vào Đinh Tiêu Tiếu ngồi ở cạnh giường trước bàn máy tính, buồn bực nhìn máy xách tay đang khởi động lại nhưng không cách nào sử dụng được.

Đinh Tiêu Tiếu thấy anh vào liền tránh ra nhường chỗ. “Anh nhìn xem, sao lại thế này, khởi động được nhưng không có phản ứng gì cả.”

Bùi Trạch Viễn ngồi xuống nghiên cứu một lúc, hình như phần cứng máy tính bị hỏng, không thể đăng nhập vào hệ thống được. Bùi Trạch Viễn ngẩng đầu lên nhìn cô nói, “Hệ thống cần phải cài đặt lại, trong máy em có lưu gì quan trọng không?”

Đinh Tiêu Tiếu ngẫm nghĩ, “Chắc là không có, file của em bình thường đều lưu trong ổ đĩa E.” Cô cũng biết file quan trọng không nên để trong ổ đĩa hệ thống, nếu có vấn đề thì không phục hồi được.

“Ừ, anh đi về lấy dụng cụ sang giúp em cài đặt lại hệ thống là được rồi.” Bùi Trạch Viễn nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Đinh Tiêu Tiếu cùng đi ra ngoài vừa nói với anh, “Được, tự anh làm đi nhé, em đi tắm rửa một chút, vừa về liền mở máy tính nên chưa có tắm rửa gì cả.”

Bùi Trạch Viễn hơi xấu hổ gật đầu, xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Đinh Tiêu Tiếu cầm quần áo, đi vào nhà tắm trong lòng thấy buồn cười, sao khi có anh ở trong nhà, cô lại thấy yên tâm như vậy. Có lẽ bởi vì anh rất trầm tĩnh khiến cô không có cảm giác nguy hại gì. Tiêu Tiếu cười khẽ, xả nước thoải mái hưởng thụ cảm giác tắm rửa.

Bùi Trạch Viễn cầm dụng cụ sang nghe được tiếng nước chảy trong nhà tắm mà giật mình. Cô gái này sao lại yên tâm để đàn ông vào nhà của mình, ôi, không biết là nên nói cô rất gần gũi hay là tùy tiện?

Anh trấn tĩnh lại, ngồi trước máy tính bắt đầu thao tác trên hệ thống. Bây giờ những công cụ trên máy thật tiện lợi, chỉ cần mười phút là có thể khởi động lại nhưng quá trình chuẩn bị thì phải mất hơn nửa giờ. Anh ngồi trước bàn nhìn màn hình chạy từng bước một, trong lòng dần dần bị một mùi hương hấp dẫn. Phòng cô không biết có gì mà lại tản ra một mùi hương nhẹ nhàng, anh chậm rãi nhìn quanh, thì ra trước bàn trang điểm của cô có đốt một ngọn nến, mùi hương tỏa ra từ chỗ này. Nến này được làm từ tinh dầu.

Anh chuyên tâm nhìn chăm chú vào màn hình, hy vọng nó nhanh chóng kết thúc. Ở trong phòng cô làm anh không thể bình tâm được, trong lòng như là bị từng cơn dao động không thể dằn xuống được.

Phía sau truyền đến tiếng nói của cô, “Anh muốn uống bia không?” Anh quay mặt lại thấy cô đang cầm hai lon bia đứng tựa vào cửa. Trên người cô mặc một chiếc áo T-shirt rộng thùng thình và quần short, có phải ở nhà cô đều thích mặc như vậy không? Anh nhìn xuống nhớ lại lần trước khi cô xuất hiện ở cửa nhà anh cũng là hình dáng như vậy.

“Rốt cuộc có muốn không?” Đinh Tiêu Tiếu nhìn anh không hé răng, trong lòng cười thầm, lại suy nghĩ gì đến ngẩn người?

“Không cần, cám ơn.” Bùi Trạch Viễn ngẩng lên lắc đầu, trong mắt đã khôi phục lại sự bình tĩnh. Đinh Tiêu Tiếu đi tới, lấy một lon bia đặt lên bàn trang điểm rồi ngồi dựa vào bàn trang điểm mở một lon ra cho mình uống.

Bùi Trạch Viễn quay mặt đi, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình như muốn đem hình ảnh đôi chân trần tuyệt đẹp kia xóa đi nhưng nó ngoan cố không muốn rời đi. Dường như hình ảnh trên màn hình cũng biến thành đôi chân. Bùi Trạch Viễn hối hận chết được, mỗi lần đi vào phòng cô đều có cảm giác áp bức mạnh mẽ, cảm giác khiêu khích này làm cho tim anh đập không cách nào bình ổn lại được.

Đinh Tiêu Tiếu một mặt uống bia, một mặt nhìn vào gáy anh. Những sợi tóc mềm mại dán sau tai, chỉnh tề và sạch sẽ. Nhìn sau tai anh, cô nhớ tới lúc từng ngồi trên xe buýt ở phía sau lẳng lặng ngắm bóng dáng anh, khi đó anh còn không biết đến sự tồn tại của cô. Bây giờ anh cũng đã ngồi trước mặt cô, khoảng cách gần như vậy, vương tay ra liền có thể chạm vào.

Đinh Tiêu Tiếu cầm lon bia, khẽ cắn ngón tay, trong lòng đột nhiên muốn quyến rũ anh. Một người đàn ông trầm tĩnh như vậy, nếu nhiệt tình thì sẽ có bộ dạng ra sao, trong lòng rung động khiến cô thật muốn khiêu khích anh.

Cô nhẹ nhàng đi sang đứng sau lưng anh cùng nhìn màn hình đang chậm rãi làm việc. Im lặng, chỉ nghe tiếng quạt máy tính chuyển động, trong phòng tràn ngập hương thơm khiến tình cảm trong lòng xao động.

Bùi Trạch Viễn có thể cảm giác được cô đến gần, mùi thơm sau khi tắm trên người cô lại càng khiến người động lòng hơn cả mùi hương trong phòng. Anh cần phải nỗ lực rất lớn mới ngăn chặn được biến động trong lòng. Xong rồi, nhìn giao diện đã biểu hiện chế độ hoàn thành. Trên màn hình sáng lên những icon cơ bản. Bùi Trạch Viễn thở nhẹ một hơi, cuối cùng đã xong.

Anh quay lại, gật nhẹ đầu, “Xong rồi, có thể sử dụng rồi.” Anh muốn về ngay, không thể lại ngơ ngẩn nữa. Nhưng cô không ý tránh ra cứ đứng bên cạnh anh. Thân thể thật sự gần nhau, Bùi Trạch Viễn không dám đứng lên, nếu đứng lên nhất định sẽ chạm phải cô.

Đinh Tiêu Tiếu nhìn màn hình, cúi người xuống, tay cầm chuột rà thử click vào một icon. “Ôi, anh xem, sao lại không lên mạng được.” Thân người cô chạm vào hơi giống như ma sát vào vai anh, Bùi Trạch Viễn xấu hổ nghiêng về trước, né tránh không cho người anh chạm vào, nhưng cô lại tới gần hơn cúi đầu hỏi anh.

Bùi Trạch Viễn cúi đầu, “Tên đăng nhập của em chưa có. Tên và password của em còn nhớ không?”

Đinh Tiêu Tiếu ngẫm nghĩ, đứng thẳng dậy nhìn về phía giá sách. “Dường như đặt bên trong một quyển sách, nhưng không nhớ là quyển nào.”

“Phải tìm, nếu không thì không lên mạng được.” Bùi Trạch Viễn rốt cục có thể thở được, cô đến gần làm cho anh thở nhanh dồn dập hơn.

Đinh Tiêu Tiếu nhón chân với lên giá cao nhất của kệ sách. Một đôi chân dài đẹp thẳng tắp, Bùi Trạch Viễn tránh không nhìn vạt áo kéo lên của cô để lộ phần eo trắng nõn bóng loáng. Bùi Trạch Viễn cố chăm chú vào màn hình không dám nhìn loạn.

Đinh Tiêu Tiếu kiễng chân rút ra một quyển sách kêu to, “Anh lại giúp em một chút.” Sao lại ngồi ngẩn ra thế, không thấy cô đang khó khăn à?

Bùi Trạch Viễn đáp ứng, đứng lên bước đến gần, Đinh Tiêu Tiếu dùng sức rút sách ra, trọng tâm đột nhiên nghiêng về phía sau, dưới chân bị trượt, cả người đổ về phía sau kêu nhỏ lên một tiếng. Bùi Trạch Viễn theo phản xạ đưa tay ra đón được cô nhưng bị cô đè ngã về phía sau té xuống giường.

Tạo nên một khung cảnh mờ ám, Bùi Trạch Viễn ôm Đinh Tiêu Tiếu, bị cô đè lên người, cả hai té ngã trên giường. Mà cổ áo Đinh Tiêu Tiếu cũng bị lệch sang một bên lộ ra một mảng vai, xương quai xanh trước ngực anh.

Bùi Trạch Viễn đỏ mặt muốn nâng cô dậy, anh không quen cùng con gái tiếp xúc thân mật như vậy. Nhưng Đinh Tiêu Tiếu thì ngược lại, nhìn cận kề trước mắt khuôn mặt tuấn tú của anh bị ửng đỏ giống như một cậu bé, lòng cô càng muốn khiêu khích anh. Cảm giác được anh ôm lấy cũng rất tốt.

Bùi Trạch Viễn ho nhẹ một tiếng, “Em không sao chứ, đỡ em đứng dậy trước.” Tay anh không biết nên đặt ở chỗ nào, chỉ hy vọng cô có thể tự mình đứng lên.

Đinh Tiêu Tiếu lại cười nhẹ nhàng mà quyến rũ, “Bùi Trạch Viễn, nhìn gần như vậy, anh cũng thật đẹp trai. Mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh. Nói xong câu này cô cũng hiểu được thế nào tim đập chân run, đương nhiên câu nói này cũng làm cô ngượng ngùng.

Bùi Trạch Viễn mặt càng đỏ hơn, chiếc mặt nạ ôn hòa chậm rãi có vẻ không giống. Anh quay đầu không dám nhìn vào mắt cô, rất hấp dẫn giống như hút hết hồn phách người khác. Nhưng anh nóng lòng muốn đỡ cô đứng lên, bọn họ như vậy thật không ổn chút nào.

Tay cô không nhịn được xoa mặt anh, vừa đụng tới làn da anh, anh đột nhiên quay sang tay nắm lấy tay cô. Cô lẳng lặng nhìn anh đột nhiên thích một tia xanh thẳm trong mắt anh, tuy ánh mắt ấy rất nhanh khiến cho người ta không thể bắt lấy được.

Anh dùng sức chống tay ngồi dậy, cũng nâng cô lên. Khi ngồi lên anh cũng mở tay cô ra đứng lên cạnh giường cố gắng bình ổn lại hơi thở. Thấy ánh mắt Đinh Tiêu Tiếu vẫn dán trên mặt mình, anh nhìn xuống. “Máy tính sửa xong rồi, anh về trước. Muốn lên mạng chỉ cần nhập số điện thoại của hệ thống mạng là được. Anh cáo từ trước.” Nói xong, anh liền đứnng dậy đi ra ngoài.

Tay anh vừa chạm đến cửa chưa kịp mở ra thì phía sau truyền đến tiếng cười của Đinh Tiêu Tiếu, “Bùi Trạch Viễn, anh là đàn ông thì đứng lại cho em.”

Bùi Trạch Viễn không đoán ra nổi là cô muốn cái gì nhưng thật sự không cách nào bỏ đi nên vẫn quay lưng nghe cô nói hết lời.

“Bùi Trạch Viễn, em thích anh.” Tiếng nói bình tĩnh của Đinh Tiêu Tiếu chậm rãi truyền đến, không hề sôi nổi như bình thường mà thật thản nhiên, nhưng khi đến tai anh lại như sấm nổ vang, cô rốt cục muốn gì?

Anh từ từ, đầu không quay lại, mở cửa chậm rãi đi ra ngoài. Để lại cô một mình trong căn phòng trống rỗng trừng mắt nhìn cánh cửa khép lại.
Bình Luận (0)
Comment