Thâm Thâm Lam

Chương 24

Tác giả nhắn lại

Tung hoa, Tiêu Tiếu và Trạch Viễn đã lần đầu tiếp xúc thân mật.

Đinh Tiêu Tiếu đã thay đổi thái độ. Mỗi khi nhớ tới ánh mắt đầy thù hằn kia của Kiều Tú Viện, cô cười khẩy trong lòng, nếu đã coi cô là tình địch, việc gì phải che giấu, chơi thì phải chơi một cách đường hoàng.

Mỗi sáng, Đinh Tiêu Tiếu sẽ lẳng lặng đợi lúc Bùi Trạch Viễn ra cửa, sau đó không hẹn mà gặp anh, cùng nhau xuống tầng, cùng nhau ngồi xe đi làm. Cô tìm mọi cơ hội nói chuyện phiếm với anh, ánh mắt nhìn anh cũng càng ngày càng lâu, cô chính là muốn cho anh biết, cô rất thích anh.

Bùi Trạch Viễn cũng cảm nhận được rõ ràng, Đinh Tiêu Tiếu đang ra sức tiếp cận anh. Tuy cô không nói gì làm anh loạn trí, nhưng cũng không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể gần gũi anh. Bùi Trạch Viễn không nói được có chỗ nào không đúng, thế nhưng trong lòng thầm nghĩ sự tiếp cận ấy có gì đó không an toàn. Anh cố gắng chỉ coi cô như đồng nghiệp, dù không đúng lắm, cô cũng chỉ là hàng xóm của anh.

Tú Viện cũng năng đến nhà anh. Từ lần trước gặp Đinh Tiêu Tiếu ở nhà anh, buổi tối nào Tú Viện cũng tới, xem anh làm việc, sau đó anh sẽ đưa cô ta về nhà. Mà Đinh Tiêu Tiếu thường ngẫu nhiên qua hỏi anh mấy vấn đề, mỗi lần nhìn ánh mắt 2 cô nàng, anh lại thấy tức cười, Tú Viện nhìn Đinh Tiêu Tiếu không ưa, nhưng cũng không nổi giận khi trông thấy mặt cô, mà chờ tới khi cô đi khỏi, mới nhắc đi nhắc lại bên tai anh, bảo anh không nên để tâm tới Đinh Tiêu Tiếu nữa. Lần nào Bùi Trạch Viễn cũng chỉ khe khẽ cười: “Cô ấy chỉ là vì công việc thôi mà.” Tú Viện cũng hết cách, chỉ có thể có mặt ở nhà anh nhiều lần hơn nữa.

Đinh Tiêu Tiếu đứng ở trên ban công, thấp thoáng thấy hai bóng người nho nhỏ dưới nhà, Bùi Trạch Viễn lại đưa Kiều Tú Viện về nhà đây. Nhìn hai người họ dần dần biến mất qua cánh cổng, Đinh Tiêu Tiếu hai tay chống lên thành ban công, hừ, nghĩ thầm, như vậy cô bị cho ra rìa rồi. Được, Kiều Tú Viện, cô muốn chơi, tôi liền chơi cùng cô. Thế nhưng bây giờ Bùi Trạch Viễn lại bị buộc cùng một chỗ với tôi, tôi cho anh ta bận, anh ta còn có thể rảnh rỗi? Ngày ngày cô đều không gặp được, để xem cô làm như thế nào? Khóe miệng khẽ nhếch lên, không có gì Đinh Tiêu Tiếu cô muốn mà không được.

Hôm sau, Đinh Tiêu Tiếu đang ngồi làm bản vẽ thì thấy Bùi Trạch Viễn quay về chỗ anh ngồi xuống, trên mặt không một biểu tình. Cô cười đắc ý trong lòng, Lưu Tuấn Huy đã cùng cô nói chuyện rồi. Há, để xem anh làm thế nào trở về với cô bạn gái thùy mị của anh.

Hôm qua cô đã gọi điện nói cho lão ba những đề xuất của cô về mạng lưới buôn bán Liên Viễn, đương nhiên đều là đứng trên phương diện Liên Viễn mà nói. Lão ba thấy cô tuy đang làm việc ở Phong Hành nhưng lại suy nghĩ chu toàn cho Liên Viễn, càng khen ngợi cô hơn, ngay hôm sau thông báo xuống phòng ban đưa ra yêu cầu mới với Phong Hành.

Lưu Tuấn Huy nghe được những yêu cầu này, không thể không luôn miệng đáp ứng, cảm thấy áp lực đè tới càng nặng nề. Anh cho cô tới bàn bạc, cô qua loa nói, nếu Liên Viễn đã đưa ra đòi hỏi mới, bọn họ ra sức phối hợp là được rồi. Gần đây mọi người ai cũng có việc của mình, như vậy không thuận lợi cho quá trình trao đổi, cô đề nghị những người phụ trách chính của dự án mỗi tối phải tổng kết lại, kịp thời theo dõi tiến độ dự án, tốt nhất là có thể cùng nhau thảo luận những thành quả mới nhất. Nếu như phải tăng ca, với cô cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Lưu Tuấn Huy nghe thấy cô chịu hy sinh vì dự án này nhiều như vậy thì rất cảm động, luôn miệng nói rằng dự án này mà không có cô thì khó có thể thành công được.

Tất nhiên Bùi Trạch Viễn cũng không phản đối việc tăng ca. Mục đích của Đinh Tiêu Tiếu lại đạt được một cách thật dễ dàng, lúc này, để xem Kiều Tú Viện bám người thế nào? Cô không tin cô ta dám tới công ty.

Mỗi tối Bùi Trạch Viễn và Đinh Tiêu Tiếu tăng ca ở lại công ty, bọn họ người nào làm việc của người nấy. Đồng nghiệp khi hoàn thành xong việc, nhất định trước 10 giờ sẽ gửi qua internet. Bọn họ có kiến nghị sửa chữa lại những kết quả này, sẽ trả lại cho đồng sự. Đối với những yêu cầu bên Liên Viễn, Đinh Tiêu Tiếu không ngừng bổ sung lập kế hoạch chi tiết, kết hợp với Bùi Trạch Viễn xem có cần thiết phải sửa đổi toàn bộ hay không.

Bùi Trạch Viễn không hề nghĩ tới tất cả đều là yêu cầu của Đinh Tiêu Tiếu, chỉ nghe Tuấn Huy nói phải tăng ca, anh cũng thấy không sao cả. Dù sao đều là công việc, ở lại công ty cũng tốt, bởi vì dạo này Kiều Tú Viện ở nhà, anh luôn phải chăm sóc cô, không thể tập trung làm việc được.

Đồng hồ trên tường chầm chậm chỉ tới 9 giờ rưỡi. Lúc này phòng làm việc thực yên tĩnh, chỉ còn tiếng gõ bàn phím lạch cạch. Đinh Tiêu Tiếu thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng anh, anh thực sự rất chăm chú, gần như không cả nhấc đầu. Người đàn ông này cứ phải toàn tâm toàn ý như thế sao? Anh yêu cũng một lòng như vậy được không? Trong lòng thầm nghĩ, tay cũng dừng lại.

Đột nhiên, một thứ âm thanh quen thuộc vang lên, điện thoại di động của anh. Tiếu Tiếu nhìn anh vẫn không ngẩng đầu, đem tai nghe điện thoại đặt vào tai, tay tiếp tục đánh bàn phím “Xin chào.”

Trong căn phòng yên lặng, giọng của anh nghe rõ mồn một, toàn bộ rót vào tai của Tiếu Tiếu.

“Ừ, đang tăng ca, …không tiện lắm, quên không bảo em, …đừng chờ, về trước đi….Được, anh về nhà sẽ gọi điện cho em.” Anh bỏ tai nghe xuống, tiếp tục vùi đầu vào làm.

Đinh Tiêu Tiếu khẽ cười, cô nàng nhất định là đợi ở nhà anh không thấy người đâu nóng ruột đây. Hừ, cho cô gặp không nổi, hiện tại anh là của tôi.

Cô đứng lên, bước ra khỏi văn phòng, định đi pha hai chén trà. Cô biết anh chỉ uống trà. Lúc này phòng làm việc vắng ngắt lại tối om, yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có âm thanh gõ bàn phím của anh từ phía sau truyền lại. Đinh Tiêu Tiếu chậm rãi đi xuống cầu thang, lần mò mở được cửa phòng nghỉ, bật đèn lên.

Bùi Trạch Viễn thấy cô ra ngoài, ngước mắt nhìn tấm lưng cô, rơi vào trầm mặc, lại tiếp tục miệt mài làm việc. Đột nhiên, một tiếng thét chói tai từ dưới tầng vọng lên, Bùi Trạch Viễn hoảng sợ, Đinh Tiêu Tiếu? Anh vội vàng chạy ra ngoài cửa, cô sẽ không có chuyện gì chứ? “Đinh Tiêu Tiếu, cô sao vậy?” Anh rảo bước thật nhanh xuống tầng, đi về phía phòng nghỉ đang sáng đèn.

Bước vào, anh thấy Đinh Tiêu Tiếu tay đang cầm một cái chén, nắm chặt trước ngực, gương mặt hoảng hốt, đôi mắt đang sục sạo tìm một thứ gì đó. Anh lại gần, đứng cạnh cô, nhẹ giọng hỏi “Gì thế?”

Đinh Tiêu Tiếu quay mặt sang, thấy là anh, mới thở dài một hơi, “Mới rồi, em nhìn thấy một con gián!” Bùi Trạch Viễn nhìn ánh mắt cô căng thẳng, còn tưởng cô có chuyện gì chứ? Cư nhiên chỉ là một con gián, anh nhịn không được khẽ cười lên. Không tưởng được cô bình thường tự tin thẳng ruột ngựa như vậy lại đi sợ một con côn trùng bé tí.

Đinh Tiêu Tiếu thấy anh lại có thể cười, mặt nhăn lại tức giận: “Cười cái gì? Sợ con gián đáng cười thế sao? Anh không biết thứ kia rất đáng sợ à? Đen xì xì lại còn biết bay.” Trừ con chuột ra, cô ghét nhất.. nhất là con gián.

Bùi Trạch Viễn ngưng cười, gật đầu, đỡ lấy cái chén trên tay cô, “Để tôi” Bước tới bên bàn, anh cho một ít lá trà vào chén, sau đó cầm tới chỗ bình nước, rót nước nóng.

Đinh Tiêu Tiếu nhìn động tác nhẹ nhàng của anh, trong lòng dần cảm thấy bình ổn lại, cảm giác có anh ở bên thực tốt. Bỗng nhiên, một bóng đen vụt qua trước mắt cô, Tiếu Tiếu sợ đến mức mặt biến sắc, thét lên đầy sợ hãi, vọt tới sau người anh, túm chặt lấy anh. Trời ạ, con gián vừa bay qua.

Bùi Trạch Viễn còn chưa kịp phản ứng đã bị người ở sau đẩy nghiêng về phía trước, chén cầm trên tay cũng vẹo đi, nước sôi bắn tung tóe lên tay, á, một cơn đau nhói. Anh không chịu được buông tay ra, cái chén rơi xuống đất. Nhưng anh lại không để ý tới tay mình đau nhức, vội vã quay lại dỗ dành người phía sau, xem cô có việc gì hay không.

Tiếu Tiếu khẩn trương kêu to: “Con gián! Con gián, lại bay tới, thực đáng sợ.” Người cũng không nhịn được rùng mình run rẩy, tay bám chặt lấy cánh tay anh.

Bùi Trạch Viễn nhẹ ôm lấy cô, đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, anh làm gì có thấy? “Ở đâu?”

Tiếu Tiếu gấp gáp chỉ vào tường đối diện, “Bên kia, nó bay tới bên kia kìa.” Thực đáng sợ, lại bay tới, ngàn vạn lần đừng có bay lên người cô, ựa, nghĩ mà buồn nôn.

Bùi Trạch Viễn vỗ nhẹ lưng cô, nhìn chăm chú phía bên kia hơn. Anh định buông cô ra, đi tới xem đằng đó, Tiếu Tiếu lại túm chặt lấy tay anh, trong mắt đầy lo lắng. Trạch Viễn nở nụ cười nhàn nhạt, khiến ánh mắt cô trầm ổn hơn, nhìn anh cười, lòng cô dần dần nới lỏng ra.

Anh cầm một tờ báo trên bàn lên, chầm chậm đi về phía bên đó. Tiếu Tiếu cũng vội vàng chăm chăm nhìn. Bất chợt, một cái bóng đen xì ở trên tường cạnh cái bàn từ từ bò lên, oa, Tiếu Tiếu thở khẽ. Anh cũng nhìn thấy rồi, dần dần tiến lại gần, vù, nhanh chóng, không khinh suất hướng về phía tường chụp tới. Nó liền cứng đơ trên tường, cuối cùng cũng diệt được rồi.

Nhìn cái xác ghê tởm dính lại trên tường, Tiếu Tiếu rốt cuộc hô to một tiếng hả giận “Xem ngươi còn dám bay loạn” Bùi Trạch Viễn lấy tờ báo đem cái thứ trên tường kết liễu, ném luôn vào thùng rác. Sau đó, mở vòi nước rửa tay. Tay cảm thấy lành lạnh thật dễ chịu, anh mới phát hiện chỗ vừa rồi bị nước sôi làm phỏng đã sưng lên, đo đỏ, bỏng bỏng, tiếp xúc nước lạnh mới cảm thấy nhoi nhói, nãy rồi lại không thấy đau.

Anh khóa vòi nước lại, xoay người, nhìn Tiếu Tiếu còn đứng ngốc ở đằng kia, mỉm cười qua bên đó, an ủi: “Không có việc gì.” Tiếu Tiếu gật đầu hơi thả lỏng một chút, thực đáng ghét, con gián chết tiệt kia lại hại cô hoảng sợ thét lên. Cô mau nhìn xung quanh, hẳn là không còn đi, mùa hè, con gián càn rỡ quá rồi.

Đột nhiên, Tiếu Tiếu lại sợ hãi nhào vào lòng Trạch Viễn, giọng run run nói, “Còn có một con…” Trạch Viễn bị dọa, ôm siết lấy cô, vội nhìn quanh, ở đâu? Đâu?

Không thấy, Trạch Viễn khẽ xoa lưng Tiếu Tiếu, “Ở đâu hả? Anh không có thấy.”

Tiếu Tiếu từ trong lòng anh sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn lại hướng lúc nãy, “Anh xem, thứ kia không phải ư, đen đen đó.” Tiếu Tiếu vẫn còn hoảng sợ, thét lên.

Trạch Viễn nhìn theo hướng cô chỉ, nhìn kỹ, không nhịn được khẽ bật cười, chỉ là một đầu dây điện thôi, có quấn băng dính đen, nhìn từ xa đích thực rất giống một con gián to bò trên tường.

Trạch Viễn mỉm cười nâng cô dậy: “Không phải đâu, chỉ là băng dính thôi.” Anh khẽ vuốt cô, an ủi.

Tiếu Tiếu bán tín bán nghi nhìn qua. Nhìn nửa ngày, quả nhiên, có vẻ như không động đậy, hẳn là không phải rồi. Phù, Tiếu Tiếu rốt cuộc thở ra, “Con gián chết tiệt, thực đáng ghét.”

Trạch Viễn thấy Tiếu Tiếu mới rồi còn nhảy loạn lên hoảng hốt lo sợ, bây giờ, lại khôi phục vẻ mạnh mẽ trước đây, nhịn không xong cười rộ lên. Thì ra Đinh Tiêu Tiếu không phải lúc nào cũng cứng cỏi như thế.

Tiếu Tiếu ngước mắt lên, nhìn anh càng cười lớn hơn, bất giác thấy xấu hổ buồn bực, anh lại có thể cười nhạo cô. Cô đấm bùm bụp vào ngực anh, “Không cho cười, con gián là thiên địch của nữ nhân.”

Bùi Trạch Viễn nghe xong càng cười tới vui vẻ, cô gái này đúng thật là, vĩnh viễn cho rằng chân lý thuộc về mình.

Tiếu Tiếu thấy Bùi Trạch Viễn khó khi nào cười to như vậy, không khỏi có chút ngây người. Chính cô còn được hai tay anh ôm trước ngực, khoảng cách gần sát, cô thậm chí còn có thể cảm thấy ngực anh rung lên mãnh liệt, đường cong nhu hòa trên mặt anh càng lộ rõ vẻ anh tuấn đẹp trai. Thì ra anh cười lên đẹp thế.

Bùi Trạch Viễn không dễ gì mới ngừng được cười, anh hạ mắt nhìn thấy đôi mắt cong cong của Tiếu Tiếu, đang lặng lẽ nhìn anh chăm chú. Anh chợt phát hiện ra hai người lúc này rất gần nhau, gần tới mức anh thậm chí có thể đếm được rõ từng sợi lông mi cong cong của cô, đáy mắt cô như hồ nước sâu thẳm, in cả bóng anh tươi cười. Hơi thở cô nhẹ nhàng, như có như không phả trên mặt anh. Trạch Viễn như bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc. Thời gian dường như đang dừng lại.

“Độp!” một tiếng vang trong trẻo xua tan đi tầng sương mù bủa vây hai người bọn họ, cả hai bất giác rùng mình, Trạch Viễn vội buông tay ra, lui về phía sau một bước. Anh ngước mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh kia, thì ra là cái máy đánh muỗi bắt được một con muỗi. Trạch Viễn kìm lại nhịp tim đập thình thịch, cố gắng điều hòa hơi thở hỗn loạn, hít một hơi thật sâu. Anh không dám nhìn cô, từ từ đi tới bên cạnh máy rót nước, nhặt lên cái chén bị rơi dưới đất. Đứng cạnh cái bàn, anh lần nữa lấy chén mới ra, bỏ lá trà vào, rót hai chén trà.

Tiếu Tiếu ngơ ngẩn nhìn từng động tác điềm đạm của anh, bóng lưng anh bỗng nhiên trở nên thật rõ nét. Tâm tình cô trào sóng, vừa mới rồi là gì thế? Cô làm sao vậy? Bị anh nhìn chăm chú, tim cô đập rất nhanh, hô hấp cũng mau ngừng lại, sợ hãi chỉ một hơi thở thôi cũng để lộ ra nỗi kinh hoàng trong cô. Sự dồn dập chưa từng có này khiến cô nhức óc suy nghĩ, cô làm sao vậy? Trước kia cho dù cùng một người đàn ông ôm hôn kịch liệt nhất cũng chỉ cảm thấy hơi thở gấp gáp, người nóng rực, đâu có thấy tim đập mau thế này, dường như lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài, hô hấp cũng như ngừng lại. Người đàn ông này cho cô uống thuốc gì vậy? Vì sao cô trở nên quái lạ thế này?

Tiếu Tiếu nhìn bóng lưng kia, trong lòng dâng lên một thứ khát vọng sâu xa, tấm lưng ấm áp của anh đầy dụ dỗ, thật muốn tới gần. Cô chậm bước tới, dừng ở đằng sau anh, khoảng cách gần lắm, cô có thể ngửi thấy mùi hương cây cỏ thoang thoảng, rất dễ chịu trên người anh. Tiếu Tiếu hơi ngà say, vì sao anh luôn tạo cho người khác cảm giác thoải mái thế?

Trạch Viễn pha trà xong, hai tay nâng chén trà rồi chậm rãi xoay người. Gương mặt cô thình lình hiện ra trước mắt anh. Cô lúc nào lại gần anh vậy? Anh giơ cao chén trà, không muốn nước sôi bắn vào người cô.

Tiếu Tiếu bỗng tiến về phía trước, ôm chầm lấy anh, mặt vùi sâu vào lòng anh, tựa sát ngực anh. Anh giật mình, không thể động đậy, cô làm sao thế?

Tiếu Tiếu tham lam hấp thụ hương vị tản mác trên người anh. Thực sự đáng ghét, anh tại sao lại khiến cô nghĩ tới cái giường lớn ở nhà, thật thoải mái! Cô nhẹ nhàng hỏi: “Bùi Trạch Viễn, anh vì sao lại ấm áp thế?”. Sự ôn hòa của anh thu hút cô, cho cô cảm nhận được cái mức 26o dễ chịu nhất của mùa hè

Trạch Viễn trợn tròn mắt, không hiều cô đang nói cái gì? Cô rốt cuộc làm sao vậy, đây là ý gì? Nhưng cô ôm chặt anh quá, anh không biết làm thế nào, tay đang giơ chén, không thể dùng được.

“Đinh Tiêu Tiếu, em làm sao vậy? Có phải rất sợ không?” Cô chắc không phải sợ tới mức thần trí mơ hồ chứ.

Đinh Tiêu Tiếu ngước mắt nhìn thẳng vào anh, anh thấy rất bất an, nhìn khóe miệng cô hơi nhếch, anh càng bất an hơn. Anh đang định mở miệng nói cái gì.

Tiếu Tiếu đã cất tiếng trước, “Bùi Trạch Viễn, em phát hiện ra em thực sự thích anh.” Mắt cô lấp lánh ánh cười nhìn sự ngạc nhiên lớn dần trong mắt anh, nhân lúc anh chưa kịp phản ứng, cô đã kiễng chân lên, nhẹ nhàng tới gần.

Đầu anh nổ tung mất rồi, không ngờ cô lại tự nhiên hôn anh!
Bình Luận (0)
Comment