Thâm Thâm Lam

Chương 6

… lén lút đánh giá hắn ở khoảng cách gần, nổi bật là cái mũi thẳng như kẻ chỉ xứng với khuôn mặt ôn nhược như ngọc, tạo cho người ta cảm giác rất thoải mái.

Tác giả: Ài, tôi biết mọi người cảm thấy đã chờ lần đầu tiên nam – nữ chủ có tiếp xúc thân mật lâu lắm rồi, yên tâm, hai người sẽ nhanh chóng gặp mặt tiếp xúc.

Điền Mật vừa hạ điện thoại xuống, trong lòng cảm thấy thật kinh ngạc, vừa rồi có phải Đinh Tiêu Tiếu? Cô ấy lại có thể điện thoại nhờ mình sáng mai gọi cô ấy rời giường lúc bảy giờ.

Điền Mật mỉm cười, cô nàng này điên thật rồi. Trước kia tám giờ sáng mà điện thoại cho Đinh Tiêu Tiếu, cô ấy nhất định sẽ mắng chửi người, cô đích thực là một con cú, không tới một giờ đêm là không đi ngủ. Vì việc dậy sớm đối với cô ấy mà nói giống như một cực hình. Cho nên, Tiếu Tiếu mới chọn làm bảo hiểm cùng tiêu thụ, chín giờ mỗi sáng đến gọi là báo danh, cho dù như vậy, cô cũng nướng tới tám giờ mới dậy, trang điểm, sau đó trực tiếp gọi taxi đi làm.

Hiện tại, lại có thể nhờ Điền Mật kêu cô rời giường lúc bảy giờ. Cô ấy quyết muốn đùa cho thỏa, haiz, từ sau khi cô ấy chuyển nhà, Điền Mật thấy trong lòng không yên, bởi vì, không biết thời điểm này, trong lòng Đinh Tiêu Tiếu chợt nảy ra ý tưởng gì, làm cho cô chấn động.

Ai, Quên đi, hiện tại điều đúng duy nhất có thể làm là sát sao quan sát tình hình Đinh Tiêu Tiếu, ngàn vạn lần đừng để cho cô ấy đùa quá mức, xảy ra sự cố thật phiền toái. Điền Mật bất đắc dĩ nhẹ lắc đầu, cũng chỉ biết vậy.

Đinh Tiêu Tiếu quá hiểu chính mình, cô khẳng định không thể dậy trước bảy giờ nên đành phải nhờ Điền Mật gọi giúp.

Hai ngày nay, mỗi lần Đinh Tiêu Tiếu ra ngoài đi làm thì cửa đối diện đã đóng chặt, nàng khẳng định hắn rời nhà từ rất sớm. Hơn nữa chiếu theo tính cách của hắn, chắc chắn mỗi ngày thời điểm đi làm đều giống nhau. Không còn cách nào, cô đành phải thay đổi thói quen của chính mình. Cô không tin hắn vì ngủ không được mà sáu giờ sáng rời khỏi nhà.

Nghĩ đến ngày mai có thể tiếp tục kế hoạch, Đinh Tiêu Tiếu từ từ tiến vào giấc ngủ ngọt ngào.

Sáng sớm thứ hai, đúng bảy giờ, Điền Mật điện thoại tới, Đinh Tiêu Tiếu hết nửa ngày mới bắt máy, vừa bắt máy đã mất hết kiên nhẫn hướng đến cái di động mà hét lớn, “Mới sáng sớm gọi cái gì mà gọi?” Ở đầu dây bên kia, Điền Mật cảm thấy buồn cười, cô nàng này quả nhiên không dễ dàng tỉnh, ““Em gái”, không dậy mau, tên kia lại đi mất giờ!”

Đinh Tiêu Tiếu chậm rãi tập trung ý thức, là giọng của A Mật? Á, nhớ ra rồi, mắt lập tức mở to, là cô ấy kêu mình dậy, mơ hồ trả lời điện thoại, “Đã bảy giờ sao?”, “Đúng vậy, nếu cậu nghĩ chưa tới bảy giờ thì đừng dậy”. Điền Mật ở bên kia cười khẽ.

Đinh Tiêu Tiếu rốt cuộc cũng tỉnh táo, nhanh chóng ngồi dậy, tay vẫn cầm điện thoại, “A Mật, ~MOA~… Mình dậy liền, a, mình đi rửa mặt trước đã, ngày mai nhớ kêu mình dậy”. Buông điện thoại, vội vàng vọt vào phòng tắm. Trong lòng lo lắng, hắn không phải là đã đi rồi chứ.

Vội vàng rửa mặt xong, cô tiến lại cửa nhìn xuyên qua mắt mèo sang cửa đối diện, không thể xác định được hắn đã đi hay chưa.

Vội vàng đi trang điểm, vừa trang điểm, vừa chăm chú lưu tâm tới động tĩnh ngoài cửa. Hắn chắc là chưa ra ngoài. Đinh Tiêu Tiếu mặc đồ với tốc độ nhanh nhất có thể, hôm nay mặc trang phục đi dạo, áo sơ mi ngắn tay cùng với thắt lưng, quần jean bó sát người, còn đội nón lưỡi trai, cô nhìn mình trong gương, hài lòng gật đầu, ăn mặc như vậy thật hợp với hành động kế tiếp, hôm nay cô đi theo hắn tới công ty, nhất định rất thú vị.

Đột nhiên, Đinh Tiêu Tiếu nghe được đối diện có âm thanh, cô vội chạy tới gần cửa, thấy Bùi Trạch Viễn rời nhà, hôm nay hắn mặc áo trắng, quần jean, tư phong nhã nhặn, tay vẫn mang laptop. Nhìn hắn đi vào thang máy, Đinh Tiêu Tiếu nhanh chóng mang túi lên lưng, ra cửa.

Thấy thang máy có Bùi Trạch Viễn đã đi xuống, Đinh Tiêu Tiếu vội vàng ấn một cái khác, đuổi theo.

Đi xuống lầu, ra khỏi thang máy, thấy hắn vừa mới ra khỏi cửa thang máy, Đinh Tiêu Tiếu kéo thấp mũ, bước chân chậm lại, chậm rãi đi ra ngoài theo sau hắn.

Bùi Trạch Viễn dải bước vững vàng, không vội không chậm, từ từ đi đến cửa lớn. Đinh Tiêu Tiếu thấy bảo vệ ca sáng chào hỏi hắn, hắn cười khẽ đáp lại, nhận báo bảo vệ đưa, thẳng tiến ra ngoài.

Đinh Tiêu Tiếu nhanh chóng theo sau, đi qua cửa lớn thấy tên bảo vệ dùng ánh mặt lộ vẻ kỳ quái để đánh giá mình. Đinh Tiêu Tiếu không để ý tới, mau chóng đi ra.

Thấy Bùi Trạch Viễn ngay phía trước, Đinh Tiêu Tiếu vẫn duy trì khoảng cách, đi theo hắn tới trạm xe buýt. Hắn đứng lại, quay đầu nhìn phía sau, Đinh Tiêu Tiếu vội gục đầu xuống, biết rõ hắn không có khả năng phát hiện mình, nhưng vẫn là theo phản xạ tự nhiên. Hắn thấy xe chưa tới, cầm lấy tờ báo đọc.

Đinh Tiêu Tiếu tới gần, cách hắn chừng ba bốn thước, lén lút đánh giá hắn ở khoảng cách gần, nổi bật là cái mũi thẳng như kẻ chỉ xứng với khuôn mặt ôn nhược như ngọc, tạo cho người ta cảm giác rất thoải mái.

Tuy chỉ là một cái áo trắng đơn giản mà hắn mặc vào lại toát lên vẻ trang nhã, quần jean ôm sát hai chân, tôn lên thân hình 1 thước 8 cao ngất, dong dỏng của hắn.

Đinh Tiêu Tiếu bình tĩnh chăm chú quan sát Bùi Trạch Viễn, hắn rốt cục cũng ngẩng mặt lên, là vì, xe đã tới. Hắn buông báo, cầm máy tính đi lên xe. Đinh Tiêu Tiếu nghĩ nghĩ rồi cũng lên xe buýt đó. Bỏ tiền, đứng ở trong xe giương mắt kiếm một chút, tìm được rồi, hắn đang ngồi gần cửa, lại cầm tờ báo tiếp tục đọc.

Đinh Tiêu Tiếu chậm rãi đi qua hắn, ngồi phía sau cách hắn một dãy ghế. Hắn bình thản, không có một tia động tĩnh, vẫn im lặng đọc báo.

Hôm nay trên xe không nhiều người lắm, hay là do bây giờ còn sớm. Đinh Tiếu Tiếu ngồi phía sau hắn, ánh mắt vẫn là không nhịn được nhìn sau gáy hắn. Hắn mới cắt tóc không lâu, thực gọn gàng ôm lấy đầu, phần tóc trên cổ rất ít, cái lỗ tai trắng tinh, tên này nhất định là ưa chỉnh tề. Những người đàn ông khác thường lỗ tai đều dễ dàng bị bỏ qua, thế nên phía sau tai dễ bẩn. Mà tên này ngay cả phía sau tai cũng rất sạch, hắn nhất định là có thói quen tốt.

Đinh Tiêu Tiếu nhìn Bùi Trạch Viễn chăm chú đọc báo, hoàn toàn không để hoàn cảnh bên ngoài quấy rầy, như vậy bình tĩnh, giống như đang chìm đắm trong thế giới của chính mình, năng lực tập trung của hắn quả nhiên tốt, liền hơn mười phút nhưng hắn không có ngẩng đầu nhìn xem chung quanh, cũng không ngẫu nhiên mà nhìn cảnh vật quét qua bên cửa sổ xe. Như thế chuyên chú, còn thực sự nhập tâm vào thế giới của mình, không biết có phải do nghề nghiệp của hắn, có thể vậy. Đinh Tiêu Tiếu thấy thế lại có chút mê muội, cô chưa gặp qua người đàn ông nào có thể hoàn toàn tập trung trong hoàn cảnh ồn ào, lộn xộn như vậy, đột nhiên nhớ tới câu quảng cáo, “Đàn ông đích thực”, trong lòng suy nghĩ hắn ngoài bình tĩnh còn có cảm xúc nào nữa.

Bùi Trạch Viễn rốt cục ngẩng đầu, thu hồi tờ báo, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Hắn chuẩn bị xuống xe. Đinh Tiếu Tiếu hơi nheo mắt, hắn nhìn nghiêng bạc môi hơi vểnh lên, khuôn mặt bình thản làm cho người ta cảm thấy dường như lộ ra một thoáng thản nhiên mỉm cười. Hắn đứng dậy, đi xuống bậc thang, chờ cửa xe mở, xuống xe.

Đinh Tiếu Tiếu nhanh chóng theo đi xuống, nhìn thấy Bùi Trạch Viễn hướng tới phía xa đi đến. Đinh Tiêu Tiếu bất tri bất giác theo sát, nhìn thấy hắn rẽ vào một tòa nhà lớn, cao ốc Phúc Mậu, thì ra hắn làm ở trong này. Từ xa nhìn hắn đi vào đại sảnh, cô mới đi theo vào, thấy hắn đã vào thang máy, Đinh Tiêu Tiếu mới thu hồi tầm mắt. Quan sát đại sảnh của tòa nhà, ở giữa có một bàn lễ tân, hai bên đều có bốn thang máy, hẳn là tòa nhà phân ra hai bên A, B.

Đinh Tiêu Tiếu tiến tới thang máy kế thùng thư, thấy một loạt các thùng thư bên cạnh có một dãy bảng hiệu các công ty, loại này có lầu riêng, các công ty bình thường khác thì dùng chung lầu. Cô chậm rãi tìm tòi, tốt, Công ty trách nhiệm hữu hạn mạng lưới “Siêu Tốc”*, 1505, đây là nơi hắn làm việc.

* Nguyên văn: Phong chi hành: hướng tới sự nhanh chóng.

Khóe miệng Đinh Tiêu Tiếu khẽ nhếch lên, Bùi Trạch Viễn, chờ một chút nhé, chúng ta rất nhanh liền gặp mặt.

Đạt được mục đích, Đinh Tiêu Tiếu tâm tình hớn hở rời khỏi tòa nhà. Lấy điện thoại cầm tay ra xem, oa, thật sớm a, mới 8:15. Giương mắt nhìn lên trời, đã lâu không dậy sớm như vậy, nhìn thấy mọi người trên đường hối hả, trong lòng cảm giác một trận vui mừng, về sau cô cũng muốn bắt chước dậy sớm, thì ra dậy sớm cũng thật tốt.

Đinh Tiêu Tiếu thấy vẫn còn quá sớm, giờ này mà đi làm mọi người sẽ rất ngạc nhiên.

Mấy ngày kế tiếp, Đinh Tiếu Tiếu vẫn dậy sớm, lặng lẽ theo Bùi Trạch Viễn rời nhà. Hắn rất có quy củ, mỗi ngày đúng 7:30 rời nhà, chờ xe 5 phút, 7:40 yên vị trên xe buýt, hành trình hết 25 phút, 8:10 đi vào tòa nhà, 8:30 bắt đầu làm việc, thời gian của hắn rất dư giả.

Buổi tối, thời gian về nhà thường không đoán trước được. Có khi đúng 6:30, có thể nghe được tiếng động từ đối diện mở cửa, có khi lại muộn hơn, thậm chí có thể 10 giờ mới về. Hắn nhất định là thường xuyên tăng ca, có khi hắn xách laptop với vẻ hơi mệt mỏi.

Vì thăm dò quy luật cuộc sống của hắn, Đinh Tiêu Tiếu đã vài ngày đều ngoan ngoãn sử dụng xe buýt đi và về sớm. Doãn Quân Tường nhiều lần điện thoại hẹn cô, đều bị cô từ chối, Doãn Quân Tường không cam lòng, truy vấn cô dạo gần đây rốt cuộc đang làm cái gì mà lúc nóng lúc lạnh, cô không thể làm gì khác hơn là cười an ủi hắn, bịa đại là gần đây nàng mê phim Hàn Quốc, chờ xem hết bộ này sẽ đi gặp hắn. Doãn Quân Tường tuy rằng không thực tin tưởng, nhưng biết cũng không thể bức cô xuất môn, đành phải thuận theo cô.

Đinh Tiêu Tiếu nhớ tới lý do đưa hắn, thật vớ vẩn, phim Hàn cái quỷ gì có thể làm cho cô ở lỳ trong nhà không ra khỏi cửa. Chẳng qua cô không muốn cho người khác biết cô đang làm cái gì, trừ Điền Mật ra, những người khác cô đều không muốn cho biết. Ngay cả ba mẹ cũng cẩn thận giấu nhẹm đi, nếu như ba biết, khẳng định sẽ trách phạt cô, chiêu lợi hại nhất của ba là tịch thu thẻ tín dụng của cô, sau đó lệnh cho cô về nhà ở. Cô sợ nhất điều này, đó chính là điểm yếu trí mạng, mỗi ngày ở nhà căn bản là không thể nào ra ngoài vui chơi. Cô không muốn bị ai quản thúc, cho nên, ngàn vạn lần không thể cho họ biết cô đang đùa cái gì. Dù sao, đây cũng chỉ là một cái thí nghiệm, một trò chơi, chờ cô chơi chán, sẽ trở lại cuộc sống bình thường, không có gì thay đổi hết, cô tự tin chắc chắn là như vậy.

Tối nay, Đinh Tiêu Tiếu nghe được hắn đã về, không lâu sau, lại nghe tiếng mở cửa, cô nhìn đồng hồ, chín giờ hơn, hắn còn đi ra ngoài.

Đinh Tiêu Tiếu ở nhà suy đoán, hắn có thể đi chỗ nào, chín giờ còn ra khỏi nhà. Hắn cũng không phải là đi giết thời gian, có vẻ không giống. Hay là đi gặp ai? Thấy hắn có vẻ giống như đã tắm rửa một cái, thay đổi quần áo. Hắn nhất định là đi tìm cô gái kia, đúng rồi, bọn họ cũng phải gặp nhau thôi. Khẳng định là đúng, không phải lần đầu gặp cũng là đã khuya hắn mới đưa cô ta về nhà sao? Nhất định là đi ra ngoài gặp người kia, hừ, nghĩ vậy Đinh Tiếu Tiếu trong lòng bắt đầu có chút phiền muộn, hắn đi ra ngoài hưởng thụ, chính mình lại ngây ngốc ở trong nhà suy nghĩ miên man.

Càng nghĩ càng bực, liền điện thoại cho Doãn Quân Tường, cô lúc này cần người để phát tiết một chút, mặc dù hôm nay có chút không thoải mái, không bận tâm, cô thầm nghĩ hiện tại cần phải xả hơi một cái.

Doãn Quân Tường đúng là cầu cũng không được, đang nhàm chán muốn gọi cho cô, gần đây cô ít xuất hiện, làm hại hắn có chơi cũng không có ý nghĩa. Hiện tại cô lại chủ động gọi tới, hắn cao hứng lập tức điện thoại đặt bàn trước, giờ không sớm cũng không muộn, hắn tìm bằng hữu có thể cho mượn thẻ tín dụng, hôm nay phải chơi hết mình.

Đinh Tiêu Tiếu lại điện cho Điền Mật, A Mật vừa nghe cô buồn bực, cũng lập tức đáp ứng ra ngoài cùng cô. Cô thay đổi quần áo, trực tiếp xuống lầu bắt taxi qua đón Điền Mật đi chung. Đêm nay nhất định phải tận tình thả lỏng một chút, mấy ngày nay chán quá rồi.
Bình Luận (0)
Comment