Thảm Thực Vật Hoang Dã

Chương 63

[Kết thúc có tình tiết không khống chế được, hãy cẩn thận nếu như không thể chấp nhận được] – Lời tác giả

Hứa Ngôn cũng không biết vì sao bọn họ lại có biểu cảm gấp gáp như vậy, Thẩm Thực ép cậu vào cửa, một bên hôn cậu, một bên đưa tay ấn cửa. Cửa vừa mở ra, hai người gần như ngã vào trong, Hứa Ngôn mất thăng bằng ngã về phía sau, được Thẩm Thực ôm lấy eo ép chặt vào ngực. Cậu bám vào cánh tay Thẩm Thực, nắm chặt, muốn há miệng th ở dốc, nhưng miệng đã bị chặn, thở bằng mũi lại hoàn toàn không đủ, nín thở đến mức mặt đều đỏ lên.

Vạt áo T-shirt bị kéo lên, Thẩm Thực chạm vào eo dưới của Hứa Ngôn, tay kia đẩy thắt lưng quần ra, cách lớp qu@n lót xoa bóp m ông cậu. Hứa Ngôn chỉ biết ngẩng đầu li3m cánh môi Thẩm Thực, m út lấy đầu lưỡi anh, cổ họng lăn một vòng, không ngừng nuốt nước miếng, phát ra chút âm thanh mơ hồ. Trong phòng không bật đèn, hai người chống hông, v@t cứng bên dưới hạ th@n chạm vào nhau, Hứa Ngôn cảm giác cả người mình đều run rẩy, chân mềm nhũn đứng không vững.

Cám ơn trời đất, Thẩm Thực không bị liệt dương. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thẩm Thực vươn tay chen vào giữa hai người, cởi dây lưng của Hứa Ngôn, kéo quần jean cởi xuống. Hứa Ngôn kéo quần lại, hôn môi đến tê cả đầu lưỡi, nói chuyện cũng không lưu loát: “Túi… chất bôi trơn…” Thẩm Thực lấy chất bôi trơn từ trong túi quần bên phải cậu ra, tiếp tục cởi, cởi đến vị trí đầu gối, Thẩm Thực nhấc chân giẫm lên thắt lưng quần, đồng thời nhấc đùi Hứa Ngôn lên, kéo cậu ra khỏi quần.

“Giống như đang lột vỏ trứng…” Hứa Ngôn đầu óc ngơ ngác nói thầm một câu, hai chân kẹp lấy eo Thẩm Thực, được anh bế đi lên cầu thang.

Thẩm Thực mang theo âm thanh th ở dốc nở nụ cười, lúc nhấc chân lên cầu thang Hứa Ngôn ôm chặt cổ anh, có chút khẩn trương: “Không bật đèn, ngã thì phải làm sao, để em xuống tự đi.”

“Không đâu.” Thẩm Thực nói. Sau khi vào phòng, anh cúi đầu hôn Hứa Ngôn, hoàn toàn dựa vào trực giác mò mẫm đi tới bên giường. Hứa Ngôn cảm giác trời đất quay cuồng, lúc lấy lại tinh thần thì người đã nằm trên giường, Thẩm Thực đè lên cậu, đưa tay bật đèn bàn, điều chỉnh độ sáng thấp nhất.

Hứa Ngôn giơ tay che mắt, thở hổn hển, cậu mặc qu@n lót màu đen, Thẩm Thực lấy tay che lại, Hứa Ngôn lập tức căng thẳng siết chặt bụng kêu r3n một tiếng, bị làm cho hai chân run rẩy, nhịn không được buông tay xuống nhìn Thẩm Thực, không thể mở mắt được, sương mù mênh mông. Cậu kéo cà vạt Thẩm Thực, Thẩm Thực cúi đầu hôn cổ cậu, Hứa Ngôn run rẩy kéo cà vạt ra một chút, lại cởi nút áo sơ mi. Không giải được hai viên, Thẩm Thực cọ xát đầu v* của cậu qua áo T-shirt, hô hấp của Hứa Ngôn càng dồn dập, không ngừng li3m môi, giống như khát đến không chịu nổi.

Trước mặt trống không, áo T-shirt bị Thẩm Thực kéo lên, Hứa Ngôn chuẩn bị giơ tay lên phối hợp, nhưng Thẩm Thực lại cúi người chui vào. T-shirt bị uốn thành một vòng cung, giống như một cái lều nhỏ, bao bọc cậu và Thẩm Thực. Hơi thở nóng bỏng của Thẩm Thực trực tiếp thổi lên da, Hứa Ngôn kẹp hai cái chân, nóng đến đổ mồ hôi. Cậu kìm lòng không đậu mà nâng eo, hạ th@n cọ xát vào bụng dưới của Thẩm Thực, Thẩm Thực đè cậu lại, li3m núm v* của cậu, hàm răng nhẹ nhàng cạ vào đầu v*, cả người Hứa Ngôn run lên, thiếu chút nữa là b ắn ra.

Thẩm Thực sờ vào eo cậu, đưa tay vào trong quần, cầm d**ng vậ* cứng rắn trơn trượt của Hứa Ngôn. Hứa Ngôn run rẩy một cái, kêu ra tiếng “A”, hai chân vẫn cọ vào eo Thẩm Thực, nhắm hai mắt, từ mặt cho đến cổ đều đỏ thành một mảnh. Thẩm Thực vươn người lên hôn cậu, môi Hứa Ngôn vừa nóng vừa mềm, gần như xem Thẩm Thực là nguồn nước, háo hức đưa đầu lưỡi ra, trong cổ họng ùng ục nuốt nước miếng.

Phản ứng của cậu khi ở trên giường từ trước đến nay rất thẳng thắn thành khẩn, Thẩm Thực đem động tác chậm lại, một bên thủ d@m thay cậu một bên siết chặt sau cổ cậu, ấn Hứa Ngôn xuống, hơi đứng thẳng dậy, nhìn mặt cậu. Hứa Ngôn mơ mơ màng màng mở to mắt, miệng còn há, trên môi ướt át đầm đìa, cậu “Ưm..a…” hai tiếng, không thể nói ra lời gì. Thẩm Thực nhìn cậu chằm chằm vài giây, hỏi: “Nhớ anh không?”

Một vấn đề rất đột ngột rất không thích hợp, nhưng Thẩm Thực muốn biết đáp án, muốn biết trong mấy năm anh hãm sâu trong đau khổ cùng bóng tối kia, Hứa Ngôn có nghĩ tới anh hay không. Dù cho sự an ủi này đến quá muộn, anh cũng muốn được biết rõ.

“…” Hứa Ngôn chậm rãi chớp mắt nhìn, gật gật đầu.

Trong nháy mắt khi cậu gật đầu xong, Thẩm Thực phút chốc tăng lực trên tay, dùng sức tuốt qua lại mấy cái, ngón tay xoa xoa ở đỉnh, lại cúi đầu hôn sau tai cậu —  tai Hứa Ngôn rất mẫn cảm. Kh0ái cảm đột nhiên bùng nổ, da đầu Hứa Ngôn tê dại, cổ bị nghẹt, chỉ có ngực không ngừng hướng lên đ ỉnh, chân kẹp chặt eo Thẩm Thực, thở hổn hển ở trong tay anh mà b ắn ra.

Cậu b ắn ra không ít, vương vãi khắp nơi, bắn vào quần tây màu đen Thẩm Thực đang mặc đặc biệt rõ ràng. Hứa Ngôn xụi lơ, lẩm bẩm nói: “Đến đây thôi, không được nữa rồi.”

“Đừng nói đùa.” Thẩm Thực mở điều hòa, cởi qu@n lót Hứa Ngôn ra ném sang bên giường, lấy chất bôi trơn đổ đầy lòng bàn tay, thò vào khe mông Hứa Ngôn. Hứa Ngôn bị lạnh đến rùng mình, tay Thẩm Thực ấn xung quanh huyệt đạo, lại từng chút từng chút chen vào. Lúc lâu sau mới có thể tiến vào, ánh mắt Hứa Ngôn đều đỏ bừng, mờ mịt, ngơ ngác nhìn Thẩm Thực, cậu cảm giác linh hồn của mình một nửa ở trên tay Thẩm Thực, một nửa ở đáy mắt Thẩm Thực – tóm lại là không còn ở trong cơ thể mình.

Ngón tay Thẩm Thực thon dài, rất nhanh đã nhờ chất bôi trơn sờ đến vị trí tuyến tiền liệt, anh chỉ xoa xoa chỗ đó vài cái, Hứa Ngôn lập tức ngẩng cổ lên, mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin: “Chờ một chút, đừng…” Cậu đã bắn qua một lần, không nghĩ đến lúc Thẩm Thực còn chưa c ắm vào lại bắn một lần nữa.

“Đừng cái gì?” Thẩm Thực hỏi cậu, sau đó đứng thẳng dậy, cởi dây lưng và khóa quần của mình. Tiếng khóa kéo ma sát nhẹ nhàng khiến Hứa Ngôn run rẩy vài cái, hạ th@n đã mềm lại dần dần ngẩng đầu, lại cứng lên.

Nơi hiểm yếu của Thẩm Thực kẹp chặt mép qu@n lót ấn xuống, d**ng vậ* thô cứng to lớn kia nhảy ra, thẳng tắp, gân xanh phồng lên, chóp đỉnh tràn ra chất nhầy trong suốt. Hứa Ngôn chỉ nhìn thoáng qua liền nhắm mắt lại, thân thể giống như đang bốc hơi, ngay cả hô hấp cũng run rẩy. Cậu nhẹ giọng mở miệng: “Thẩm Thực.”

“Hả?” Thẩm Thực tiến lại gần, hôn lên mí mắt cậu một cái, sau đó kéo áo T – shirt của cậu cởi ra. Anh vuốt núm v* bị làm đỏ của Hứa Ngôn, cùng với mấy vết hôn trên ngực, rất dễ thấy trên làn da trắng nõn.

Hứa Ngôn mở mắt ra, đối diện với Thẩm Thực ở khoảng cách rất gần, cà vạt và cổ áo của Thẩm Thực hỗn loạn, d*c vọng trong mắt không hề che giấu, rất nồng đậm lại mãnh liệt ——bình tĩnh và mất khống chế luôn luân phiên xuất hiện trên người anh. Hứa Ngôn hỏi: “Em dùng miệng cho anh có được không?”

“Không cần” Thẩm Thực hôn lên mặt và cằm cậu, trả lời. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Nhưng mà em nghĩ……”

“Sau này còn rất nhiều cơ hội, hôm nay không cần.” Mũi Thẩm Thực dán vào cổ cậu, hít một hơi, nói, “Anh muốn trực tiếp ch1ch em”

Bả vai Hứa Ngôn co rụt lại, một câu cũng không nói nên lời. Thẩm Thực quỳ thẳng, ánh mắt dừng ở trên thân thể tr@n trụi của cậu, đồng thời dùng khăn giấy lau chất bôi trơn trên tay. Sau đó anh nhìn chằm chằm mặt Hứa Ngôn, tự thủ d@m một lát, đến khi Hứa Ngôn xấu hổ nhắm mắt lại lần nữa, anh nghiêng người dựa vào, ấn d**ng vậ* của mình vào huyệt đạo ướt át. Thân thể Hứa Ngôn theo bản năng căng thẳng, tay ôm lấy eo anh, Thẩm Thực c ắm vào bên trong một chút, nhưng cũng chỉ có thể đưa vào một chút, chặt quá.

“Thả lỏng.” Thẩm Thực hôn nhẹ lên môi dưới của cậu.

“Lâu rồi… không làm.” Mắt Hứa Ngôn đỏ lên, xấu hổ đến mức không chịu mở mắt.

Thẩm Thực rất kiên nhẫn thăm dò từng chút một, đồng thời hỏi cậu: “Em giải quyết nhu cầu như thế nào?”

“Cũng giống như anh…… Dùng phía trước.”

“Phía sau chưa chạm qua sao?” Đầu đỉnh khó khăn đâm vào, Thẩm Thực bị xoắn đến hít một hơi, giọng nói trở nên khàn khàn.

Hứa Ngôn lắc đầu, lại gật đầu, mặt nóng bừng: “Từng thử dùng tay, nhưng….không có tác dụng.”

“Chỉ dùng tay, thành công cũng sẽ không thoải mái.” Thẩm Thực nói xong, gập một chân Hứa Ngôn lên, ấn xuống, kéo d**ng vậ* ra ngoài một chút, khi Hứa Ngôn từ từ thả lỏng, lại mạnh mẽ dùng lực hướng về phía trước, cắm toàn bộ vào.

“Ách….a….” Hứa Ngôn không khống chế được mà kêu một tiếng, eo thẳng tắp, trong mắt thấm ra nước mắt. Cậu cầm lấy áo sơ mi của Thẩm Thực, cảm giác bị xé rách, lại được lấp đầy, thứ nóng bỏng kia hoàn toàn chôn vùi trong cơ thể, c ắm vào rất sâu.

Vô số d*c vọng cuối cùng cũng được thỏa mãn, nhưng còn chưa đủ, ngón tay ngứa ngáy, Thẩm Thực sờ từ bụng dưới của Hứa Ngôn lên trên, xoa chóp ngực của cậu, cuối cùng năm ngón tay  nhéo chặt chiếc cổ thon dài kia, từng chút từng chút siết chặt. Chờ Hứa Ngôn thích ứng vài giây, anh chậm rãi bắt đầu chuyển động, cùng với tiếng r3n rỉ yết ớt của Hứa Ngôn, không ngừng xâm nhập làm sâu sắc thêm cảm giác kh0ái cảm bị bao vây.

“Thẩm Thực…” Hứa Ngôn trong lúc hít thở không thông ho khan vài tiếng, đau đớn qua đi, kh0ái cảm dâng lên, cậu ôm bàn tay Thẩm Thực đang siết vào cổ mình, giống như ôm lấy một khúc gỗ trôi bồng bềnh trên biển.

“Ừ.” Thẩm Thực nâng một chân Hứa Ngôn lên, nghiêng về phía trước, gần như cả người cậu bị gập làm đôi. D**ng vậ* tiến vào càng sâu, không ngừng cọ vào qua vị trí tuyến tiền liệt, Thẩm Thực nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng đắm chìm trong d*c vọng, nói, “Anh biết em thích chỗ nào.”

Anh cố ý chạm vào điểm nhạy cảm của Hứa Ngôn, hỏi: “Có phải ở đây không?”

Hứa Ngôn bị hành hạ đến phát khóc, ánh mắt lơ đãng lúc mở ra, nhìn đáng thương. Phía dưới cậu đã hoàn toàn căng cứng, tuyến tiền liệt không ngừng tiết ra dịch thể, theo động tác va vào bụng dưới, dính ra từng sợi tơ bạc. Động mạch cảnh của cậu ở trong lòng bàn tay Thẩm Thực đập rất nhanh có quy luật, trong mấy giây như vậy, Thẩm Thực thậm chí muốn dùng chút lực, bóp chặt, nhìn gương mặt Hứa Ngôn vì thiếu không khí mà đỏ lên.

“Thẩm Thực, Thẩm Thực…”

Hứa Ngôn vô thức gọi tên Thẩm Thực, giống như cầu xin giúp đỡ cũng giống như cầu xin thương xót. Kh0ái cảm tích tụ đến một mức khủng khiếp, nhẹ nhàng một cái sẽ sụp đổ xuống, đè bẹp cậu. Thẩm Thực cúi người hôn cậu, nhưng lực độ bên dưới thân càng lúc càng mạnh, khiến chân Hứa Ngôn đỏ bừng. Tiếng khóc của Hứa Ngôn bị chặn ở trong miệng, cậu nhíu chặt mày, ngón tay vô tình cào xước Thẩm Thực, sau một hồi co thắt qua đi, cuối cùng cũng nức nở mà b ắn ra.

Nhưng Thẩm Thực còn chưa tới điểm giới hạn, thói quen của anh là dùng một tư thế bắn rồi tiếp tục đổi tư thế khác. Anh hơi ngẩng đầu, nhìn gương mặt Hứa Ngôn ửng hồng đang mở miệng th ở dốc, cơ thể co quắp lại với dư vị cực kh0ái cảm, môi khép lại, phải sát lại gần mới có thể nghe được cậu nói là: “Không được rồi, không muốn…”

“Được.” Thẩm Thực không có lương tâm lừa gạt cậu, lập tức tăng tốc th úc mạnh vào, mặc cho Hứa Ngôn còn đang khóc lóc cầu xin. D**ng vậ* bị đẩy vào đẩy ra từ bên trong bức tường chật hẹp, dùng sức càng ngày càng nhanh, mỗi một cái đều chạm đỉnh bên trong tuyến tiền liệt của Hứa Ngôn. Sau một hồi thúc vào thúc ra mãnh liệt, Thẩm Thực cắ m vào nơi sâu nhất, cổ họng r3n rỉ một tiếng thở hổn hển, bắ n ra bên trong cơ thể của Hứa Ngôn.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng th ở dốc nặng nề của hai người, trên bụng Hứa Ngôn rối tinh rối mù, Thẩm Thực rút d**ng vậ* ra, t1nh dịch men theo miệng huyệt lầy lội chảy ra ngoài, nơi đó bởi vì tiếp nhận sự xâm lấn quá mức mạnh mẽ mà có hơi sưng đỏ. Hứa Ngôn nằm trên giường một hồi lâu, chống khuỷu tay ngồi dậy một chút, lông mi ẩm ướt. Thẩm Thực thuận thế ôm lấy cậu, đặt cậu lên đùi, ngồi đối mặt. Anh hôn lên cằm Hứa Ngôn: “Đau không?”

Trên cổ Hứa Ngôn còn lưu lại mấy dấu tay rõ ràng, cậu lắc đầu, lầm bầm nói: “Giường bẩn rồi.”

“Vậy hãy đến phòng khách ngủ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thẩm Thực nâng m ông cậu, dùng tay bóp mạnh, dang rộng ra hai bên. Hứa Ngôn cảm giác có thứ gì đó đang chảy ra đồng thời phát hiện d**ng vậ* của Thẩm Thực lại cứng lên từ lúc nào đang chen vào bên trong, cậu ôm cổ Thẩm Thực, dán mặt vào anh, khàn giọng nói: “Như vậy vào quá sâu, làm từ phía sau đi.”

Lời nói này giống như đâm vào phía sau thì sẽ không sâu lắm —— nhưng Thẩm Thực không phản bác cậu, chỉ gật gật đầu. Hứa Ngôn nâng lấy mặt Thẩm Thực, cúi đầu hôn anh, đầu lưỡi phát ra tiếng nước chóp chép dây dưa, tay cậu trượt xuống, mở ra từng cái từng cái nút áo sơ mi của Thẩm Thực, sờ đến đường cong cơ ngực và cơ bụng của anh, những cơ bắp kia men theo hô hấp từng đợt thả lỏng, căng thẳng lại thả lỏng.

“Luật sư Thẩm…” Hứa Ngôn sờ tay xuống phía dưới, cầm d**ng vậ* của Thẩm Thực, rất chậm vuốt từ đầu đến cuối, vẽ theo hình dạng của nó trong lòng bàn tay cậu. Cậu đặt nó kề sát lại d**ng vậ* của mình, Hứa Ngôn thở hổn hển, rũ mắt nhìn Thẩm Thực, trong ánh mắt lộ ra chút tham luyến, nói, “Dáng người rất đẹp.”

Thẩm Thực nhìn cậu chằm chằm từ dưới lên, vài giây sau anh giơ tay lên che ánh mắt Hứa Ngôn. Giống như bị chạm đến chốt mở, Hứa Ngôn nhắm mắt lại, hơi hé miệng, vươn đầu lưỡi ra một chút, rất nhanh đã bị Thẩm Thực ngẩng đầu lên ngậm lấy, hôn m út liên tục. Một tay không giữ được d**ng vậ* của hai người đàn ông, Hứa Ngôn chỉ có thể dùng lòng bàn tay nắm lấy phần đỉnh mà x0a nắn, cho dù như vậy tính k1ch thích cũng rất lớn, cậu cong lưng lên, trong cổ họng r3n rỉ vài tiếng. Hơi thở của Thẩm Thực nặng nề, ấn thắt lưng của Hứa Ngôn đem cả người đè lên giường, giữ ngược hai tay cậu, một tay tháo cà vạt từ trên cổ xuống, quấn quanh cổ tay Hứa Ngôn ba vòng, cuối cùng túm lấy một đầu cà vạt, dùng sức siết chặt.

Mất đi chỗ dựa, Hứa Ngôn chỉ có thể dùng tư thế quỳ gối, cằm chống lên giường, cả khuôn mặt đều chìm vào trong chiếc giường mềm mại. Thẩm Thực một tay chế ngự sau gáy cậu rồi ấn xuống, anh cọ xát d**ng vậ* của mình giữa khe mông đang nhô ra mấy lần rồi sau đó mạnh mẽ đâm vào. Nước mắt Hứa Ngôn trong nháy mắt bị ép trào ra khóe mắt, há miệng lại kêu không ra tiếng, chỉ phát ra tiếng khóc nức nở, tay bị trói ở phía sau, không thể duỗi thẳng, giống như bị chuột rút.

“Thẩm Thực… quá… quá sâu…” Hứa Ngôn r3n rỉ thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, bị đẩy lên đẩy xuống, nửa bên mặt đè ở trên giường, bên tai tràn ngập tiếng ma sát, âm thanh Thẩm Thực thúc vào thân thể cậu, cùng với tiếng nước nhớp nháp vang lên. Trong tầm mắt, vầng sáng đèn bàn bên giường nhấp nháy lên một cái, giống như ánh mặt trời lặn phản chiếu trên mặt biển nhấp nhô.

Thẩm Thực bình thường ít nói, trên giường lại càng ít nói, ánh đèn rất mờ mịt, anh lặng lẽ rũ mắt nhìn nơi hai người gi@o hợp, nhìn làn da sáng bóng và độ cong cơ thể xinh đẹp của Hứa Ngôn. Anh đẩy một bên hông Hứa Ngôn ra một chút, để tiến vào sâu hơn. Hứa Ngôn bị đâm mạnh đến mức không nhịn được nữa, cả người đều chịu không nổi, vặn vẹo bả vai, giãy dụa muốn bò về phía trước, như bị phá thành từng mảnh nhỏ giọng cầu xin: “Chờ chút… không được… sâu quá…”

Cậu cảm giác bàn tay sau gáy kia càng siết chặt hơn vài phần, Thẩm Thực cúi xuống, ôm lấy thắt lưng cậu, giam cầm cậu hoàn toàn, thở hổn hển nói một câu: “Còn chạy nữa anh còng em vào giường.”

Lúc này, Hứa Ngôn hoài nghi trong nhà Thẩm Thực không chừng thật sự có còng tay. Giãy dụa không có kết quả, chút sức lực còn sót lại cũng dùng hết, sặc nước miếng ho khan vài cái, mười ngón tay ở phía sau cuộn mình lại siết chặt. Đỉnh điểm nhanh chóng đến, thời khắc Hứa Ngôn bị ch1ch và b ắn ra cũng không nghe rõ rốt cuộc là mình đang khóc hay là đang rên, ý thức tan rã, trong đầu chỉ còn tiếng ù tai ong ong. Thẩm Thực bị cậu quấn đến cúi đầu thở dài một hơi, môi dán lên sống lưng nhấp nhô hôn xuống, cuối cùng hôn lên những ngón tay đan vào nhau của Hứa Ngôn.

“Cầu xin anh….” Hứa Ngôn trong lúc đạt kh0ái cảm cực điểm vẫn đang chịu đựng những cú thúc không ngừng nghỉ của Thẩm Thực, bụng co quắp, giống như sắp bị chọc thủng. Cậu rất nhanh lại có muốn b ắn ra lần nữa, khàn khàn nói, “Không được, em muốn bắn…”

“Không nhanh như vậy.” Thẩm Thực nói. Khoảng cách giữa hai lần b ắn ra quá ngắn, không quá hợp lý —— anh dự đoán được một loại khả năng khác, sau khi có ý nghĩ này anh dùng sức thúc vào càng sâu, không cho Hứa Ngôn bất cứ đường thở nào để chuẩn bị. Rất nhanh, Thẩm Thực cảm giác mình lại bị siết chặt, kh0ái cảm dâng trào từ bụng dưới lên đến da đầu, phá vỡ lý trí, anh hơi nhíu mày, đè eo Hứa Ngôn lại, bắn vào chỗ sâu nhất.

Lúc Thẩm Thực b ắn ra Hứa Ngôn đã khóc không ra tiếng, chỉ cảm thấy rằng mình cũng b ắn rất nhiều, nhưng dường như lại không quá giống nhau, bởi vì thời gian kéo dài lâu một chút. Tay vừa buông lỏng, Thẩm Thực tháo cà vạt ra, hai tay tê dại buông xuống bên người, Hứa Ngôn mơ mơ màng màng sờ xuống phía dưới một cái – nóng hơn cả t1nh dịch, lại không dính như t1nh dịch.

Trong đầu hiện lên một ý nghĩ vô cùng đáng sợ, Hứa Ngôn đã ý thức được đó là cái gì, nhưng hoàn toàn không thể đối mặt —— giống như không thể đối mặt với đoạn ghi âm tình ái trong điện thoại của Thẩm Thực. Cậu mở miệng, đột nhiên cũng rất sụp đổ mà khóc lên, thanh âm khàn khàn: “Đây là cái gì, em bắn cái gì, này cái gì a…!”

Thẩm Thực: “Nước tiểu”

Một câu rất đơn giản, nhưng mang đến cảm giác xấu hổ càng mãnh liệt, một mạch xông lên, Hứa Ngôn đau khổ muốn chết, khó có thể tin chính mình thật sự bị ch1ch cho đến mức mất khống chế.

Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là áo T-shirt bị lột xuống không biết chạy đến dưới thân từ lúc nào, vừa vặn lót vào, nếu không cả tấm nệm cũng không thể giữ lại.

Cậu nghẹn ngào một lúc lâu, cuối cùng tuyệt vọng và hấp hối nói, “Em không muốn sống nữa.”

Thẩm Thực vẫn còn c ắm vào trong thân thể cậu, nghe vậy liền cười một tiếng, xách cái áo T – shirt ẩm ướt kia lên vò thành một cục ném xuống dưới giường lật người Hứa Ngôn ở tư thế đang c ắm vào bên trong. Hứa Ngôn đưa tay che mặt, trên cổ tay có vài vết đỏ, Thẩm Thực cúi người hôn mu bàn tay cậu, nói: “Vậy có thể đổi cách chết.”

“Bị anh ch1ch đến chết sao?” Hứa Ngôn yếu ớt hỏi anh.

Hết chương 63.
Bình Luận (0)
Comment