Thâm Tình Đến Muộn

Chương 2

5.

""Lâm Nguyệt, có lẽ cô không biết, tôi bị ung thư dạ dày, chỉ còn sống được nửa năm nữa thôi.""

Không biết Nhậm An An xuống giường bệnh từ lúc nào, cô ta chống tường đi ra cửa, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ như liễu rủ trong gió khiến người ta thương xót.

""Tôi biết bản thân không còn nhiều thời gian, bản thân lại ước mong có một gia đình nên mới yêu cầu quá đáng với anh Châu...""

""Tôi không cố ý chen vào giữa hai người, cô cũng đừng vì chuyện này mà trách anh Châu.""

""Tôi không muốn hai người hiểu lầm vì một người sắp c.hết như tôi rồi chia tay...""

""Sao em lại xuống giường?""

Trần Châu nhíu mày, vội vàng thả tôi ra để đến đỡ cô ta.

""Nguyệt Nguyệt chỉ đang hiểu lầm thôi, anh sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy. Em là bệnh nhân, đừng quan tâm đến những chuyện này, dưỡng bệnh thật tốt mới quan trọng.""

Nói xong, Trần Châu quay đầu lại trách mắng tôi:

""Lâm Nguyệt, anh đã nói rồi, An An là bệnh nhân, sao em không biết thông cảm cho cô ấy vậy? Em có thể hiểu cho tâm trạng cô ấy một chút không?""

""Tôi không thông cảm?""

Tôi nhìn hai người đang đỡ lấy nhau, chỉ cảm thấy buồn cười đến mức hoang đường.

""Cô ta cướp vị hôn phu của tôi, biến tôi thành người thứ ba, giờ anh còn muốn tôi thông cảm cho cô ta?""

""Cô ta không muốn chen chân vào giữa chúng ta mà lại lấy danh nghĩa bạn gái để đến công ty anh, đồng nghiệp anh gọi cô ta là chị dâu, lúc chúng ta hẹn hò cô ta cũng đi theo, bây giờ còn kết hôn với anh. Đây chính là không chen chân mà cô ta nói đấy à?""

""Nhậm An An không có bố mẹ sao mà còn cần anh cho cô ta một gia đình?""

""Trần Châu, anh đúng là buồn cười.""

""Mấy lời vớ vẩn này nên giữ lại mà nói cho mình nghe đi, hai người xứng đôi lắm đó. Là tôi không tỉnh táo nên mới để anh lôi kéo Nhậm An An đến ăn cùng trong ngày kỉ niệm của chúng ta, lúc đó tôi nên chia tay với anh luôn mới đúng.""

Tôi thất vọng nhìn hắn.

""Trần Châu, tôi sẽ không mềm lòng với anh nữa.""

Nói xong tôi lập tức quay người đi ra ngoài.

Trần Châu muốn đi tới giữ tôi lại.

Lúc này Nhậm An An đột nhiên rên rỉ kêu đau, Trần Châu vội vàng bế cô ta đi tìm bác sĩ.

Chỉ nháy mắt đã biến mất.

Vẻ mặt bình tĩnh của tôi lập tức vỡ tan, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Trần Châu.

Sao chúng ta lại biến thành thế này?

6.

Khi tôi và Trần Châu ở bên nhau, hắn nhiệt tình đến mức hận không thể để toàn thế giới này đều biết chúng tôi là một đôi.

Chúng tôi cùng nhau đi xem ánh sáng cực Bắc, cùng nhau đi ngắm tuyết ở đỉnh Thương Sơn.

Chúng tôi cùng nhau trao lời thề lãng mạn nhất trên khinh khí cầu.

Hắn nói, đời này hắn chỉ muốn cùng già đi với tôi.

Hắn biết từ nhỏ tôi đã bị gia đình quản nghiêm, bố mẹ lại trọng nam khinh nữ, hắn là người đưa tôi đến công viên, đến thủy cung, giúp tôi làm những việc mà tuổi thơ không được phép làm.

Tôi tham lam sự ấm áp này của hắn.

Cho nên mặc dù Nhậm An An đến chen chân vào tôi cũng không nỡ buông tay, chỉ cảm thấy mình đuổi cô ta ra khỏi thế giới của chúng tôi thì tôi có thể giữ được sự ấm áp này.

Nhưng tôi quên mất một điều.

Trong một mối quan hệ, người thứ ba có thể xen vào đồng nghĩa với việc một bên đã chấp nhận với điều này.

Không có Nhậm An An thì cũng sẽ có Trần An An, Chu An An.

Người tôi nên đuổi không phải là Nhậm An An.

Mà là Trần Châu không biết điểm dừng, giả vờ không biết, lấy tình bạn ra để ngụy trang cho thứ tình cảm mập mờ đó.

7.

Tôi hẹn lịch phá t.hai.

Sau khi ra khỏi phòng giải phẫu, tôi ôm lấy bụng, trái tim không ngừng run rẩy, giống như có thứ gì đó ra đi cùng với đứa bé trong bụng mình.

Lúc biết đến sự tồn tại của đứa bé, tôi đã mừng rỡ như điên.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều.

Tôi nghĩ đến viễn cảnh sau này bé sẽ ngọt ngào gọi tôi là mẹ, gọi Trần Châu là bố.

Tôi nghĩ, cho dù đứa nhỏ là nam hay nữ thì tôi cũng sẽ cho bé những điều tốt nhất, sẽ không để bé phải theo đuổi tình yêu thương từ mẹ trong nhiều năm mà không có được như tôi, như vậy rất đau lòng.

Nhưng tôi không ngờ tôi lại tạm biệt bé theo cách này.

""Bé cưng, thật xin lỗi...""

Nước mắt tôi rơi đầy mặt.

Thật xin lỗi.

Thật sự rất xin lỗi con.

Nếu như có thể, mẹ cũng hi vọng có thể cùng con đi đến cuối cùng.

Nhưng mẹ thật sự không thể làm được.

Mẹ không thể sinh con ra khi biết Trần Châu đã kết hôn với Nhậm An An được.

Mẹ không thể trở thành người thứ ba giống như người đã phá hư cuộc hôn nhân của bố mẹ mẹ được, mẹ không thể trở thành loại người bản thân hận nhất được.

Rất hận.

Tôi rất hận Trần Châu.

Hận hắn biến con của chúng tôi thành con riêng.

Hận hắn khiến tôi không thể không từ bỏ đứa con này.

Tình cảm khắc cốt ghi tâm với Trần Châu lúc này đã biến thành nỗi hận thấu xương.

Tôi đóng gói giấy khám thai, giấy phá t.hai, giấy hôn thú của Trần Châu và Nhậm An An lại, sau đó gửi đến nhà hắn.

Bên ngoài là dòng chữ ""Chúc anh và Nhậm An An tân hôn hạnh phúc"".

Tôi muốn Trần Châu phải cảm nhận được sự đau đớn bây giờ của mình.

8.

Sau khi chuyển ra khỏi nhà Trần Châu, tôi nhanh chóng tìm phòng mới gần công ty mình.

Trần Châu không tìm được tôi, hắn chỉ có thể đến công ty chặn tôi lại.

""Nguyệt Nguyệt, là thật sao?""

Mấy ngày không gặp, dáng vẻ của Trần Châu thay đổi rất nhiều.

Râu ria xồm xoàm, vẻ mặt tiều tụy.

Trong mắt còn có tơ m.áu.

Hắn nhìn tôi chằm chằm, nét mặt điên cuồng.

""Lâm Nguyệt, em đang lừa anh, đúng không?""

""Em muốn một gia đình đến vậy, sao em có thể nói bỏ đứa bé là bỏ được? Em chỉ đang giận dỗi với anh thôi, đúng không?""

""Nguyệt Nguyệt, chuyện này không phải thật, con chúng ta nhất định đang còn, phải không?""

""Anh phải làm bố, anh phải làm bố!""

Tôi nhìn dáng vẻ điên điên khùng khùng của hắn, chỉ cảm thấy bản thân đang nghe một chuyện cười vô cùng hài hước.

Hắn biết.

Hắn biết hết!

Sau khi bố mẹ ly hôn, bố tôi mang tiểu tam và con của bà ta đến thành phố khác.

Mẹ tôi đưa em trai đi.

Không ai cần tôi.

Không ai cần tôi cả.

Là Trần Châu ôm tôi, nói sẽ cho tôi một gia đình.

Nhưng đến bây giờ hắn lại đưa gia đình đó cho Nhậm An An.

Ánh mắt mang theo hận ý của tôi như lưỡi d.ao đâm thẳng vào người hắn.

""Đúng, tôi muốn một gia đình, nhưng tôi càng không muốn làm tiểu tam!""

""Từ giây phút anh kết hôn với Nhậm An An, chúng ta đã không còn khả năng nữa rồi!""

""Là chính tay anh hại c.hết con mình!""

Người Trần Châu run lên.

Cánh tay hắn cứng đờ buông xuống hai bên.

Mắt hắn đỏ bừng, ánh mắt tuyệt vọng nhìn tôi, giọng nói yếu ớt gần như nỉ non:

""Nhưng Nguyệt Nguyệt, đây là con của chúng ta, anh là bố của đứa bé, anh cũng có quyền biết chuyện mà, vì sao em lại nhẫn tâm không hỏi anh một câu đã bỏ đứa bé đi rồi?""

Tôi cười khinh thường, nhẹ nhàng nói:

""Tôi muốn nói cho anh mà.""

""Tôi muốn cho anh một bất ngờ, nên đã về nhà giấu giấy khám thai.""

""Nhưng tôi đã thấy gì? Tôi thấy được giấy hôn thú của anh và Nhậm An An.""

""Trần Châu, lúc anh nghĩ Nhậm An An đáng thương, cần một gia đình, cần được anh chăm sóc thì anh có từng nghĩ tôi mới là hôn thê của anh không?""

Trần Châu ngẩn người, tuyệt vọng nhìn tôi.

""Nhưng An An bị bệnh nan y... Anh chỉ chăm sóc cô ấy nửa năm, nửa năm là được... Anh chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ rơi em...""

""Nguyệt Nguyệt, anh yêu em, anh không yêu Nhậm An An, em đừng giận dỗi với anh nữa, được không?""

""Chúng ta về nhà đi, nửa năm sau anh sẽ cho em một gia đình.""

Tôi hít một hơi thật sâu, đi đến tát cho Trần Châu một cái thật mạnh.

""Gia đình buồn nôn như vậy anh giữ lại cho Nhậm An An đi, tôi không cần!""

""Trần Châu, từ nay trở đi chúng ta cắt đứt quan hệ, đừng liên lạc với tôi nữa.""

Tôi đã cho anh cơ hội để quay đầu.

Tôi sẽ không cho anh cơ hội thứ hai.
Bình Luận (0)
Comment