Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 18

LY THỨ 18

Tác giả: Thất Bảo Tô

Biên tập: TBB

Đưa trợ lý Tống về ven đường khu nhà xong, cô lại đưa Cảnh Thắng đi về phía quảng trường Trung Sơn.

Cảnh Thắng: "Vu Tri Nhạc." Khi xe đang dừng đèn xanh đèn đỏ, Cảnh Thắng chợt gọi tên cô.

Vu Tri Nhạc nhìn thẳng phía trước: "Sao?"

"Giờ chỉ còn hai chúng ta thôi." Ý cười trong lời nói nhanh chóng lan tràn ra cả khoang xe, người ngồi ở ghế phó lái thật vui vẻ.

Ánh mắt Vu Tri Nhạc bình thường: "Thì?"

"Không có gì." Cảnh Thắng bật nhạc lên, là bài hát tiếng Anh, giọng nữ ca sĩ nhẹ nhàng êm dịu: "Chúng ta trò chuyện nhé?"

Đèn xanh bật lên, Vu Tri Nhạc nhấn ga, đáp: "Anh nói đi."

"Người hát ballad kia tìm cô sao?" Anh hỏi.

"..." Vu Tri Nhạc phát hiện anh luôn để ý đến những vấn đề không chút "dinh dưỡng", nghĩ ngợi chốc lát, cô đáp: "Không."

Cảnh Thắng chỉ tay về phía cô, giọng chắc chắn: "Chắc chắn anh ta đã tìm cô. Trông cô chần chừ kìa."

Vu Tri Nhạc: "..."

"Còn muốn lừa tôi, tôi thế nhưng là sếp của cô đấy." Cảnh Thắng khinh thường, lông mày nhíu chặt: "Người đàn ông kia thật con mẹ nó phiền phức."

"Tôi không để ý tới anh ấy." Để anh không nhắc lại chuyện này nữa, Vu Tri Nhạc nhanh chóng loại bỏ hoàn toàn những cơ hội có thể bị anh chất vấn.

"Thật không?" Cảnh Thắng đột nhiên nở nụ cười, lúc này ca khúc tiếng Anh kia cũng đang đến đoạn cao trào.

Sau một hồi chất vấn, trong xe phát ra âm thanh của đoạn nhạc nhẹ nhàng.

"Bài này đi." Cảnh Thắng chọn bài hát.

Vì yêu thích âm nhạc, Vu Tri Nhạc biết khá nhiều bài hát, khúc nhạc dạo vang lên cô đã biết đó là bài nào.

Ca sĩ đang hát đến câu "A best day of my life..." Lúc nãy Cảnh Thắng nhắm mắt, khuôn mặt mãn nguyện tự nhủ: "Đúng vậy, chính là cảm giác này."

Vu Tri Nhạc liếc anh một cái: "..."

Đồ thần kinh.

___

Đưa tiểu thiếu gia về đến nhà xong, Vu Tri Nhạc cũng về phòng trọ. Một ngày khó nhọc dài đằng đẵng, cô thấy hơi mệt nên không ra ngoài lái xe thuê nữa.

Mới về đến dưới tầng, tiếng điện thoại di động đã vang lên, đèn cảm ứng trên hành lang sáng lên. Vu Tri Nhạc lấy điện thoại ra xem, là số của Cảnh Thắng. Vừa rồi trước khi xuống xe, anh đòi cô phải lưu lại, sau đó còn đoạt lấy điện thoại của Vu Tri Nhạc, đem tên ban đầu trong danh bạ đổi thành "Người mỗi ngày đều nhớ em".

Khi trở về cô sẽ sửa lại.

Nhận điện thoại của "Người mỗi ngày đều nhớ em", Vu Tri Nhạc còn chưa mở miệng, đối phương đã hỏi: "Về đến nhà rồi à?"

"Đến rồi." Vu Tri Nhạc đáp.

"Ừ..." Anh ý tứ hàm xúc, hỏi lại: "Về kiểu gì?"

Vu Tri Nhạc: "..."

Anh giả bộ hỏi han như người yêu cái gì, Vu Tri Nhạc cũng lười chỉ rõ ra, chỉ dứt khoát không nói câu nào.

Đầu kia ngược lại cũng không hỏi rõ ngọn ngành, chỉ nói: "Sau này lấy xe của tôi mà về."

"Không tiện." Vu Tri Nhạc bác bỏ luôn, đi lên gác.

"Tôi nói để cô đi về thì cứ đi đi." Anh hơi giận.

Với việc anh nói vô lý, Vu Tri nhạc tỉnh táo đáp lại: "Đi xe của anh? Được thôi, vậy để chỗ nào? Tối tôi còn ra ngoài lái xe thuê nữa."

Ở bên kia, tại căn hộ quảng đường Chung Sơn.

Cảnh Thắng ngồi xếp bằng trên thảm, một tay cầm điện thoại di động, một tay nghịch mô hình chiến hạm được làm tỉ mỉ ra nghịch trái nghịch phải trên bàn trà, rõ ràng ánh mắt cong lên như mảnh trăng lưỡi liềm, ngoài miệng vẫn cố giả giọng nghiêm túc:

"Cô đừng đi lái xe thuê nữa, sau này lái xe cho tôi." Nói xong câu này, anh liền đưa điện thoại ra xa, để cười trộm không bị cô nghe thấy.

Sau khi nén lại những phấn chấn kia, anh lại lần nữa đem điện thoại áp vào tai, giả giọng đứng đắn: "Cô đến đưa tôi đi làm, tôi có việc ra ngoài, cô cũng phải đưa tôi đi, hiểu không?"

Vu Tri Nhạc cau mày, dị nghị: "Tùy thời đợi lệnh? Việc ở tiệm bánh không theo lịch đó được, bạn tôi một mình không làm xuể."

"Bạn cô là ai?" Cảnh Thắng sửng sốt một chút, nghĩ lại, thì ra là cô gái làm bánh ngọt kia.

Phiền chết mất, bây giờ anh còn phải tranh phụ nữ với phụ nữ nưa.

"Ngoài ra..." Vu Tri Nhạc lấy chìa khóa mở cửa: "Tôi còn phải kiếm tiền, nếu theo lịch cả ngày của anh thì không làm được gì cả."

Cô nói chắc như đinh đóng cột.

"Tôi trả tiền lương cho cô không được à?" Cảnh Thắng phản xạ có điều kiện.

"Đừng." Vu Tri Nhạc bước vào cửa phòng, thu mắt: "Dù sao cũng là tôi nợ tiền anh."

Cô mở đèn trong phòng, mọi thứ lập tức được chiếu sáng: "Vì vậy, tôi hy vọng điều kiện tiên quyết là không làm ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt bình thường, mà vẫn thỏa mãn được yêu cầu của anh."

Tay Cảnh Thắng đang nghịch bỗng dừng lại, cả người rơi vào trầm tư.

Anh dường như đã quên, người phụ nữ này còn phải kiếm tiền.

Cô đồng ý làm lái xe cho anh cũng vì tội lỗi của em trai mình.

Ai, cũng không thể yên tâm nhận khoản tiền lớn của anh được. Nhưng lúc nào anh cũng muốn có cô ở cạnh, lúc nào cũng muốn gặp cô, có thể thấy cô thật tốt biết bao.

Cảnh Thắng hơi tiếc nuối, một tay chống cằm, giọng không còn vui vẻ phấn chấn như lúc nãy: "Được rồi..."

"Vậy mỗi ngày cô đón tôi đi làm, buổi tối đưa đi xã giao." Anh lại nói điều kiện: "Nhưng buổi tối không đi lái xe thuê nữa, phí lái xe thuê sau này tôi sẽ trả cho cô."

Đây là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi. Vu Tri Nhạc đi lái xe thuê như vậy, chắc chắn gặp không ít quỷ háo sắc như anh (...), nếu công phu của người đó tốt hơn cô thì phải làm sao?

"Chỉ có thể như vậy thôi, không thương lượng gì cả, ban ngày cô làm gì cũng được, muốn giao gì đi đâu là tùy cô." Anh không cho cô xen vào, không muốn làm ăn lỗ vốn.

Vu Tri Nhạc yên lặng, đi về phía bàn, rút điếu thuốc ra ngậm lên miệng. Bật lửa châm thuốc xong, Vu Tri nhạc nhả ra một hơi khói, khi làn khói tan đi mới trả lời một câu: "Được."

Cảnh Thắng ở bên này nghe được tiếng bật lửa vang lên, anh mau mắn hỏi: "Cô đang hút thuốc lá à?"

Vu Tri Nhạc đáp lại ngay: "Ừ."

Đầu dây bên kia an tĩnh trong chốc lát.

Người đàn ông bỗng nghiêm túc đề nghị: "Lâu rồi không thấy cô hút thuốc, chụp tấm ảnh gửi qua đây đi?"

Vu Tri Nhạc cúp điện thoại luôn.

___

Sáng hôm sau,

Hơn 9 giờ sáng, Vu Tri Nhạc đến quảng trường Chung Sơn. Cô gọi điện cho Cảnh Thắng, bên kia nhận điện thoại rất nhanh, nở nụ cười: "Chào buổi sáng."

"Ừ." Vu Tri Nhạc đáp: "Tôi đến rồi, anh xong chưa?"

"Xong rồi, đương nhiên là xong lâu rồi." Cảnh Thắng uống nốt nửa cốc nước còn lại, vào phòng để quần áo khoác áo khoác dài lên người, đeo thêm đồng hồ sau đó mới ra khỏi phòng.

Dì giúp việc đưa cặp công văn đến, Cảnh Thắng nhận lấy, sau đó oán giận nói với đầu bên kia: "Cô lên đây đón tôi đi, hôm nay giấy tờ nặng lắm, một mình tôi bê không nổi."

Chứng kiến toàn bộ biến hóa trên mặt Cảnh Thắng, lại cả màn kịch này, dì giúp việc đứng bên cạnh không khỏi nghẹn họng.

"Được." Vu Tri Nhạc đồng ý rồi cúp điện thoại.

Cô vừa ra khỏi thang máy, Cảnh Thắng đã đứng ở cửa, thản nhiên đợi cô.

"Đồ đâu?" Vu Tri Nhạc hỏi.

Cảnh Thắng nhấc cặp công văn: "Đây."

"..." Vu Tri Nhạc khó hiểu: "Giấy tờ rất nặng đây?"

Cảnh Thắng gật đầu khẳng định: "Ừ, bên trong là giấy tờ quan trọng, khá là quan trọng." Nói xong chính anh cũng không nhịn được cười ha ha hai tiếng, có vẻ rất vui vẻ.

Vu Tri Nhạc liếc mắt, không thể làm gì khác, đưa tay ra: "Đưa tôi."

"Tôi tự cầm." Người đàn ông trong nháy mắt rụt tay lại: "Sao để phụ nữ xách đồ giúp mình được?"

Vu Tri Nhạc ha một tiếng: "Vậy gọi tôi lên làm gì?"

"Để nhìn thấy cô sớm hơn một chút." Anh thẳng thắng, không kiêng kị gì cả.

Nhìn thẳng vào đôi mắt tỏa sáng của Cảnh Thắng, Vu Tri Nhạc thu hồi tầm mắt, nhấc chân đi về phía trước. Không rõ tại sao, cô cảm thấy con đường phía trước dài đằng đẵng, không thấy điểm cuối.

Lên xe, Cảnh Thắng vẫn ngồi ở ghế phó lái. Trước đây, anh đều thích ngồi ở ghế sau, vì ghế sau rất rộng, anh có thể đổi đủ loại tư thế. Nhưng bây giờ anh lại yêu thích ghế phó lái không rời.

Hai bên đường đi đều chật kín người, người đến người đi như nêm. Buối sáng là giờ cao điểm, đường hơi tắc. Cảnh Thắng lại nghiêng người như hôm qua, im lặng ngắm nhìn Vu Tri Nhạc lái xe.

Dù là làm gì, chỉ cần có người nhìn mình chằm chằm, chắc chắn sẽ không thoải mái.

Vu Tri Nhạc gợi ý: "Anh chơi điện thoại đi, được không?

"Được." Cảnh Thắng nghe lời lấy điện thoại trong túi áo ra, giơ lên ngang mặt mình, và dĩ nhiên, vẫn hướng thẳng phía phía Vu Tri Nhạc.

Vu Tri Nhạc thấy có gì đó không đúng, nhíu máy: "Anh đang chụp ảnh?"

"Không, tôi đang chơi điện thoại." Cảnh Thắng nói như thật vậy, đương nhiên anh sẽ không chụp trộm, cảnh đẹp ý vui như thế, sao chỉ có thể chụp hình? Anh quay phim luôn.

Vu Tri Nhạc không nhịn được nữa, tức giận: "Thôi ngay!"

"Ơ..." Người đàn ông đá mũi giày, thoát khỏi chế độ quay chụp, bỏ điện thoại vào trong túi, còn cố ý nhỏ giọng tủi thân: "Cô bảo tôi chơi điện thoại đi còn gì..."

Vu Tri Nhạc: "..."

Người này...

Cô nên sớm biết lúc anh cười híp mắt, chính là lúc đang làm mấy trò nghịch ngợm, mặt dày mày dạn. Dù sao lúc mới quen, thấy anh như vậy thấy chưa quen lắm, nhưng đó là con người chân thật của anh.

Về sau, Vu Tri Nhạc dần thích nghi với tính cách không bình thường của người này.

Một đường an ổn đến nơi, xe đi xuống ga-ra của tòa nhà Cảnh Nguyên. Vu Tri Nhạc tìm được chỗ đỗ xe, thông thạo đỗ vào chỗ trống.

Định quay sang hỏi Cảnh Thắng xem đỗ xe ở đây có được không, vừa nhìn sang định gọi: "Cảnh..."

Chữ thứ hai chưa kịp phát ra, cô đã im lặng. Bởi người đàn ông trẻ đang dựa lưng vào ghế ngủ, mặt vẫn nghiêng về phía cô, có điêu hai mắt đều khép lại. Khó trách nửa đoạn đường về sau lại yên ổn như vậy.

Vu Tri Nhạc dừng xe xong, nhẹ nhàng dừng động tác. Cô ngắm Cảnh Thắng đang nhắm mắt, hơi thở an ổn đều đều, có vẻ như ngủ rất say, không hề đề phòng chút nào.

Hơn 9 giờ mới bắt đầu đi, so với đa số người khác đã là muộn rồi, sao vẫn không ngủ đủ? Vu Tri Nhạc đang nghĩ có nên đánh thức anh dậy hay không.

Cô cầm điện thoại, mở lên xem giờ.

09:55.

Cô nhìn về phía trước, thở dài một cái, quyết định để anh ngủ thêm 5 phút nữa, sau đó lấy điếu thuốc ra ngậm hờ.

Vu Tri Nhạc dập tắt lửa, thở ra một hơi khói.

Không giống phía trên ồn ào, huyên náo, toàn bộ ga-ra xe đều im ắng, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe tiến vào.

Có vẻ như đã lâu rồi, cô đều liều mạng đi lái xe thuê cho người ta, một ngày nghỉ ngơi thôi cũng là xa xỉ, làm việc bán mạng chỉ vì muốn có cuộc sống ấm no hơn. Cô có chút ghen tị với người này, được sinh ra trong gia đình giàu có, muốn ăn, muốn ngủ, muốn phung phí tiền của đều không thành vấn đề. Cuộc sống cũng không mấy buồn lo, không tim không phổi.

Cô đang suy ngẫm, bỗng bị tiếng mê man của người đàn ông bên cạnh cắt đứt: "Nước, cho tôi nước..."

Vu Tri Nhạc hoàn hồn, lấy chai nước đưa vào tay anh. Cảnh Thắng vẫn không mở mắt, tỏ vẻ không kiên nhẫn, đột nhiên nắm lấy tay đang cầm nước của cô.

Vu Tri Nhạc giật mình, chai nước trong tay cũng rơi xuống, lăn xuống chỗ để chân của ghế phó lái.

Cô vừa muốn rút tay ra, Cảnh Thắng đã đổi thành giữ bằng hai tay, trong miệng vẫn mơ hồ giục giã: "Nước đâu, sao không cho tôi nước..."

Dĩ nhiên, mắt anh vẫn nhắm như cũ, giọng điệu cũng nửa tỉnh nửa mơ. Vu Tri Nhạc cười nhạt, tiếp tục muốn kéo tay mình về, không ngờ anh giữ càng chặt hơn, chính là không muốn thả ra.

Mắt người đàn ông ngậm ý cười, thừa nhận mình có ý đồ xấu: "Đừng rút lại, cho tôi nắm một chút. Ba giây thôi là được rồi."

Vu Tri Nhạc nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt hơi lạnh. Có điều cô không rút tay lại nữa.

Cảnh Thắng như nói mơ: "Ba giây, tôi đếm đây..."

"Một giây, một phẩy một giây, một phẩy hai giây..."

Fuck.

Vu Tri Nhạc rút mạnh tay về, còn suýt nữa khiến anh nhào về phía cô.

Ơ kìa?

Cảnh Thắng mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đã tức giận của Vu Tri Nhạc, anh không khỏi cong môi. Người phụ nữ này thật khó thu phục.

Có điều, anh vẫn thích.

Hết chương 18.
Bình Luận (0)
Comment