Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 64

Biên tập: TBB

Đầu tháng 5, cả trấn ký xong thỏa thuận, khoản tiền bồi thường cũng thích hợp, trong một tháng các nhà ở phường Trần đã gần chuyển đi hết.

Trấn nhỏ mang phong cách cổ xưa này cuối cùng vẫn phải nghênh đón sự suy sụp, vỡ vụn.

Mọi vật như cỏ cây, có thịnh thì có suy.

Con người vì an cư lạc nghiệp nên trao ý nghĩa và sinh mạng mới cho đất đai. Họ phá hủy nơi này không chút lưu tình cũng vì sau khi khai khẩn, tận dụng sẽ có được nhiều giá trị phong phú hơn.

Nhưng cũng vì chuyện tư lợi đó mới có được những thay đổi biến ảo, sinh sôi không ngừng sau đó.

Ngày xe ủi xúc đất lên, Vu Tri Nhạc xin nghỉ để trở về phường Trần.

Lâu lắm rồi cô không tới nơi này, những ngày mưa gió qua cô luôn ở lại công ty, người nhà và bạn bè không phải không tìm cô. Mỗi ngày điện thoại sẽ nhận được vài cuộc gọi tới, có mẹ, có em trai, còn có Trương Tư Điềm.

Thông thường sau khi nhấc máy cũng chỉ nói vài câu rồi thôi.

Cả nhà cô đã dọn tới phòng được bồi thường.

Em trai gửi ảnh chụp qua WeChat, nói tập đoàn Cảnh Nguyên rất phúc hậu, hoàn cảnh của ngôi nhà không tệ, điện nước đảm bảo.

Bên tai tràn đến tiếng máy móc dầu diesel, Vu Tri Nhạc không màng tới ánh mắt của tài xế, đi vào ngõ hẻm.

Cô bỏ khẩu trang ra, châm thuốc.

Hút một hơi, cô kẹp thuốc trên ngón tay, lững thững đi vào trong.

Vẫn là những ô ngói đỏ của năm đó, chỉ là nơi đây không còn đượm hơi thở của cuộc sống. Cửa sổ đóng chặt, nơi nào có người thì họ cũng đang dọn dẹp, chuẩn bị gỡ bỏ ván cửa rồi bỏ đi.

Đâu còn xe ba gác chất đầy rau củ, đâu còn tiếng chuông leng keng leng keng trên xe.

Đâu còn âm thanh rao bánh quẩy, đâu còn hương thơm sữa đậu nành thơm nức lòng.

Đâu còn ông lão đem theo lồng chim, bên hông đeo radio nhỏ hát ỉ ôi.



Mọi thứ đều biến thành bọt biển, khó có thể chạm đến.

Vu Tri Nhạc dừng chân ở bồn hoa nhà số 15, đây là cửa nhà cô.

Khóm hoa nhỏ bao quanh gốc cây thấp bé vẫn vươn mình trong gió, không hề biết vận rủi tương lai sắp tới.

Vu Tri Nhạc ngưng mắt nhìn một lát, sau đó cầm lấy chiếc xẻng nhỏ bên cạnh đào nó lên. Cô đến một mình, thật ra cũng không mang theo gì cả, chỉ muốn đưa chúng ra ngoài đồng ruộng, nơi có đất trống trải, sau đó cầu nguyện chúng có thể có một cuộc sống mới.

Đào gốc cây xong, ngón tay Vu Tri Nhạc dính không ít bùn đất, cô xách theo cái cây kia lên nhưng không biết đặt ở chỗ nào.

Đột nhiên, một chiếc túi nilon được đưa tới trước mắt cô.

Vu Tri Nhạc quay đầu thì bắt gặp được gương mặt quen thuộc. Cô cực kì kinh ngạc, không nghĩ anh sẽ xuất hiện ở đây.

Hai người nhìn nhau trong giây lát.

Người đàn ông vẫy vẫy cái túi: “Ngây ra làm gì, cầm đi.”

Lúc này Vu Tri Nhạc mới hồi thần, nhận lấy túi nilon nhét rễ cây vào. Sau đó mới hỏi: “Cảnh Thắng, sao anh cũng tới?”

“Không biết, có thể từ trường của em ở đây, anh bất tri bất giác bị hút tới.” Cảnh Thắng nhún vai.

Vu Tri Nhạc cười khẽ, không bình luận.

Cảnh Thắng cụp mắt nhìn cây nhỏ trong tay cô: “Thích thì đem về trồng đi.”

Anh nhướn mày: “Thật ra bị nghiền chết cũng không có gì. Dù sao cây này cũng thu được lời chúc phúc từ người kim quang phát sáng như anh, đời này nó sống không uổng.”

Vu Tri Nhạc: “?”

“Anh đùa thôi.” Cảnh Thắng cười hì hì, chủ động cầm lấy túi trong tay Vu Tri Nhạc: “Bẩn chết đi được, để anh cầm.”

Anh nắm lấy đôi tay đang dính bùn của cô, ghét bỏ đưa ra xa: “Chậc, em cũng bẩn.”

Vu Tri Nhạc giả vờ tức giận rút tay ra, nhân cơ hội này nâng mu bàn tay bôi lên mặt anh, sau đó mặt không đổi sắc rũ tay xuống cạnh người.

“Vu Tri Nhạc! Em làm gì vậy?” Cảnh Thắng sửng sốt, không tin nổi: “Bây giờ em cũng học thói xấu!”

Giọng Vu Tri Nhạc bình tĩnh, phun ra bốn chữ: “Mặt nạ thiên nhiên.”

“Được ——” Cảnh Thắng kéo dài giọng, gật đầu hai cái, đột nhiên vứt túi trong tay đi, nhốt Vu Tri Nhạc lại, dùng sức đưa mặt qua cọ cọ cô hai cái: “Chúng ta có phúc cùng hưởng.”

Vu Tri Nhạc dở khóc dở cười, muốn đẩy người đang có ý đồ xấu nhưng lại quên mất tên nhóc này có tập tành, sức lực bây giờ không như trước, cô cũng phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa.

Náo loạn một hồi, hai người mới yên tĩnh.

Họ song song thả bước, cầm tay nhau đi ra ngoài.

“Sao anh lại đến đây?”

“Từ trường của em ở đây.”

“… Đứng đắn chút.”

“Anh đoán em sẽ đến.”

“Thật?”

“Thật ra là tới công ty em tìm người, em không ở đó nên anh nghĩ có lẽ sẽ tới đây.”

“Em tưởng anh đến trông coi việc phá bỏ và di dời chứ…”

“Anh là giám đốc cơ mà, đâu phải đội trưởng đội phá bỏ và di dời…”

Đến cửa trấn, Vu Tri Nhạc đột nhiên dừng lại, nhìn về một hướng.

Cảnh Thắng nương theo tầm mắt cô nhìn sang, chỉ thấy mấy chục người đông nghịt, họ đứng ở bờ ruộng cách đó không xa. Họ đều là những người già ở phường Trần, từng bị anh chĩa mũi nhọn, nói lời không hay.

Giờ đây họ lại lâm vào cảnh tượng chua chát đến thế.

Hôm nay anh chỉ có một người, yếu không địch lại mạnh.

Lúc này Cảnh Thắng muốn quay đầu chạy mất, cuối cùng bị Vu Tri Nhạc kéo lại: “Chạy đi đâu?”

“Anh không tiện qua nơi đó.” Cảnh Thắng hướng về phía bên kia, vừa nói xong liền quay mặt đi, sợ bị bọn họ nhìn thấy.

“Anh không cần qua đó, đứng ở đây đi.” Vu Tri Nhạc phân phó xong thì hướng về phía những người già kia.

Chưa đi được bao xa, Vu Tri Nhạc bỗng dừng bước.

Khó có thể tiến về phía trước nữa.

Bởi những người già kia chợt đồng loạt quỳ xuống, cúi rạp đầu trên đất. Bọn họ đã cao tuổi nên chậm rãi thực hiện động tác này, nhưng cũng vì thế mà càng lộ vẻ ngoan đạo và thành kính, áy náy cùng thương cảm.

Bọn họ từng dãi nắng dầm sương, che gió chắn bão vì mảnh đất này, vậy mà tới bây giờ mấy cơ thể đơn bạc chỉ có thể tụ lại một chỗ. Nếu nhìn từ xa sẽ giống như mầm cây dây leo, muốn hòa thành một thể với mặt đất.

Gió thổi qua khiến ruộng lúa mạch xanh rì rung động, cành lá va đập vào nhau. Từng vòng sáng đáp trên người bọn họ tạo thành những thân ảnh thẳng đứng như tùng tuyết.

Ầm ——

Sau lưng vang lên âm thanh dữ dội, Vu Tri Nhạc không quay đầu lại. Dù không quay lại, cô cũng biết âm thanh đó biểu trưng cho điều gì.

Đó là tất cả tín ngưỡng, hồi ức, mọi vui buồn hợp tan, hỉ nộ vô thường trên mảnh đất này trong mấy thập niên qua, mọi thứ bỗng chốc đổ sụp ầm ầm, vỡ vụn gào thét như đám tang ma.

Từ đây, trên bản đồ sẽ không còn trốn đào nguyên nhỏ xinh đẹp mang tên phường Trần, và từ đây bóng hình năm xưa của cô cũng dần tan biến. Chưa tới một trăm năm nữa, có lẽ đời sau cũng quên mất. Những hình ảnh của phường Trần đi sâu vào cốt tủy của mọi người đã sớm an giấc ngàn thu. Không có người nhớ đến, cũng không có ai nhắc tới, không rõ từ lúc nào, bọn họ lại trở thành đấng sáng thế khắc lên bóng hình quê hương tươi đẹp.

Mấy cụ già đỡ nhau, run run rẩy rẩy đứng dậy.

Hiệu trưởng Viên đứng ở chính giữa, ông ấy một tay chống gậy, một tay như đang gạt đi dòng nước mắt.

Âm thanh sau lưng vẫn tiếp tục vang lên, sau đó bụi bặm không kiêng kị xộc thẳng vào mũi cô. Chóp mũi Vu Tri Nhạc chua xót tới kì lạ.

Cũng vào khoảnh khắc này, mắt cô được một bàn tay che lại.

Nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng, chủ nhân của đôi tay đã vọt đến trước mặt, kéo cô hướng về phía mình.

Bóng dáng cao ráo màu đen đó nghiêm nghiêm chỉnh chắn ở phía trước, bỗng nhiên trong tầm mắt cô chỉ còn lại thân thể bền chắc không thể phá hủy ấy.

“Đừng nhìn.” Giọng Cảnh Thắng ôn hòa như đang khuyên răn: “Không nhìn nữa.”

____

Buổi chiều, Vu Tri Nhạc tới Hòa Gia Viên, đây là tiểu khu công ty địa sản Cảnh Nguyên đã sắp xếp cho những hộ được bồi thường.

Cảnh Thắng đi theo cô không rời nửa bước.

“Anh không đi làm?” Bước từ ghế phó lái xuống, Vu Tri Nhạc quay đầu liếc nhìn cái đuôi to này.

Đuôi mắt Cảnh Thắng hơi cụp xuống, tỏ vẻ vô tội: “Anh đang đi làm mà.”

“Anh làm gì?”

Cảnh Thắng nghiêm túc đáp lại: “Vệ sĩ của ca sĩ Vu Tri Nhạc, kiêm chức giám đốc công ty địa sản, tới khảo sát hạng mục mình từng phụ trách.”

Anh cố ý đùa giỡn, Vu Tri Nhạc lại không để ý: “Chỗ này là anh xây?”

“Phải.” Cảnh Thắng đưa mắt nhìn bốn phía: “Sớm biết bố mẹ và em vợ ở đây, anh sẽ sắp xếp cho bọn họ một căn hộ trang hoàng đầy đủ.”

“Anh vừa nói gì?”

“Bố mẹ vợ.”

“Đi vào ngay.” Vu Tri Nhạc cảnh cáo: “Không được gọi như vậy.”

“Không lẽ gọi bố mẹ?”

“…”

“Không được hả?”

“Muốn bị em đạp xuống lầu không?”

“… Chỗ này là thang máy.”



Đến tầng 6, Cảnh Thắng đột nhiên nhận ra hai tay mình trống trơn, đi vào như vậy không hay cho lắm.

Vu Tri Nhạc nhìn anh: “Anh có thể không vào.”

“Vậy anh ở bên ngoài làm gì?”

“Ăn gì đó.”

“Ăn gì?” Cảnh Thắng nhìn về phía hành lang: “Gần đây hình như không có món gì ngon.”

“Đóng cửa không tiếp.”

“… Vu Tri Nhạc, em mẹ nó ít khi về nhà.”

Người phụ nữ đặt tay lên cánh cửa: “Nhưng em vẫn về.”

Lần này, Cảnh Thắng tức cười nói: “Nói em ít về, em càng hăng hái đúng không.”

Vu Tri Nhạc cau mày: “Anh không cần cười.”

“Anh cổ vũ vợ, hành động theo quán tính.”

“Ờ.”

Vu Tri Nhạc gõ cửa, chưa tới hai cái, người bên trong nhanh chóng mở cửa ra.

Là Vu Tri An, cậu ấy vừa thấy người tới là Vu Tri Nhạc, đôi mắt nhanh chóng mừng rỡ: “Chị!”

“Ừ.” Vu Tri Nhạc đi vào trong.

Sau đó cậu ấy liếc thấy Cảnh Thắng, lại hào hứng gọi: “Anh rể!”

Vu Tri Nhạc cau mày: “Sao em lại thế này?”

“Không phải anh rể à?” Vu Tri An chớp mắt.

“…” Cảnh Thắng đứng ở huyền quan, tầm mắt nhìn theo người phụ nữ đang lấy dép lê cho anh, nhỏ giọng: “Miệng em trai em ngọt hơn em nhiều.”

Sau đó…

Độp ——

Nhanh như chớp, một đôi dép lê bay đến trước mặt anh.

Lúc này, mẹ cô từ phòng bếp đi ra.

Từng có mâu thuẫn với Cảnh Thắng, anh lại là khách quý nên bà ấy có chút bất an, tay không ngừng bấu vào khăn bếp.

“Chị, chị hát nghe hay quá, em cài làm nhạc chuông điện thoại này. Sau đó còn chia sẻ cho bạn ở lớp, để bọn họ nghe nhạc trả phí bản quyền.” Ngồi ở bàn trà, Vu Tri An vừa rót trà cho hai người, vừa vui vẻ nói chuyện.

Mẹ Vu nấu canh móng giò sắp xong nên tắt bếp, trở lại phòng khách, nói: “Tri Nhạc, lâu lắm rồi con không về.”

“Bận.” Lông mi Vu Tri Nhạc khẽ nhúc nhích, chỉ đáp lại một chữ.

Vu Tri An nịnh nọt phụ họa: “Đúng vậy, chị bận lắm.”

Thấy dư quang cô cũng không nhìn mình, mẹ Vu hơi chua xót: “Biết con bận rồi.”

“Ở công ty có ổn không?” Rốt cuộc lo lắng cho con gái, mẹ Vu lại hỏi.

Vu Tri Nhạc đáp: “Rất tốt.”

“Tốt chứ.” Người bên cạnh thốt lên lời vô cùng tự tin: “Có cháu ở cạnh cô ấy, có thể không tốt sao?”

Mẹ Vu: “…” Gật đầu: “Phải phải, để giám đốc Cảnh nhọc lòng rồi.”

“Đừng khách khí, sao mọi người trong nhà đều khách khí vậy.” Cảnh Thắng vẫn duy trì nụ cười: “Cháu cũng không phải người xấu.”

Tiếp theo lại im lặng.

Mẹ Vu chỉ muốn ra khỏi nơi nghẹt thở này, dứt khoát hỏi: “Mẹ vừa hầm canh móng giò xong, lấy cho hai đứa nhé.”

“Vâng.”

“Không cần.”

Người nói trước là Cảnh Thắng, phía sau là Vu Tri Nhạc.

Hai người nhìn nhau, định thống nhất câu trả lời.

“Không cần!”

“Vâng.”

Vu Tri Nhạc ném ánh mắt như đao tới, Cảnh Thắng đành buông tay vô tội.

Ha ha, Vu Tri An bị chọc cười ra tiếng. Ngay cả mẹ Vu cũng hơi cong khóe miệng, xoay người vào phòng bếp.

Không khí ngột ngạt dần tan ra.

Mẹ Vu bưng hai bát canh nóng hổi ra, Vu Tri Nhạc không bận bịu uống canh mà lấy một tập giấy tờ trong túi ra.

Cô rút một tờ giấy trong đó ra, đưa cho mẹ Vu: “Mẹ, đây là thỏa thuận phụng dưỡng sau này.”

Vu Tri An tò mò thò đầu sang.

Hành động của con gái luôn bất ngờ như vậy, mẹ Vu xem thử một trang, sau đó không xem tiếp nữa mà hỏi: “Đây là cái gì?”

Vu Tri Nhạc mím môi cười: “Vì yêu cầu công việc, sau này con sẽ không thường xuyên về nhà. Thu nhập của con cũng liên quan tới công ty, làm vậy để tránh phiền toái.”

Cô khéo léo chọn lời: “Con nghĩ thỏa thuận trước, bên trong có ghi số tiền mỗi năm sẽ gửi cho hai người. Mẹ có thể nhìn xem, có ghi ở phần giữa. Nếu có tình huống ngoài ý muốn, con sẽ không đưa thêm khoản nào cả. Những tình huống ngoài ý muốn cũng được ghi ở phía cuối. Cuối cùng, tờ thỏa thuận này cần bố mẹ kí tên.”

Cô giống như nữ luật sư lão luyện, nói từng lời mạch lạc mà lạnh lùng.

Cảnh Thắng cũng không ngờ Vu Tri Nhạc trở về để vạch rõ quan hệ tiền bạc với bố mẹ.

Vậy anh tới làm gì? Giúp cô chống lưng?

Nghĩ vậy, Cảnh Thắng ưỡn ngược, phải cho Vu Tri Nhạc thêm chút khí thế mới được.

Mẹ Vu hơi run sợ, giọng cũng không ổn định: “Không phải con sang tên nhà cho mẹ rồi à?”

Ánh mắt Vu Tri Nhạc như nhìn thấu: “Có lẽ sau này vẫn cần.” Cô lại hỏi: “Bố còn nợ không?”

Mẹ Vu gật đầu: “Trả xong vẫn dư lại kha khá.”

Cảnh Thắng cũng gật đầu nói: “Phải, tập đoàn Cảnh Nguyên đúng là có lương tâm, việc phá bỏ và di dời đúng là đấng cứu thế.”

Ba người nhà họ Vu: “…???”

“Nên xử lý thỏa thuận này trong ngày, hôm nay con xin nghỉ về đây là vì việc này.” Vu Tri Nhạc bổ sung.

Không phải lần đầu bị chồng, con trai, con gái bức bách như vậy, mẹ Vu chết lặng lấy điện thoại trong túi ra: “Mẹ gọi bây giờ đây.”

Vừa nối máy, ánh mắt sáng quắc của Vu Tri Nhạc đã nhìn bà ấy.

Mẹ Vu trần thuật lại ngọn nguồn, trầm mặc một lúc, bà buông điện thoại xuống: “Bố muốn nói chuyện điện thoại với con.”

Vu Tri Nhạc dừng hai giây, không quá do dự nhận lấy: “A lô.”

Cô không gọi bố.

Ở đầu bên kia, chất giọng của Vu Trung Hải đã bớt vẩn đục hơn trước, hiện giờ nhẹ nhàng, khoan khoái hơn rất nhiều. Có lẽ không còn khoản nợ và việc đấu đá, rốt cuộc ông ấy cũng nhìn thấy mặt trời lần nữa, nên cả người thoải mái, ung dung.

“Lấy thỏa thuận về đi, không cần.” Đây là câu đầu tiên ông nói.

Vu Tri Nhạc sửng sốt, đáp lại: “Không ký thì không có phí phụng dưỡng.”

“Chúng ta không cần.” Giọng bố Vu vang vang, mang theo ý không thỏa hiệp: “Bố biết bây giờ con cứng cáp rồi, bây giờ bố không quản được nữa. Con muốn thế nào thì thế đó đi. Bố hiểu con đang lo lắng chuyện gì, vậy nghe cho rõ đây, nhà này không cần tiền của con, chúng ta cũng sẽ không đòi tiền con.”

Bố Vu hừ nhẹ: “Đừng quên, con rốt cuộc là do ai sinh ra. Lòng tự trọng của con được di truyền từ bố.”



Sau khi nói chuyện xong, Vu Tri Nhạc trả điện thoại di động về, sắc mặt lạnh đi.

Cô phát hiện người cha đem tới cho mình bao phiền muộn và oán hận, người đối chọi gay gắt hơn 20 năm với cô, trước khi chia tay lại trở thành một bức thành lũy, hơn nữa ông ấy nói được làm được.

Sau mười năm mệt nhọc nai lưng vì gia đình này, rốt cuộc cô cũng thoát khỏi gông xiềng, có thể tự do bay nhảy. Cô vốn cho rằng mình có thể quan sát người cha từng tra tấn, lấn át ý chí của mình sụp đổ, chứng kiến ông trở thành con kiến nhỏ bé, thậm chí nực cười như một que diêm.

Nhưng không có gì cả, cô vốn muốn đưa tay đến bên môi, muốn khiêu khích hét lên với bố mình rằng: Tới đây đi, ông còn đánh được tôi nữa không ——

Nhưng ông đã sớm chắp tay rời đi mà không nói một lời.

Ông thay đổi chiến cuộc, trong nháy mắt để mình từ “người bị vứt bỏ” trở thành người nắm quyền chủ động duy nhất rồi vứt bỏ cô trước.

Máu mủ ruột thịt thật đáng sợ, có lẽ… cô nên cảm tạ bố mình.

Không có những kế thừa và kích thích từ ông ấy, trong cô có lẽ sẽ không có lòng tự trọng rực cháy đến vậy. Ngọn lửa hừng hực ấy đủ nóng để cô sống lại lần nữa.

“Bố nói không cần.” Vu Tri Nhạc nhìn lại mẹ mình.

“Mẹ biết, bố nói với mẹ rồi.” Mẹ Vu không khống chế được những chua xót và tiêu điều nơi khóe mắt, bà chỉ có thể rũ mắt, đẩy tờ thỏa thuận trở về: “Tri Nhạc, chúng ta không cần thật, con quên chuyện này đi.”

Mẹ Vu ngưng mắt nhìn Vu Tri Nhạc, đáy mắt mang hơi nước mờ mịt.

Bà như đem hy vọng cả đời kí thác trên người con gái, không dám tưởng tượng dáng vẻ cả đời này của cô.

“Tri Nhạc, con gái của mẹ, sống thật tốt nhé. Hãy sống thật tốt.”

____

Chạng vạng tối, Vu Tri Nhạc không trở về kí túc xá công ty.

Cô qua đêm ở chỗ Cảnh Thắng, hai người vừa vào nhà đã bắt đầu hôn, môi lưỡi trằn chọc khiến người ta nghẹt thở.

Quần áo rơi rớt một đường trên thảm…

Phòng ngủ vẫn chưa bật đèn, chỉ có hai thân thể giao triền, lờ mờ đong đưa trên tấm đệm hỗn độn…

Vu Tri Nhạc ngồi trên người anh, luật động lên lên xuống xuống có tiết tấu.

Lúc đầu Cảnh Thắng chỉ than nhẹ, tới khi người phụ nữ phục cả người xuống, cố ý cắn mút… Yết hầu anh không kiên nhẫn được nữa, mau chóng hừ ra tiếng.





Xong việc, Cảnh Thắng ôm Vu Tri Nhạc ở trước ngực, đầu ngón tay tùy ý vuốt ve đường cong lả lướt ở mông, eo và lưng cô. Cuối cùng anh sờ tới sợi tóc mềm mượt, sau rồi cứ chôn mãi ở đó.

Nhẹ vuốt ve, Cảnh Thắng đột nhiên nhớ tới lúc Lâm Nhạc nhắc tới thảo nguyên lớn kia, đột nhiên xúc động: “Em còn lâu mới là ngựa hoang, anh mới là ngựa hoang.”

“Bị em ‘cưỡi’ thoải mái quá phải không?” Lời Vu Tri Nhạc hỏi như gió thoảng mây trôi.

Cảnh Thắng: “???” Sao anh thấy lời này như đang khiêu chiến tôn nghiêm đàn ông của mình vậy?

Vừa định liều mạng nhào vào cô phân rõ thắng bại, người phụ nữ đã phủ thêm áo ngủ, nhanh nhẹn xoay người xuống giường, đi về phía nhà vệ sinh.

Nhào hụt.

Bỏ đi, dù sao sau này thứ anh có nhiều nhất chính là cơ hội. Cảnh Thắng gãi đầu, mặc đồ ở nhà rồi ra ghế salon trong phòng khách.

Hai chân gác lên bàn trà, Cảnh Thắng cầm điều khiển từ xa định mở tivi thì chuông điện thoại vang lên.

Anh liếc mắt nhìn tên, Tần Tử Khâm.

Mẹ ơi, người phụ nữ 800 năm không liên lạc với anh lúc này lại gọi tới, không đúng lúc chút nào.

Cảnh Thắng thuận tay nhận điện thoại: “A lô.”

“Thắng nhi.” Bên kia truyền tới giọng phụ nữ nhẹ nhàng.

“Gì ạ…” Cảnh Thắng kéo dài giọng.

“Con đang làm gì?”

“Con không làm gì hết.”

Bên kia khéo léo làm nũng: “Mẹ muốn gặp Vu Tri Nhạc kia một chút.”

“Trên mạng không phải đầy rẫy ảnh cô ấy sao.” Cảnh Thắng xỏ dép, đi vào phòng bếp: “Cứ tìm thoải mái.”

“Mẹ muốn nhìn người thật.”

“Vậy xem video.”

“Bố con cũng muốn nhìn.”

“Vậy mẹ cùng Cảnh Trí Xa cùng xem video, trước khi ngủ hai người sóng vai ngồi trên giường xem, vui vẻ biết bao.” Cảnh Thắng lười biếng bước tới mở cửa tủ lạnh, tiện tay lấy chai nước.

“Đưa tới cho chúng ta nhìn thì mất miệng thịt nào của con?”

“Thế này nhé, bạn gái con bận lắm, bây giờ địa vị của cô ấy rất lớn.” Cảnh Thắng đóng cửa tủ lạnh ‘ầm’ một cái: “Không phải muốn gặp là gặp được đâu, hiểu không?”

Cảnh Thắng xoa xoa đầu tóc tán loạn: “Cô ấy rất để tâm vào sự nghiệp, nếu con nhắc tới việc gặp gia trưởng sẽ khiến cô ấy khẩn trương cao độ. Sau đó nghĩ Đông nghĩ Tây, suy nghĩ miên man một hồi sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm trạng. Còn nữa, nếu bị paparazzi chụp được thì làm sao bây giờ? Mẹ chịu nổi trách nhiệm không?”

Anh diễn sâu tới khi nói xong lời cuối, cứ hùng hồn, dõng dạc như mình là đại diện của Vu Tri Nhạc vậy.

“…”

Mẹ Cảnh im lặng mấy giây.

“Con bé ở chỗ con?”

“Sao mẹ biết?!”

“Mẹ nghe thấy tiếng nước.”

“Tai mẹ thính quá đấy.”

“Con muốn cúp máy rồi.” Cảnh Thắng trở về ghế salon, nghiêng đầu kẹp di động, vặn nắp bình nước.

“Được rồi.” Mẹ Cảnh trầm ngâm: “Vậy con cúp trước đi.”

____

Vu Tri Nhạc bước ra từ phòng vệ sinh, xoa xoa tóc, nhìn Cảnh Thắng ở phía xa.

Người đàn ông đang cầm di động trên ghế salon, cười tủm tỉm.

“Ra rồi à?” Anh nhìn về phía cô.

Vu Tri Nhạc lau tai, gật đầu.

Cảnh Thắng ngoắc ngoắc tay: “Lại đây lại đây!”

Vu Tri Nhạc cau mày: “Làm gì?”

Cảnh Thắng toét miệng, trong mắt như có ngôi sao nhỏ: “Anh đang xem video hài này hay lắm.”

Vu Tri Nhạc đi tới, ngồi vào ghế salon, Cảnh Thắng thu lại nụ cười, một tay đưa di động tới trước mặt cô.

Video gì? Người phụ nữ tập trung nhìn vào, trên màn hình là một nam một nữ, người đàn ông đẹp đẽ, người phụ nữ duyên dáng, có điều hai người hơi lớn tuổi, họ đều dí sát mặt vào màn hình, ánh mắt nghiên cứu.

Ba người đồng thời sửng sốt.

Chớp mắt, chớp mắt, đồng loạt chớp mắt.

Càng thêm hoang mang.

Lúc này, Vu Tri Nhạc mới liếc tới chữ facetime bên trên.

Vừa muốn nổi giận, lúc này Cảnh Thắng đã rút điện thoại về, nhanh mồm nhanh miệng nói một lèo tới tắc thở.

“Được chưa được chưa đó là mặt mộc thanh thuần nhất đó bố mẹ muốn tìm ở đâu cũng không có đâu ngủ ngon hẹn gặp lại!”

Sau đó, anh bấm tắt video.

“Bố mẹ anh?” Vu Tri Nhạc khó tin hỏi lại.

Gật đầu một cái, lại gật thêm cái nữa.

“Cảnh Thắng!” Vu Tri Nhạc hiếm khi không bình tĩnh, từ trên ghế salon nhào tới: “Sao anh có thể như thế hả!”

Đầu lông mày người đàn ông nhất thời hiện lên ưu tư: “Anh cũng bị ép buộc mà.”

“Sai rồi, anh sai rồi.” Anh để hai tay thành chữ X rồi nằm trên salon, làm bộ anh dũng chịu chết, mắt nhắm chặt, môi suy yếu mấp máy: “Em muốn xử lý thế nào cũng được.”

Vu Tri Nhạc cụp mi nhìn anh chăm chú hồi lâu, vừa tức vừa buồn cười. Cô đi vào phòng để quần áo, sau đó hung dữ vứt lại một câu: “Chờ đó.”

Chốc lát sau, Vu Tri Nhạc đi ra, ngồi trở lại ghế salon, nhanh gọn ra lệnh: “Ngồi dậy.”

Người đàn ông nằm trên ghế salon vẫn tiếp tục bất động, giả chết. Cảnh Thắng khẽ nheo mắt trái nhìn cô, người phụ nữ không nhúc nhích. Nhưng anh biết, cô vẫn nhìn anh hồi lâu.

“Anh không ngồi dậy?” Giọng Vu Tri Nhạc dửng dưng: “Em có thứ này cho anh.”

“Không phải quả đấm hay dao đấy chứ?” Cảnh Thắng vẫn hơi sợ hãi, dù sao đây là lần đầu tiên anh thấy Vu Tri Nhạc kích động như vậy.

“Không phải đồ nguy hiểm.”

“Chắc chắn?”

“Chắc chắn.”

Lúc này Cảnh Thắng chống người lên, anh nhanh chóng lấy gối ôm để ra trước ngực làm tấm chắn, phải tùy cơ ứng biến việc ngoài ý muốn: vợ báo thù.

Thấy bộ dạng phòng bị của anh, Vu Tri Nhạc nhìn hồi lâu sau đó không nhịn được bật cười.

Thấy cô cười thật đẹp, lòng Cảnh Thắng cũng mềm đi, anh bỏ gối ôm sang một bên: “Thứ gì vậy?”

Vu Tri Nhạc hơi thu lại ý cười, đưa hộp màu đỏ trong tay tới: “Cho anh này.”

Bỗng nhiên được quan tâm mà sợ, người đàn ông mở to đôi mắt, nhận lấy: “Cho anh cái này làm gì? Còn Cartier? Vu Tri Nhạc, bây giờ em được lắm.”

Vừa nói một bên vẫn cong môi, mở hộp xong thấy đồ vật bên trong, Cảnh Thắng sững người tại chỗ.

Nhẫn?

Lại còn là nhẫn đôi?!

Tên nhóc mặt dày như tường thành của ngày thường bỗng nhiên đỏ mặt.

Hồi lâu không thấy anh không nói gì, Vu Tri Nhạc cảm thấy mọi thứ bỗng trở lại như ngày mới quen.

Phản ứng của anh khiến cô vui thích, Vu Tri Nhạc lẳng lặng cười: “Nhớ lời trước đó anh nói em không, mua nhẫn trước để nhắc nhở bản thân quyết tâm kết hôn với người này. Vậy em cũng dùng khoản tiền đầu tiên kiếm được để mua nhẫn. Có thể không quá đặc biệt, cũng không quá đắt tiền, nhưng muốn nói cho anh biết: em rất thích anh, muốn cùng anh chung sống cả đời.”

Cảnh Thắng ngốc luôn rồi.

Ở trước mặt Vu Tri Nhạc, anh thật sự muốn phát bệnh, hơn nữa còn không điều chỉnh được bản thân.

Anh nhìn người phụ nữ chăm chú, cô mặc áo ngủ màu trắng thanh thuần, lặng lẽ ngồi ở đó, an tĩnh như ánh trăng, lại trong suốt như sương trên mặt đất.

Cô cũng nhìn anh, tựa như đang nhìn mặt hồ tĩnh lặng hay một cảnh đẹp thôn quê. Chim đã di trú về phía Nam, chỉ còn cô vẫn xao xuyến nơi đây.

Cảnh Thắng đè thấp giọng, không ngừng hít thở nặng nề, đè nén trái tim đang mừng như điên muốn vọt khỏi cổ họng.

Anh hỏi: “Em đang cầu hôn anh?”

Vu Tri Nhạc mỉm cười: “Anh cho là vậy cũng được.”

Cảnh Thẳng thực hiện tư thế phòng bị như phản xạ có điều kiện, nhưng Vu Tri Nhạc vẫn luôn ôn hòa chờ đợi.

Anh lấy nhẫn dành cho nam đeo lên ngón áp út của mình, một bên lầm bầm: “Nhẫn anh nhận, nhưng tạm thời không chấp nhận lời cầu hôn của em…”

Đáy mắt Vu Tri Nhạc thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Một giây sau, giọng anh lại vang lên: “Cầu hôn, là chuyện của đàn ông.”

Vu Tri Nhạc hừ nhẹ rồi bật cười.

Cảnh Thắng liếc nhìn nhẫn dành cho nữ, lại lẩm bẩm: “Lại còn để đó, không thèm đeo cho người ta.”

Vu Tri Nhạc xụ mặt, bắt lấy tay anh: “Chê thì trả đây.”

Cảnh Thắng nhảy xa hai mét, cười hề hề nhìn Vu Tri Nhạc, sao có thể trả lại, chặt ngón tay anh cũng không trả, có chết cũng không trả.

____

Ba tháng sau, Vu Tri Nhạc nhận được lời mời tha thiết của chương trình “Dọc Đường Đi”.

“Dọc Đường Đi” là chương trình âm nhạc biểu diễn di động. Mỗi quý họ sẽ quy hoạch một tuyến đường, tuyến đường này đi qua 12 thành phố, có trong nước và cả nước ngoài. Trước khi tới đâu, tổ làm chương trình sẽ công khai địa điểm trên mạng trước một tuần và để mọi người bầu chọn, nơi nào được bầu nhiều nhất sẽ được chọn để tổ chức đêm diễn âm nhạc. Sau đó họ chọn 300 fan bỏ phiếu ngẫu nhiên để mời tới trường quay xem ca nhạc miễn phí.

Vì hình thức đặc biệt, lại quay trực tiếp và kết hợp sự hỗ trợ từ fan hâm mộ nên chương trình này nổi tiếng trên cả nước.

Mùa hè năm nay, bọn họ tới thành phố Ninh. Sau khi bầu chọn kết thúc, thành phố Ninh đứng đầu bảng, Vu Tri Nhạc nghe theo sắp xếp của công ty, vui vẻ tiếp nhận thông báo.

Hôm nay Vu Tri Nhạc sẽ biểu diễn ngoài trời, địa điểm được ấn định là bến tàu Đinh Châu của thành phố Ninh. Trải qua mưa dầm gió bão tạt bao năm, bến tàu Đinh Châu lúc này không có thuyền bè qua lại nữa mà được chuyển đổi thành địa điểm du lịch.

Ban đêm, mặt hồ mờ mịt, bầu trời đầy sao sáng, đèn sân khấu chiếu xuống sáng rỡ. Tuy chỉ là buổi diễn nhỏ nhưng tổ làm chương trình dựng sân khấu khá công phu. Xung quanh sân khấu là cảnh tượng thanh nhã, tươi đẹp.

Trước khi khán giả vào sân đều được phát một tấm banner, thuận tiện cho việc cổ động.

Lúc Vu Tri Nhạc đi lên, sân khấu là một màu đen, một ánh đèn chiếu xuống duy nhất là bạn đồng hành của cô. Cô mặc một bộ váy dài màu trắng, cổ áo có khuy nút bọc, tóc búi cao, khí cốt nhẹ nhàng.

Đứng trên sân khấu, cô bắt đầu hát đoạn đầu bài “Nào Biết”.

Đột nhiên!

Ánh đèn trên sân khấu sáng rõ như ban ngày.

Sáu cô gái mặc đồ trắng chơi đàn cổ sau lưng Vu Tri Nhạc cũng thanh khiết như ngọc. Ở giữa có một chiếc đàn trống không, Vu Tri Nhạc đi tới rồi cùng gảy đàn dây với bọn họ, đây là thành quả học tập mấy tháng nay của cô.

Ở vòng ngoài là tổ hợp ban nhạc mặc đồ tân triều màu đen. Trống jazz, bass, đàn điện tử…. cùng hợp tấu với đàn cổ vừa độc đáo lại không lạc đề.

Tao nhã mà sục sôi, nét hiện đại kết hợp cùng cổ điển trong nháy mắt khiến khán giả phía dưới gào thét điên cuồng như sóng thần.



Vu Tri Nhạc hát ba bài, mỗi bài đều trở thành bài hát nổi tiếng, có cả những bài hát cô sáng tác từ mấy năm trước, có lẽ nửa năm sau có thể cho ra mắt album cá nhân đầu tiên.

Trong thời gian nghỉ ngơi, MC nam bước lên sân khấu đưa một chiếc điều khiển cho Vu Tri Nhạc, anh ấy nói cô hãy chọn một khán giả ở dưới lên sân khấu để tương tác.

Quay đầu nhìn về phía con số nhấp nháy trên màn hình lớn, Vu Tri Nhạc tùy ý nhấn nút.

Con số được chọn là 23, MC nam ra dấu, người quay phim hướng máy quay về phía khán giả. Mọi người đều khó kìm nén kích động, nháo nhào cùng tìm kiếm.

Cuối cùng, khán giả rối loạn bỗng dừng lại.

Trên màn hình xuất hiện một hình ảnh, cả Vu Tri Nhạc và MC nam đều sửng sốt.

Sau khi nhạc nhiên, MC nam trêu đùa: “Xem ra cô Vu khí chất hơn người, còn thu hút được cả ‘loài vật’ yêu ca nhạc.”

Mọi người cười ầm lên.

Đúng vậy, đúng như mọi người thấy, lúc này trên màn ảnh là gương mặt chú cún lông xù đáng yêu.

—— Chính là bộ quần áo bông mọi người thường mặc để quảng cáo nhãn hiệu.

Chú cún nọ đứng trong đám người, tương đối dễ thấy.

Đây là một vị khán giả đặc biệt.

“Vậy… mời vị cún tiên sinh đáng yêu của chúng ta lên sân khấu nhé?”

Nhưng cún tiên sinh không nhúc nhích, chỉ khoát tay như cự tuyệt.

“Xem ra đây là vị cún tiên sinh kiêu gạo hay ngượng ngùng rồi.” MC duy trì ngữ điệu hài hước khiến khán giả bên dưới cười vang.

Cún tiên sinh lại khoát tay lần nữa, sau đó hơi cúi đầu, hai tay giơ bảng viết bằng bút huỳnh quang, phía trên là ba chữ lấp lánh, rõ ràng:

【 Cá Khô Nhỏ 】

Vu Tri Nhạc đã nhếch miệng, cô căn bản không nhịn được cười vì sớm đoán được đó là ai. Mà có lẽ, cô vốn không cần đoán.

Bảng thứ nhất bị thay đi, cún tiên sinh lại giơ bảng thứ hai.

【 marry me 】

Bảng thứ ba có kí hiệu lớn nhất.

【? 】

Bữa tiệc nhất thời sôi trào vì màn cầu hôn bất ngờ này. Không ít người huýt sáo, tiếp đó nhảy nhót không thôi, như thể họ là ngàn con đom đóm muốn ùa ra.

MC trợn tròn mắt: “Chỉ chọn anh lên tương tác, sao anh lại cầu hôn luôn rồi?”

Mỗi tay Cún tiên sinh âm thầm cầm lên một tấm bảng, một bên là “marry me”, bên còn lại là dấu “?”. Sau đó còn đung đưa, tựa như thúc giục, muốn người phụ nữ đứng giữa sân khấu mau chóng trả lời mình.

Vu Tri Nhạc mím chặt môi, mắt đong đầy ý cười lấp lánh.

MC nam bật cười, tay cầm micro đi xuống dưới sân khấu, đứng bên cạnh cún tiên sinh. Sau đó anh ấy đưa micro tới, làm như thật: “Vị cún tiên sinh này, anh nói được ngôn ngữ của loài người không?”

Cún tiên sinh cũng nhập vai khá sâu: “Đương nhiên, tôi vốn là con người.” Anh rúc đầu bên trong, giọng nói phát ra ồm ồm.

MC nam vẫn cố ý gây khó khăn: “Nếu anh là người mà cầu hôn không lộ mặt thì mất thành ý lắm đấy nhé.”

Cún tiên sinh nói khoác không biết ngượng, đường đường chính chính tìm cho mình một cái cớ, giọng còn cực kì chính thức: “Là thế này, trên người tôi có một lời nguyền, nếu vị tiểu thư trên sân khấu đồng ý hôn tôi, tôi mới có thể trở về hình dạng con người.”

Khán giả quay đầu nhìn hai người bọn họ, rối rít lấy điện thoại ra chụp ảnh. Trên mặt mỗi người đều treo nụ cười ngốc nghếch.

“Giống câu chuyện cổ tích trong sách của trẻ nhỏ.” Nam MC nói như có điều suy nghĩ.

Cún tiên sinh đồng tình gật đầu hai cái.

Nam MC nhìn về phía sân khấu, mặt đầy vẻ khó xử: “Cô Vu, phải làm thế nào đây, cô có định cứu vị cún tiên sinh này khỏi nước sôi lửa bỏng không?”

Cứu chứ cứu chứ ——

Trong đầu Vu Tri Nhạc đang nghĩ đồ ngốc này trước sau vẫn thích sắm vai như vậy. Cô cười tươi, lưu loát nói: “Được, tôi đồng ý, không thành vấn đề.”

Cũng tại giờ phút này, cún tiên sinh kéo mũ chùm đầu hình cún ra, trên màn hình hiện lên khuôn mặt tươi cười anh tuấn, như ánh nắng chiếu rọi vào đêm tối.

Nụ cười ấy như phát ra từ tận tâm can, vui mừng khôn xiết, như một đứa trẻ được thời đắc ý. Anh không che giấu mà cười lộ hàm răng trắng bóc, ánh mắt cũng cong cong chỉ còn lại một kẽ hở sáng lấp lánh, nơi đó như tụ hội mọi ánh sáng của nơi đây.

Toàn trường thét chói tai, có tiếng huýt sáo, có tiếng vỗ tay rền vang. Những âm thanh ồn ào tỏa ra khắp bến tàu.

Có người như muốn nhảy cẫng lên, cũng có người nhận ra đây là vị thái tử gia của tập đoàn Cảnh Nguyên, người từng tự xưng là “fan não bại liệt của Vu Tri Nhạc”.

Công tử phú quý ăn chơi trác tác trong lòng lại chân thành đến thế, không tận mắt chứng kiến thì họ không thể biết anh dụng tâm tới đâu.

Cảnh Thắng đứng ở dưới đã mau chóng đổi sang một bộ quần áo nghiêm chỉnh, vừa nhìn đã thấy là có chuẩn bị mà đến.

Tới lúc này, MC không kiềm được nữa, nở nụ cười xin lỗi: “Cô Vu, Cảnh tiên sinh cố ý liên lạc với tổ làm chương trình chúng tôi để âm thầm chuẩn bị màn cầu hôn này, hy vọng cô không thấy khó chịu.”

“Này!” Cảnh Thắng gọi anh ấy lại: “Tôi vẫn chưa xong việc đâu, vội cho tôi xuống đài thế à?” Dưới đài cười to một trận, mọi người cùng vui vẻ, cảm giác hạnh phúc như virus lan tràn khắp nơi.

“Được được, anh tiếp tục đi.” MC tìm chỗ tránh đi, để lại sân khấu cho hai người bọn họ.

Cảnh Thắng thanh cổ họng, trả lại micro cho nhân viên bên cạnh, sau đó sờ sờ, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương. Người quay phim quay gần lại, viên kim cương to như “trứng bồ câu” này khiến các fan hâm mộ nữ phía dưới gào thét vì ghen tị.

Cảnh Thắng đứng trước mặt Vu Tri Nhạc, nghiêm túc, đưa quyền đến bên miệng, lại tiếp tục cố gắng nghiêm túc. Anh rất vui vẻ, bây giờ chỉ muốn cười thôi. Người phụ nữ này như cảnh xuân tươi đẹp, vừa thấy trong lòng đã muốn nở hoa.

Vu Tri Nhạc lườm anh: Nhanh lên một chút.

Cảnh Thắng hiểu ý, gật đầu: Tuân lệnh, anh mau chóng hoàn thành màn cầu hôn ngay đây.

Anh quỳ một gối xuống đất, ngước lên chớp mắt.

Trên mặt hồ cách đó không xa bỗng có đốm lửa nhỏ vọt lên trời, trong chớp mắt chúng hóa thành một tràng hoa rực rỡ, sau đó bầu trời an tĩnh một lát. Nhưng một giây tiếp theo, vô số đốm lửa nhỏ lại vụt lên trời cao, những đóa hoa liên tiếp nở rộ, tô sáng cả bầu trời đêm.

Cảnh tuyệt đẹp khiến mọi người kinh ngạc sững người tại chỗ, chỉ biết trợn mắt há miệng.

Sau một lúc lâu….

A a a a a a!

Trong tiếng hò hét, có cô gái bụm miệng, kích động tới đỏ mắt.

Pháo hoa vẫn liên tiếp nổ ra, mọi người không nghe được âm thanh trên sân khấu nữa.

Nhưng Vu Tri Nhạc vẫn nghe được, vì cô đứng gần anh đến vậy. Thế giới của thời khắc này, khoảnh khắc trong quang cảnh này, Cảnh Thắng là người gần cô nhất.

Cảnh Thắng ra hiệu, làm như thật nói: “Dù em đã đồng ý với anh nhưng không lược bỏ nghi thức được. Trở thành chồng của ca sĩ, sao có thể qua loa?”

Anh ngửa đầu nhìn cô, bao vì sao như ẩn hiện trong đáy mắt: “Gả cho anh.”

Vu Tri Nhạc rũ mắt, không chút nghĩ ngợi đón lấy chiếc nhẫn lóa mắt kia: “Được, được, mau đứng dậy.”

Cuối cùng Cảnh Thắng co tay lại, không cho cô cầm, còn cố ý nổi giận quát: “Cướp cái gì!” Sau đó lại cười híp mắt lấy lòng: “Để chồng đeo cho em.”

Ngu ngốc, Vu Tri Nhạc không thể làm gì khác nên đưa tay tới trước mặt anh. Sau đó chứng kiến anh trịnh trọng, dần dần đẩy chiếc nhẫn kim cương kia vào ngón áp út của mình.

Đeo xong, Cảnh Thắng còn ngắm nghía trong giây lát, sau đó hôn nhẹ lên mu bàn tay cô rồi mới hài lòng đứng dậy.

Vu Tri Nhạc nhìn lại: “Anh đặt lúc nào?”

“Sau lần đầu tiên nói muốn kết hôn với em.” Cảnh Thắng nhớ lại: “Chính là lần trên xe đó, trong lòng anh đã thề, nhất định phải lấy được em.”

Anh cười, trong lòng như mở cờ, ngoài mặt vẫn thở dài nói: “Ai, không được rồi, tim đập nhanh quá, huyết áp cao, choáng váng, hạnh phúc quá, anh lại cưới được Vu Tri Nhạc cơ đấy.”

Sau đó lời thoại thay đổi, bắt đầu tự luyến: “Có điều cái này là đương nhiên, anh vừa trẻ tuổi lại đẹp trai chết ngất, có người phụ nữ nào cưỡng nổi hả?”

Vu Tri Nhạc muốn cười nhưng chóp mũi lại hơi chua xót. Cô nghiêng mặt, những xúc động nơi hốc mắt như muốn trào ra.

Lần nữa mở miệng, giọng cô đã nghẹn ngào. Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lúc nói ra chỉ còn lại ba chữ: “Cảnh Thắng, cảm…”

Lời còn lại không sao nói ra được.

Chưa kịp dứt câu cô đã bị người đàn ông kéo vào trong ngực, dùng sức mà ôm lấy.

Làm sao để có thể ôm chặt Cá Khô Nhỏ thêm chút nữa đây? Làm sao để siết chặt người phụ nữ anh yêu sâu sắc, lại ôm lại ôm chặt cô thêm một chút nữa?

Lần đầu tiên khi ngồi sau xe mô-tô của cô, lần đầu tiên ôm cô từ phía sau, anh đã tự nói với mình một khi đã ôm cô, chỉ có thể lại ôm chặt hơn nữa, để cô vùi trong lồng ngực ấm áp, dễ chịu của anh.

Người phụ nữ này quá mạnh mẽ, chính cô cũng không biết vẻ mạnh mẽ, kiên cường ở mình có bao nhiêu đẹp đẽ và động lòng người. Chúng như đóa hoa nở trên vách núi vào đầu xuân, màu sắc thanh lạnh và vẻ tự vệ đó cuối cùng cũng được hòa tan. Từ nay về sau, có gió có mưa, đã có anh che chắn.

Cảnh Thắng nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Bao nhiêu lần rồi? Sao em lại có tật xấu này vậy, giữa vợ chồng với nhau không cần khách khí.”

Vu Tri Nhạc không lên tiếng, ở nơi anh không thấy được, cô để mặc nước mắt nóng bỏng lăn dài trên má.

Kể cả những thời điểm khổ sở và khó khăn nhất, em cũng chỉ cho phép hốc mắt đỏ lên. Nhưng hiện tại, dựa vào vai anh, em lại muốn khóc thật lớn.

Năm tháng vô biên, cuộc đời ngắn ngủi.

Em từng hoài nghi cuộc đời này, từng coi nhẹ bản thân mình, từng mệt mỏi bất kham, cũng từng nản lòng thoái chí.

Lúc này em đã biết, tất thảy mọi thứ đều là lời tiên tri.

Thắng cún dễ thương của em, tên nhóc vô lại, biến thái, kì lạ trong lòng em… Những điều em từng cho là xui xẻo, không may kia, thì ra đều là những hy sinh xứng đáng cho thời khắc này.

Để em chạm được tới ánh sáng, để em gặp được anh.

【 HOÀN CHÍNH VĂN 】
Bình Luận (0)
Comment