Thám Tử Chứ Không Phải Thánh Giả Gái

Chương 29


Editor: Chymteo
Có lẽ vì cái tên cũ của mình nên thời điểm Bùi Miểu còn là Vương Nhị Cẩu, vóc dáng của cậu ta khá cường tráng, từ nhỏ ở trong thôn thường giả làm đại ca nhỏ.

Lỗ hổng duy nhất và chết người là trong bụng không có mực nước, khả năng chứa đựng tri thức còn không mạnh bằng nước tưới ruộng mương.
Sau khi xuyên sách có được ngón tay vàng nắm giữ kịch bản, cậu ta lên kế hoạch tưởng rằng từ nay sẽ thuận buồm xuôi gió ngồi hưởng thành công, nhưng cậu ta lại gặp phải biến số lớn nhất.

Vốn dĩ rất sợ biến số này muốn tránh còn không kịp, nhưng bây giờ đôi mắt đen láy của Vu Ca nhìn thẳng vào cậu ta, trực tiếp nói ra bí mật lớn nhất của Bùi Miểu!
Lấy mạng chó Vương Nhị Cẩu của cậu ta đi luôn được rồi!
Bùi Miểu run như cầy sấy, chật vật quay mặt đi chỗ khác rồi rụt cổ trốn tránh, "Tôi không hiểu!"
Vu Ca vốn chỉ thuận miệng thăm dò.

Hành vi của Lạc Hành Chi rất bí ẩn, cậu ta xử lý một số việc một cách dễ dàng, dường như có khả năng kiểm soát không thể khinh thường.

Tuy nói Bùi Miểu ngốc khờ nhưng cũng thường xuất hiện đột ngột vào những dịp đặc biệt.
Hai người có thể có điểm chung.
Nhìn thấy dáng vẻ Bùi Miểu lắp bắp giấu đầu hở đuôi, cậu ý thức được mình đã đoán ra sự thật, Vu Ca mỉm cười, trong đôi mắt như lưỡi liềm của cậu sáng ngời hai chữ: Nói dối.
"Tôi không nói dối anh!" Bùi Miểu đáp lại theo phản xạ, sau khi nhận ra cảm xúc của mình theo sau Vu Ca, cậu ta nghiến răng quay đầu lại.
"Vậy là trong sách có Thẩm Quý Trầm, có Kỳ Giang Hàn..." Mắt cậu lướt qua hotboy đại học N, ý tứ không cần nói cũng biết.
Bùi Miểu khóc không ra nước mắt, khoanh tay ôm lấy bờ vai gầy guộc, xoay người cố gắng tránh xa ác ma nhỏ nhạy cảm đáng sợ này.
Không biết làm thế nào mà Vu Ca biết về "sách", Bùi Miểu chỉ có thể tiếp tục lắc đầu.

Khi cô gái bên cạnh gọi cậu ta ăn tôm càng cay, Bùi Miểu mới như trút được gánh nặng vùi đầu lột tôm.
Vu Ca dùng đầu ngón tay gõ vào cằm, suy tư một hồi mới nói một câu như ném ra tiếng sét đánh, "Cậu muốn nhốt tôi lại là vì sợ tôi tiếp cận Thẩm Quý Trầm.

Cậu muốn một mình gặp Thẩm Quý Trầm."
Tay của Bùi Miểu run lên, cái càng tôm hùm chọc thẳng vào lỗ mũi.
"Cậu có hứng thú với anh chàng đẹp trai kia." Ý của Vu Ca chỉ hotboy kia, không để ý đến Bùi Miểu đang vội vàng lau lỗ mũi, tiếp tục suy luận, "Giả thiết nếu như cậu cũng thích Thẩm Quý Trầm, chúng ta lùi quãng thời gian lại một chút."
"Cậu muốn tiếp cận Thẩm Quý Trầm, lại biết người mẫu ở buổi biểu diễn ven hồ sẽ làm đổ lọ hoa, vì vậy cậu nhân cơ hội này xông lên bảo vệ Thẩm Diễn.

Trước đây hai người từng gặp nhau ở cửa tiệm đầu bếp Lưu, đó là lần đầu tiên tôi xuất hiện."
"Cậu cố gắng nhốt tôi là vì sự xuất hiện của tôi đã phá vỡ kế hoạch của cậu, cậu cảm thấy nguy hiểm.

Là kế hoạch gì đây?"
Không giống như Bùi Miểu đỏ mặt, một tay Vu Ca chống má, tự hỏi tự trả lời: "Là điện thoại.

Cậu lấy lý do làm bánh ngọt để trao đổi số điện thoại với Thẩm Quý Trầm."
"Cậu biết Thẩm Quý Trầm sẽ phát điên sau khi đầu bếp Lưu đóng cửa tiệm, làm sao cậu biết được?" Vu Ca nhếch môi cười nhẹ, đưa tay lên phủi bụi trên áo Bùi Miểu rồi nhẹ nhàng hỏi, "Trong sách viết?"
Bùi Miểu đã tuyệt vọng lắm rồi, làm sao có thể nghĩ được cậu thanh niên đần độn ăn mực lúc đó lại thực sự ghi nhớ hết thảy chính xác mọi chi tiết!
"Trong sách còn có Kỳ Giang Hàn, cậu tham gia chương trình là vì dự đoán bước ngoặt trong sách?"
"Không phải!" Bùi Miểu đột nhiên đứng lên, chiếc ghế nhựa màu xanh cọ xát mặt đất, phát ra tiếng chói tai.

Bỏ qua những ánh nhìn khó hiểu của những người khác, cậu ta hoảng hốt thở hổn hển.

Kỳ Giang Hàn là cơ hội cuối cùng của cậu ta! Trong quá trình ghi hình chương trình tạp kỹ, khả năng tuyệt vời trước ống kính của Bùi Miểu sẽ thu hút sự chú ý của các nhà thiết kế, sau đó sẽ được các phòng nhiếp ảnh mời làm việc không ngừng, cậu ta có thể bước tới giấc mộng diễn viên, leo lên đỉnh cao cùng Kỳ Giang Hàn yêu đương!
Lồng ngực cậu ta lên xuống, đôi vai gầy của Bùi Miểu không ngừng run lên, cậu ta kiên quyết khăng khăng rằng cậu ta không hiểu ý của Vu Ca, chưa kịp lau tay đã cầm lấy ba lô bỏ chạy.
"Này, Bùi Miểu!" Nữ sinh run rẩy bắt tay hét lên.
Vu Ca quay mặt nhìn nhóm sinh viên, gãi đầu xin lỗi, "Xin lỗi, tôi để cho cậu ấy chạy trốn."
Cậu ngoan ngoãn nhét ghế lại vào gầm bàn rồi nhẹ nhàng rời khỏi chợ đêm.
Mặc dù không có manh mối tại sao "sách" có thể dự đoán tương lai, nhưng tối nay thu hoạch cũng khá nhiều.

Bùi Miểu và Lạc Hành Chi đều có "sách", có thể khiến nhận thức của họ vượt qua lẽ thường về một số sự kiện và nhân vật.
Về phần sự thật ra sao, Vu Ca không vội.
Một mặt là hai người này chưa làm chuyện gì khác thường có hại cho xã hội, mặt khác...!dáng vẻ của Bùi Miểu không chống đỡ được sắp tắt thở, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ tự phun ra hết.
Cảm thụ mùi thịt nướng bị làn gió buổi tối nhẹ nhàng cuốn đi, Vu Ca chậm rãi bước về văn phòng, cậu ở trong phòng tắm hẹp nhưng sạch sẽ xả nước nóng tắm rửa, mặc chiếc quần lót lớn rồi chui vào ghế sô pha.
Ngoài việc lúc trước điều trị chứng nghiện game của Kỳ Giang Hàn, thời gian Vu Ca xem điện thoại cũng không nhiều.

Mới vừa lấy điện thoại ra, đã hiện một vài tin nhắn chưa đọc của mọi người trên màn hình.
Vẫn là tin nhắn của Nghiêm Từ Vân, ngón tay Vu Ca gõ một chút.
Đúng như dự đoán, tên cặn bã vẫn báo tin đúng giờ.
- Nghỉ sớm một chút, ngủ ngon.
Vu Ca nằm sấp, khuỷu tay co lại, hồi lâu không nghe được từ quen thuộc nên cảm thấy hơi khó chịu, cậu không nhịn được hỏi.
- Sao dạo này không gọi em là bé dâm nữa vậy anh trai.
Tin nhắn chúc ngủ ngon gửi lúc 10 giờ, giờ đã 11 giờ nhưng bên kia phản hồi rất nhanh.
- Bé cưng mơ đẹp, hôn em.
Có phải tên cặn bã đang chờ hồi âm không?
Vu Ca nhụt chí thả lỏng người xuống ghế sô pha, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng nói trầm thấp của tên cặn bã, mang theo giọng điệu cưng chiều.
Rõ ràng cậu mới là người chiếm thế chủ đạo, nhưng lại thường xuyên bị tên cặn bã trêu chọc tới mức mặt đỏ tới mang tai, mất mặt.
"Không được." Vu Ca vươn mình ngồi dậy, đôi mắt hoa đào híp lại, nhận ra mối quan hệ này cần chút chất xúc tác.
Theo diễn biến hiện tại, còn chưa kịp xác nhận Nghiêm Từ Vân là kẻ cặn bã thì mối quan hệ hẹn hò qua mạng này sẽ bước vào giai đoạn hạ nhiệt, đến lúc đó giả gái cũng không thể công lược được tên cặn bã nữa.

Cần phải tăng nhiệt, tốc chiến tốc thắng.
"Trêu chọc trêu chọc trêu chọc!" Vu Ca buồn bực mất tập trung vò tóc, nhưng thái độ trả lời tin vẫn mềm mỏng.
- Chúc anh trai ngủ ngon.
Tối thứ ba, Vu Ca ngồi ở bên bàn học đợi Giang Thi Doanh ăn bữa tối.
Bàn học của cô gái nhỏ rất gọn gàng, ngăn nắp, các đầu sách được sắp xếp theo thể loại.

Vu Ca cũng không nhàn rỗi, cầm lấy sách bài tập toán của Giang Thi Doanh lật xem.

Không ngờ, điểm toán của Giang Thi Doanh rất tốt, trên sách bài tập đa số là dấu tích đỏ.
Giang Thi Doanh mở cửa nhìn thấy bóng lưng Vu Ca đang tập trung, cô bé xỏ dép lê bước tới, "Toán học là thế mạnh của em."
Nắm lưng ghế kéo ghế ra, Giang Thi Doanh lấy sách lịch sử từ trong cặp sách ra nghiền ngẫm hồi lâu.
Vu Ca hài lòng đóng vở bài tập, ngẩng đầu lên đã thấy Giang Thi Doanh bắt đầu viết các sự kiện lịch sử trên giấy nháp.

Đối với Giang Thi Doanh, thời gian trôi qua rất chậm, môn học mà cô bé ghét nhất chính là môn lịch sử, cô bé thấy những câu chuyện lịch sử xa xôi đó nhạt như nước ốc.
Cậu cũng không quấy rầy cô bé, Vu Ca vẫn im lặng, cậu cúi đầu đánh dấu câu dịch tiếng Anh sai cho cô bé, giữa chừng cũng không bỏ qua cái nhíu mày của Giang Thi Doanh.
"Em không thích môn học thuộc lòng sao?" Vu Ca đặt đề dịch tiếng Anh xuống rồi tiến lại gần.

Trong sách Nhà lãnh đạo Liên Xô với mái đầu tròn đang cầm bắp trong tay, trong giờ học Giang Thi Doanh còn dùng bút đen tô thêm mái tóc đen dày cho người đàn ông.
Giang Thi Doanh không cảm thấy khó chịu, mà cũng không trực tiếp nói "Em không thể ghi nhớ", nhưng dù gì vẫn còn cái danh học sinh giỏi, hàm hồ trả lời để Vu Ca đừng để ý cô bé.
"Stalin, Khrushchev và Brezhnev(*) đã đi ra ngoài bằng xe lửa."
Giọng nói trong trẻo vang lên, một bàn tay xinh đẹp mảnh mai đặt trên trang sách lịch sử, ánh mắt Giang Thi Doanh không khỏi bị hấp dẫn, vểnh tai lên nghe cậu nói.
"Đang chạy thì xe lửa đột ngột dừng lại." Đầu ngón tay tròn xoe dường như biết được vị trí của từng bức tranh minh họa, lật trang sách cuối cùng chọt vào bộ râu của một người đàn ông, "Stalin hướng ra ngoài cửa sổ gào lên, muốn bắn chết người lái tàu."
Giang Thi Doanh dùng nắp bút xoa lông mày.
"Đoàn tàu không di chuyển." Cậu quay lại chỗ bắp ngô ban đầu, đầu ngón tay gõ hai lần, "Khrushchev nói sẽ khôi phục danh dự của người lái tàu."
"Tàu vẫn chưa chuyển bánh?" Giang Thi Doanh ngập ngừng hỏi.
Vu Ca chỉ vào người đàn ông có lông mày rậm, để Giang Thi Doanh tò mò cả buổi, thật lâu mới hé môi lộ ra, "Còn Brezhnev nói..."
Cậu hạ giọng, dõng dạc nói: "Các đồng chí, sao không kéo rèm cửa sổ lên, ngồi vào chỗ, tự mình lắc người, làm như tàu vẫn đang chuyển động!"
Vừa dứt lời, cô gái nhỏ chưa kịp tiêu hóa thì bản thân Vu Ca đã bật cười.
Đây là một câu chuyện cười rất xa xưa của Liên Xô mà cậu đã nghe khi còn đi học, vì cảm giác mạnh của bức ảnh nên mỗi khi nghĩ đến nó, cậu đều có thể bật cười một lúc.
"Liên tưởng nhiều một chút, em thông minh lanh lợi như vậy, ghi nhớ sẽ rất nhanh." Vu Ca vui vẻ nói, lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt.
Giang Thi Doanh xoay bút, hiểu rõ đạo lý này.

Vì trò cười này mà mọi phiền muộn phải học thuộc lòng trước đó đều đã bị cuốn đi, cô bé giơ ngón tay cái lên với Vu Ca, "Anh trai, lý luận của anh cũng giống như thần tượng của em."
"Em còn theo đuổi thần tượng hả?"
"Không phải." Giang Thi Doanh cố nén sự ngưỡng mộ của mình, khá là ngóng trông nói, "Trước đây anh ấy là học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học khoa học tự nhiên ở thành phố Thanh Đàm."
Vu Ca mỉm cười.
"Anh ấy rất đẹp trai lại còn khiêm tốn." Giang Thi Doanh kêu rên một tiếng nằm xuống bàn, đầu lăn qua lăn lại trên khuỷu tay, "Em muốn vào trường cấp ba của anh ấy, đi dạo trên con đường khuôn viên trường mà đàn anh Du Dực đã đi."
"Bộp!"
Tiếng nắp bút rơi trên sàn rất to rõ, Vu Ca mờ mịt định thần lại, trong lòng hoảng sợ cúi người nhặt nắp bút lên.
"...! Sao vậy?" Giang Thi Doanh ngẩng mặt nhỏ lên nhìn Vu Ca, cô bé lanh trí nhạy cảm, không bỏ qua vẻ mặt khó coi của đối phương, sôi nổi nói, "Anh trai so với đàn anh Du Dực xuất sắc chỉ có hơn chứ không kém."
Vu Ca xoa nhẹ đầu Giang Thi Doanh, thu lại sự khó chịu giữa hai lông mày.
Mặt nạ đầu heo đã bị đưa đến phòng giam, quá khứ đáng lẽ phải nên quên đi.
Đôi môi lại nở nụ cười, Vu Ca tiếp tục chia sẻ với cô bé một số mẹo nhỏ giúp tăng trí nhớ.
Trong một tuần qua, Vu Ca không định nhận thêm ủy thác nào, mỗi ngày cậu ngủ một giấc thẳng đến khi mặt trời lên cao mới vểnh mông rời giường.

Cái nắng như thiêu như đốt của ngày thứ tư đã bắt đầu ló dạng, Vu Ca từ từ dựng chăn bông lên, nhưng lại phát hiện hôm nay thật khác lạ.
Nghiêm Từ Vân còn chưa gửi tin nhắn chào buổi sáng.
"Mấy giờ rồi?" Vu Ca ngẩn người mở rèm cửa, lập tức ánh sáng chói mắt tràn vào, cậu nhíu mày nhìn thời gian trên điện thoại, đã gần trưa.
"...!Đã xảy ra chuyện?" Sau khi kiểm tra hộp thoại vài lần, đúng là hôm nay còn thiếu câu chào buổi sáng.
Đại não của Vu Ca vang lên ầm ĩ, cậu chợt tỉnh giấc chạy đi rửa mặt, khi dùng hai tay dội nước lên mặt, trong đầu cũng không quên liệt kê những khả năng có thể xảy ra.
Đối với những việc như thăm người thân, bạn bè thì không thể nào không có thời gian để nói lời chào buổi sáng, hoặc là có những yếu tố khách quan khó lường, điện thoại di động bị hư, ốm đau,...!hoặc là thời gian nguội lạnh đến sớm, đối phương đi ăn máng khác.
Vu Ca trấn tĩnh lại trái tim đang đập của mình, hỏi với giọng điệu thản nhiên:
- Chào anh trai, hôm nay anh bận sao?
Mặc dù tốc độ trả lời đã chậm đi rất nhiều, nhưng vẫn có trả lời:
- Đi gặp bạn bè.

Em thèm bánh vòng hả, mèo con tham ăn?
"Bạn?" Hai mắt Vu Ca nguy hiểm nheo lại.

Có thể nhìn thấy thái độ của Nghiêm Từ Vân đối với Đoạn Thu, quên nhắn chào buổi sáng chỉ vì gặp bạn bè.

Chỉ có một loại khả năng lần gặp gỡ này khiến tâm trạng của tên cặn bã chập chờn quá lớn, đối tượng hẹn gặp không phải kiểu bạn bè giống như Đoạn Thu.
- Nam hay nữ vậy ạ?
Hai tay Vu Ca cầm chặt điện thoại, nín hơi chờ đợi, nhưng mà đối phương vẫn chậm chạp không phản hồi.
"Anh giỏi lắm!" Vu Ca vô cùng lo lắng tìm bộ quần áo ưng ý nhất, lần đầu tiên Vu Ca đến gần gương chải đầu, tức giận nghiến răng nghiến lợi, "Ngay cả tôi dụ dỗ cũng không được, tôi muốn xem thử là yêu tinh nào!"
Hai ngày nay công việc xác nhận danh tính tên cặn bã đã lâu không có tiến triển, nếu người bạn mà đối phương đang gặp bây giờ là tình mới, tuy là thành công xác nhận danh tính cặn bã của hắn nhưng cũng đồng nghĩa với việc chém đứt một nửa sức quyến rũ của cậu.
Sức hấp dẫn khi mang khăn tắm, ngủ cả chung chăn chung gối cũng không đủ để quyến rũ hắn!
Sau khi chải chuốt xong, Vu Ca ngồi xổm ở bên cạnh ghế sô pha thay đổi chiến thuật của mình.

Cậu nhắn tin làm nũng muốn nhìn thấy bàn tay của anh trai, sau một hồi lâu chờ đợi, cuối cùng bên kia cũng giống như kết nối được mạng, gửi tới một bức ảnh.
Bàn tay trong ảnh có đường nét rõ ràng, các khớp nhô ra, thon dài mạnh mẽ.

Vu Ca sử dụng phương pháp cũ để xác nhận vị trí chụp, phân tích hướng sáng của bức ảnh rồi so sánh hoa văn mặt bàn của quán cà phê trong các bình luận của đám đông.

Cuối cùng, cậu bỏ điện thoại vào túi, mím môi nở nụ cười.
- --
Tiếng nhạc du dương trong quán cà phê, điều hòa trung tâm âm thầm truyền hơi lạnh, trung hòa nhiệt độ của mặt trời.

Hai người ngồi bên cạnh cửa sổ, người đàn ông cao lớn đang ngồi thẳng lưng, đôi mắt như hồ nước, im lặng mang theo cảm giác xa cách.
Thỉnh thoảng hắn cụp mắt xác nhận tin nhắn trên điện thoại di động, đáy mắt hiện lên vẻ ảo não.
Trước đó, hắn rất ngạc nhiên khi Hứa Ly Nam trở về nước, đối phương lại làm ra dáng vẻ quen thuộc khiến lòng Nghiêm Từ Vân chán ghét, nên hắn mới lơ đễnh mà trả lời tin nhắn muộn.
Tiếng cốc sứ đặt trên bàn giòn tan, người phụ nữ đối diện duyên dáng quyến rũ.

Đôi tay mềm mại đặt trên đôi chân của mình, cô ta ủ rũ chịu đựng sự coi thường của Nghiêm Từ Vân.
"Gần đây tôi muốn trở về nước định cư." Hứa Ly Nam nhấp một ngụm cà phê, không dám nhìn vẻ mặt của Nghiêm Từ Vân, "Tôi biết cậu không muốn gặp tôi, nhưng tôi rất muốn xin lỗi."
Cô ta áy náy vì ở đại học đã phản bội lòng tin của đối phương, đánh cắp thành quả của hắn rồi ra đi.
Xin lỗi vì đã nhân cơ hội này thành công ra nước ngoài đào tạo.
Vẻ mặt cô ta phức tạp, ngón tay sơn màu đỏ tươi nhẹ nhàng chạm vào cốc sứ, cảm nhận được nhiệt độ của cà phê.
Lưng của Nghiêm Từ Vân rất thẳng, bờ vai rộng không hề nâng lên hạ xuống, giống như lúc trước.

Nói cách khác, dáng vẻ thành thạo bình tĩnh của hắn dù ở trước mặt bất cứ ai cũng không có ngoại lệ.
Ngay cả khi người có tội ác tày trời đang ngồi đối diện với hắn.
Hứa Ly Nam cũng không ngại sự im lặng của Nghiêm Từ Vân, tự nói về những thành tựu của mình trong những năm qua.

Trong lời nói không mang theo ý khoe khoang, chỉ bày ra của cải, để đối phương đưa ra mức bồi thường theo ý muốn.
Khi Nghiêm Từ Vân lại đưa mắt nhìn điện thoại, Hứa Ly Nam hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Người đàn ông nhẹ nhàng nâng mi mắt, đôi mắt dài hẹp không có cảm xúc, trong con ngươi đen láy cũng không có chút oán trách, tựa như đối diện chỉ là một tên hề.
Hứa Ly Nam rùng mình một cái, cảm thấy xấu hổ trước ánh mắt lạnh lùng của đối phương, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Thật sự xin lỗi."
Trái tim cô ta co rút lại thành một quả bóng, không khỏi tự giễu.

Phản bội cũng không thể thu hút sự chú ý của hắn, huống chi là bây giờ.
Hứa Ly Nam ôm trán thất vọng, mái tóc dài quấn khăn xõa sang một bên.
Ngay lúc cô đang cảm thấy cô đơn, âm thanh của chiếc ghế sô pha da bị cọ xát dưới trọng lực truyền đến, Hứa Ly Nam ngước mắt lên thì nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai như ánh mặt trời đang ngồi bên cạnh Nghiêm Từ Vân.
Trong nháy mắt, cảm giác xa cách khiến cô vừa yêu vừa hận của Nghiêm Từ Vân lập tức tan biến, trong con ngươi băng giá biến thành ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú người bên cạnh.
Là ai?
Hứa Ly Nam sững sờ nhìn Vu Ca, chỉ thấy người thanh niên không thèm nhìn Nghiêm Từ Vân, nghiêng người một tay chống khuỷu tay xuống bàn đỡ má, trên cổ tay trắng như tuyết mang chiếc vòng tay thể thao màu đen.

Đôi mắt trong veo của thanh niên nhìn thẳng vào Hứa Ly Nam, hàng mi dày và cong tràn ngập ánh nắng màu cam sáng rỡ.
Khóe môi cậu nhếch lên, răng nanh sắc bén không giấu được vẻ vui mừng, "Chào chị."

Cậu nói.
Chiếc lưỡi đỏ tươi của thanh niên liếm môi dưới một cách tự nhiên, sau khi phun ra vài chữ, cậu thu hồi ánh mắt ngồi thẳng dậy.

Cậu nắm lấy cổ áo cài cúc kín mít của Nghiêm Từ Vân, để sát người vào, phun hơi thở ấm áp mờ ám của mình lên cổ tên cặn bã.
"Nghiêm Từ Vân." Cậu nhẹ nhàng gọi.
Hầu kết nhẹ lăn, ánh mắt như bị tổn thương của Nghiêm Từ Vân lóe lên, hắn nghiêng đầu đối diện với cục cưng của mình, giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ say mê, "Sao em lại ở đây?"
Đôi mắt hai người dán vào nhau, một người là mê đắm vị mùi đào sạch sẽ của thanh niên, người còn lại đang suy nghĩ lung tung vì sự xuất hiện của Hứa Ly Nam.
"Tôi đang dụ dỗ anh đấy." Vu Ca hơi ngẩng đầu lên, cậu không thể tin được sức hấp dẫn của mình lại thấp hơn người khác, cơ thể bị cảm xúc không cam lòng như vậy chi phối, để rồi lại ngửi thấy mùi của tên cặn bã, đến nỗi eo mềm chân nhũn cũng không thèm quan tâm, "Anh không biết hả?"
Chóp mũi sượt vào má người kia, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của thanh niên sáng rực lên khiến nhịp tim của đối phương mất cân bằng, cơ bắp căng thẳng.
Từ "dụ dỗ" khiến hơi thở hắn nặng nề hơn.
Tại sao không gọi là bé dâm, bởi vì hắn biết bản thân hắn mới là người khao khát.

Trong đêm khao khát được chạm vào làn da mịn màng của đối phương, vừa nghe thấy tiếng "anh ơi" đã muốn giam cầm đối phương trong tay, điên cuồng cướp đoạt.

Hắn có dục vọng bẩn thỉu, hắn có kích động vì ham muốn tích lũy ngày càng nhiều không thể được lấp đầy.
Đôi mắt hắn tối sầm lại, hơi thở tràn ra từ đôi môi mỏng của Nghiêm Từ Vân nóng bỏng mờ ám.

Các đốt ngón tay dùng sức đến mức trở nên trắng bệch, lý trí kiềm nén dưới sự dụ dỗ có chủ ý của cậu, lòng bàn tay rộng lớn đặt trên eo Vu Ca, cảm nhận đường cong nơi đó lún xuống càng không có tự tin.
"Anh không biết sao?" Vu Ca ranh mãnh chớp mắt, bĩu môi trực tiếp hôn lên má người kia.
"Chụt..."
Vang dội và kéo dài.
Cảm xúc ấm áp mềm mại bên gò má, trái tim Nghiêm Từ Vân đập loạn xạ.
Từ khi Vu Ca bắt đầu tiếp cận Nghiêm Từ Vân, Hứa Ly Nam đã ngây người như phỗng.

Khi nhìn thấy ánh mắt nhẫn nhịn si mê của Nghiêm Từ Vân, lo lắng trong lòng của cô ta đã lên đến đỉnh điểm.
Vu Ca đặt một nụ hôn xong, ra vẻ khoe khoang nhìn về phía "người thứ ba", đặt tay lên ngực Nghiêm Từ Vân cố gắng đứng dậy, nhưng phát hiện ra sức mạnh trên eo.

Vu Ca nhíu mày ngồi thẳng vai, rồi lại hôn lên hầu kết đang mất bình tĩnh trượt lên xuống.
Kế hoạch tạm thời đã thay đổi.

Kế hoạch hiện tại là: lấy thân phận nam sinh trực tiếp tỏ tình, sau đó lấy thân phận nữ sinh hỏi dò.

Chỉ cần Nghiêm Từ Vân phủ nhận có người tỏ tình, hoặc lảng tránh việc hắn đã được hôn thì danh tính cặn bã sẽ được xác nhận.

Kế hoạch giả gái ngược cặn bã được đẩy nhanh.
Kế hoạch này cũng có một điểm hay: đuổi người thứ ba ra khỏi trò chơi thuộc về cậu và tên cặn bã; xác nhận sức quyến rũ của cậu không bị đánh bại.
Chủ động bước vào khu vực săn thú của người thợ săn, chú cừu nhỏ đang bị ôm chặt trong tay, không có chút kiến thức nào về tình yêu đang đắc ý dào dạt về chiến lược của mình, không để ý đến nguy hiểm thật sự, đừng bao giờ bước vào khu vực săn bắn bất chấp nguy hiểm.
- ---------------------------------
(*)
1.

Iosif Vissarionnovich Stalin (1878 - 1953): nhà cách mạng và chính trị người Gruzia, lãnh đạo tối cao của Liên bang Xô Viết từ giữa thập niên 1920 đến 1953.
2.

Nikita Sergeyevich Khrushchyov (1894 - 1971): nhà lãnh đạo Liên bang Xô Viết trong cuộc Chiến tranh lạnh...
3.

Nguyên soái Leonid Ilyich Brezhnev (1906 - 1982): Tổng bí thư Đảng Cộng Sản Liên Xô từ năm 1964 đến 1982..

Bình Luận (0)
Comment