Thám Tử Chứ Không Phải Thánh Giả Gái

Chương 49

Không lâu sau vụ việc của anh Chu, Vu Ca lại ngồi ở đồn cảnh sát.

Đánh giá biểu hiện nghiêm túc của hai vị cảnh sát, tình hình trên đường Thành Hồ không mấy lạc quan. Là một trong những nhân vật chính của vụ án này, cảnh sát không hề giấu giếm cậu những thông tin liên quan.

Rất may tài xế xe buýt số 05 phản ứng nhanh nên không có hành khách nào tử vong, riêng Mạnh Quân và nghi phạm đều rơi xuống sông. Đánh giá về những quả bom mà nghi phạm mang theo trên người, sự an toàn của Mạnh Quân vẫn là một dấu chấm hỏi.

Vu Ca hơi nghiêng người, khi nghe đến những lời này, trái tim đang bất an của cậu đột nhiên treo lên, cậu nhỏ giọng kinh ngạc kêu lên: “Anh Mạnh!”

Cậu buồn bực vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi, dùng sức siết chặt các đốt ngón tay cầu nguyện, cầu mong cho anh Mạnh được bình an vô sự.

“Chúng tôi đã tổ chức tìm kiếm cứu nạn suốt đêm, nhiệm vụ của chúng tôi là tìm ra rõ mọi chuyện. Vậy ông Triệu có liên quan gì đến cậu?”

Ông Triệu là tội phạm hôm nay.

Vu Ca lắc đầu, “Chúng tôi chưa từng gặp mặt.”

“Chưa từng gặp? Còn các phương tiện liên lạc khác?”

“Không có.”

Một cảnh sát khác đang phân loại tài liệu, đột nhiên cau mày cắt ngang, “Vụ án bắt cóc ngày hôm qua cũng nhằm vào cậu đúng không? Chúng tôi đang định liên hệ với cậu để hỗ trợ điều tra.”

Cảnh sát đã cẩn thận không đề cập đến chuyện quần áo phụ nữ.

“Sau khi cậu rời đi có một hộ gia đình ở thôn bên cạnh đã gọi cảnh sát. Tên của cậu là kết quả của cuộc thẩm vấn. Cậu là người có liên quan, tại sao lúc đó cậu không gọi cảnh sát?”

Vu Ca gãi lông mày, cảm thấy có chút bất an.

Lần đầu tiên R xuất hiện tràn ngập sự bí ẩn và mùi máu tanh, những hành động của gã đều cho thấy khả năng kiểm soát của gã đối với mọi chuyện. Vu Ca sợ rằng nếu cậu báo cảnh sát mà không có manh mối gì, cậu sẽ khiến mấy người Hình Ngạn gặp nguy hiểm.

Cậu xoa mép điện thoại, không trực tiếp đáp lại, “Đúng vậy cô ta bắt cóc tôi, lúc đó trên người tôi có mang theo máy theo dõi cho nên bạn tôi đến đón tôi trở về.”

“Họ đều có ác ý lớn đối với tôi.”

“Tôi nghĩ.” Cậu không nói thẳng mình đã đến bệnh viện tâm thần phát hiện ra ông Triệu đã từng đi tìm người ủy thác, giọng nói của Vu Ca có chút khô khốc, “Có lẽ gần đây hai người đó có liên lạc với nhau.”

Ánh mắt viên cảnh sát sắc bén, nhướng mắt phân tích tính xác thực những lời này, một lúc lâu sau mới nghiêm túc nói: “Cô ta đã bị tạm giữ hành chính, trạng thái tinh thần không tốt lắm.”

Hai sĩ quan cảnh sát trao đổi ánh mắt với nhau, vô cùng nhạy cảm, “Hình như cậu có gì đó lo lắng, nếu có nguy hiểm tiềm ẩn gì xin hãy trao đổi trung thực với chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu.”

Vu Ca xoa vết thương nhỏ trên ngón tay cái, mím môi phân tích tình hình.

Dù là người ủy thác cuồng loạn hay lần này là ông Triệu, mọi cơn tức giận đều trút lên người cậu. Nếu như uy hiếp và bắt cóc chỉ nhằm vào một mình cậu, Vu Ca khẳng định hiện tại sẽ không giao tiếp với cảnh sát, nhưng tình huống hôm nay đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng.

Hơn nữa, cậu có linh cảm sợi dây kết nối tất cả mọi chuyện đều là xuyên sách.

Bước vào thế giới của tiểu thuyết, chuyện này có thuyết phục được người khác không?

Cảnh sát không thúc giục. Vu Ca quay đầu nhìn ra ngoài cửa, Nghiêm Từ Vân đã ghi chép xong xuôi đang đứng bên ngoài đồn cảnh sát, ngay cả khi quần tây bị dính bụi hắn cũng không chút chật vật, lưng thẳng tắp, như thể có thể ngăn cản tất cả ngọn gió bao bọc lưỡi dao.

Có ba người khác chen chúc bên cạnh hắn, họ chính là “bạn cũ” trong miệng của R. Lộ Tại Lâm tiếp nhận được tầm mắt của Vu Ca, thấy sắc mặt cậu chỉ tái nhợt chứ không có vết thương nào, cậu ta nặng nề thở ra, nhỏ giọng hô Cá Cá.

Hình Ngạn buồn bực đi tới lui, nhận ra Du Dực không còn nhìn chằm chằm vào Nghiêm Từ Vân để truy hỏi nữa, cậu ta lập tức dừng lại, quay đầu gắt gỏng giơ nắm đấm với Vu Ca.

Vu Ca vội vàng vẫy tay chào họ, sự chua xót trong nụ cười cũng dần tan biến.

Cậu ích kỷ, cố chấp đẩy họ ra khỏi nguy hiểm. Có lẽ đó không phải là sự lựa chọn tốt nhất.

Là cậu lựa chọn sai rồi.

Vu Ca đột ngột đứng dậy, đụng phải ghế dựa ma sát với sàn nhà lui về sau. Cậu nhướng mày, không còn tiếp tục ra vẻ co rúm kiêng kị nữa, cậu lấy điện thoại di động ra, bên trong hiển thị số trống trong cuộc gọi, “Đây là người đầu tiên liên lạc với tôi.”

“Nếu như tôi suy luận không sai, hẳn là hai lần phạm tội đều là hắn tạo điều kiện.”

“Điện thoại trống…” Viên cảnh sát nhìn chằm chằm, vội vàng bắt đầu tìm tư liệu, cuối cùng gật đầu nói: “Điều tra viên đã phân tích hồ sơ cuộc gọi của ông Triệu, đúng là một tháng trước người này đã liên lạc với ông ta.”

“Tên này giống như một con bọ vo ve, đuổi cũng không đi.” Vu Ca véo lỗ tai vì bị chiếc tai nghe siết đau, hung ác nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trống trơn, “Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tìm ra hắn.”

Ngoài chuyện người ủy thác xuyên sách, Vu Ca đều nói rõ ràng tất cả những thông tin mà cậu có được, đến hai giờ sáng cậu mới khỏi rời đồn cảnh sát.

Đêm nay, toàn bộ thành phố Thanh Đàm chắc chắn sẽ không thể ngủ được. Là nhân vật chính trong phòng phát sóng trực tiếp, Vu Ca xuất hiện bên vệ đường, những người qua đường đều nhìn cậu dò ​​hỏi.

“Cá Cá, thế nào rồi?” Lộ Tại Lâm hung hăng vỗ vào đầu Vu Ca, nghẹn ngào mắng, “Cậu giỏi lắm, hai ngày liền suýt chút nữa đã mất hai lần mạng!”

Vu Ca không cam lòng đánh lại, bắt chước lời nói của cậu ta, “Ông hung dữ cái gì, chẳng lẽ tôi muốn chắc?”

“Vậy mà chuyện ông bị theo dõi ông lại không nói đến một lời!” Hình Ngạn tức giận không nhịn nổi, bóp cổ Vu Ca khiến cậu thở không ra hơi.

“Không phải ông cũng lén lút đi bệnh viện tâm thần kiểm tra sao!”

“Ông đúng là cứng đầu!”

Du Dực cũng không còn giương cung bạt kiếm với Nghiêm Từ Vân nữa, vội vàng giữ lấy Hình Ngạn, thế nhưng giọng điệu cũng không tốt, “Đột nhiên nhìn thấy buổi phát sóng trực tiếp, chúng tôi đều sợ đến nghẹt thở!”

Trong lòng suy nghĩ rõ ràng, Vu Ca mới hoàn toàn thả lỏng, khóc lóc om sòm lăn lộn như đứa nhỏ: “Tôi không giấu! Tôi sẽ không giấu! Nếu các cậu muốn nhúng tay vào thì cứ đến làm vệ sĩ cho tôi!”

Cậu đá vào Hình Ngạn, “Ông đến canh cửa cho tôi.”

“Tại Lâm bảo vệ chỗ cửa sổ.” Hai mắt Lộ Tại Lâm đỏ hoe, Vu Ca nhìn hai mắt cậu ta một chút, giọng nói đanh lại, vội vàng lau mắt nhìn Du Dực, “Cậu giặt…”

Cậu đang định nói đại là giặt quần áo gì đó, nhưng Nghiêm Từ Vân không đợi nhiệm vụ đã chủ động giơ tay kéo Vu Ca về phía mình, “Anh sẽ giặt quần áo cho em, nấu cơm, tắm rửa.”

Tiếng bước chân bên trong đồn cảnh sát rất vội vã, nhưng mấy người ở ngoài cửa đột nhiên im bặt, đồng loạt nhìn người vừa thốt ra mấy lời kinh người.

Vu Ca hít mũi, vặn cổ tay muốn rút cánh tay ra, khô khan nhìn Nghiêm Từ Vân, “Cảm ơn anh lại đến tìm em.”

Quá trình tháo gỡ một quả bom là cuộc chạy đua với tử thần, thiếu một giây cũng không được. Vu Ca thừa nhận quá trình cậu kết nối với cảnh sát và đối đầu với nghi phạm đều nhờ sự tồn tại của Nghiêm Từ Vân mới có thêm chút sức lực.

Nghiêm Từ Vân cụp mắt, nắm mũi Vu Ca lắc lắc, “Lần sau có trả lời điện thoại của anh không?”

“Có mà…” Vu Ca lén lút liếc nhìn đối phương, né tránh ánh mắt của hắn.

“Những người bạn cũ” dường như không thể bước vào thế giới của hai người, trong lúc nhất thời chỉ có thể lo lắng nhìn chằm chằm vào “người bạn mới”, vì sợ rằng dã nhân sẽ lại dẫn cừu con của họ đi mất.

Đáng tiếc Nghiêm Từ Vân trời sinh đẹp trai, nghiêm túc, lời nói tự nhiên có sức thuyết phục, nửa ôm nửa dắt nói: “Cảnh sát nói những ngày gần đây em không được ở một mình, anh đi cùng em.”, Vu Ca chóng mặt bị lừa về nhà người ta.

Xe ô tô nhanh chóng phóng đi, ba vị hòn vọng phu nhìn nhau, từ trong mắt đối phương phát hiện ánh sáng kỳ lạ: có hai nhiệm vụ, một là đánh bại con chuột thối trốn trong đường nước ngầm, hai là đồng lòng hợp lực giải cứu Vu Ca khỏi tay dã nhân.

Đường phố lúc hừng đông vắng vẻ yên tĩnh, Vu Ca ngồi ở ghế phụ, xoa dịu tiếng gầm thét của Vu Trạch Dục chỉ vì lo nửa đêm sẽ truyền tới tiếng la quỷ dị.

Vu Trạch Dục đến thành phố khác để xử lý vụ án, lúc nghe tin Vu Ca bị bắt, đội trưởng Vu lạnh lùng và quyết đoán suýt chút đã đánh gãy tay nghi phạm.

“Anh thật sự rất muốn tát vào mông em. Em có thể dựa vào người khác nhiều hơn không!”

Giọng Vu Trạch Dục quá lớn, vành tai Nghiêm Từ Vân giật giật, ánh mắt lóe lên.

Hắn cũng muốn tát.

“Ai u anh hai đừng lo, em ngủ lại nhà bạn em. Ngày mai em còn phải đến đồn cảnh sát.”

“Bạn? Ai? Giá trị vũ lực như thế nào?” Vu Trạch Dục cao giọng nghi ngờ, chỉ lo em trai mình sẽ bước vào bẫy khác.

Vu Ca xoa xoa thái dương, cậu thật sự rất buồn ngủ, “Rất mạnh, chân rất dài, tay cũng rất khỏe.”

Người trong cuộc chưa cảm thấy những lời này có gì đó không đúng, thế nhưng hai người lắng nghe thì im lặng rơi vào suy nghĩ của riêng mình.

Một lúc lâu sau, Vu Trạch Dục liên tục căn dặn cậu xong mới buông tha cho Vu Ca đang buồn ngủ, cúp điện thoại để liên lạc với cảnh sát đang xử lý vụ án.

Xe chạy rất êm, Vu Ca dựa vào cửa sổ hô hấp dần đều, bất cứ chấn động nào cũng không thể truyền vào giấc mộng của cậu.

Thanh niên đang say ngủ chép miệng một cái, ký ức vẫn còn dừng lại ngày trước, cậu hớn hở giơ ngón tay cái lên, “Anh ơi, sinh nhật vui vẻ!”

Trái tim Nghiêm Từ Vân mềm mại tan chảy, hắn dừng xe, ôm người như không xương vào lòng, chỉ bật đèn tường trong phòng khách chiếu chút ánh sáng, nhẹ tay đặt Vu Ca ở trên ghế sô pha để cậu thoải mái ngủ.

Ánh sáng nhẹ như sương mù, bao phủ người thanh niên trải qua thăng trầm đột ngột trong hai ngày qua, khiến hơi thở của cậu trở nên đều đều, mắt cậu cũng không còn đảo quanh nữa.

“Ngủ chút đi.” Nghiêm Từ Vân xoa trán Vu Ca. Thậm chí hắn còn không nhận ra ánh mắt của mình nhìn đối phương sâu thẳm và mạnh mẽ như thế nào. Nó giống như một thứ rượu trong veo, êm dịu muốn đốt cháy đến tận nơi sâu thẳm nhất của đối phương.

Hắn hôn lên mũi Vu Ca, cởi cúc áo sơ mi rồi đứng dậy đi tắm.

Ánh sáng trắng lạnh lẽo của phòng tắm phản chiếu dọc theo lớp kính mờ, âm thanh của dòng nước từ ​​từ lọt vào tai Vu Ca. Cậu mơ màng mở mắt, trở mình ngồi dậy.

“Sao mình lại ngủ quên?” Giọng nói của cậu khô khốc khàn khàn, Vu Ca hắng giọng hai lần, nhưng cổ họng vẫn rất khô.

Cậu bước lên sàn gỗ đi đến bàn ăn, trên bàn có vài chai rượu không thể phân biệt được tên, có lẽ là lấy ra lúc sinh nhật của Nghiêm Từ Vân.

Vu Ca lấy chiếc ly giấy dùng một lần, nhưng máy lọc nước đã không còn nước. Cổ họng kêu gào khát nước, Vu Ca không chút nghi ngờ cầm chai nước khoáng trên bàn lên rót một ly nhỏ.

Phòng tắm cách đó chỉ vài mét, rèm tắm được kéo rất chặt, nhưng Vu Ca dường như có thể phân biệt được những đường nét cơ bắp của Nghiêm Từ Vân qua lớp kính mờ. Cậu chột dạ rời mắt đi, đột nhiên nuốt nước xuống.

Cổ họng khô khốc không được thoải mái mà vị cay tiếp tục trượt xuống khiến Vu Ca chảy nước mắt.

“Ai bỏ rượu vào thế này?” Vu Ca đau khổ lè lưỡi, không ngừng chậc lưỡi để làm loãng mùi vị của rượu.

Chỉ là lần này uống một ngụm cũng có thể uống ra mùi vị.

Bàn tay tội lỗi di chuyển về phía chai rượu, cơn buồn ngủ của Vu Ca bị rượu dập tắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thứ mới lạ trên tay.

Khác với loại cocktail lần trước, chất lỏng này không bị trộn lẫn với các hương vị khác, có chút hơi cay lại có phần đã nghiền.

“Mình sẽ trả thù lao sau, uống một chút thôi.”

Một chút cuối cùng lại trở thành nhiều chút.

Nghiêm Từ Vân lau tóc rồi bước ra, người còn chưa đi tới Vu Ca đã chột dạ dựa vào ghế sô pha huýt sáo, ánh mắt đảo qua.

“Anh lấy quần áo cho em, đi ngủ sớm chút.”

Vu Ca ngậm chặt miệng để ngăn mùi rượu thoát ra. Thậm chí lúc cầm lấy quần áo trên tay Nghiêm Từ Vân, cậu giống như phát hiện có mìn, cậu nhanh chóng rụt tay lại, giây sau đã trốn vào phòng tắm.

Tắm rửa giúp tăng tốc độ lưu thông máu, ngay khi Vu Ca vừa tắm xong, rượu đã bắt đầu xông lên đầu. Cậu mặc quần áo vào, mới sấy tóc khô được một nửa đã chóng mặt đi ra ngoài, bất mãn gãi gãi bụng, “Cái quần chật quá.”

Nghiêm Từ Vân dựa vào đầu giường đọc sách, yên lặng chờ Vu Ca đi ra để dỗ cậu ngủ.

Trong phòng khách vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, hắn nhướng mày ngước mắt, nhìn thấy Vu Ca đang khó hiểu kéo khung cửa, chỉ vào ống quần của mình oán giận: “Chặt quá, em không thể đi được.”

Hai chân nhét vào cùng một ống quần có thể đi được sao?

Nghiêm Từ Vân vừa bực mình vừa buồn cười, xuống giường mang dép. Khi đi đến trước mặt Vu Ca, hắn ngửi thấy bên trong mùi hương bạc hà còn mang theo mùi rượu.

“Con mèo tham lam, còn lén lút uống rượu?”

Vu Ca tưởng là hắn thích mùi này, nâng cằm lên thôi một hơi dài qua.

Đôi mắt cậu khép hờ, haimá ửng hồng, cậu khôi phục dáng vẻ ngốc nghếch khi uống say. Đột nhiên Vu Ca trừng mắt, cúi chào Nghiêm Từ Vân, sau đó nghiêm túc đứng lên, “Đúng vậy trưởng quan!”

Nghiêm Từ Vân lau kem đánh răng trên cằm cậu, hắn khẽ cười rồi nhích người hình gậy lên chăn, muốn dịch ống quần của cậu lại cho ngay ngắn.

Ngón tay mảnh khảnh đặt ở trên eo cậu, Nghiêm Từ Vân cúi người xuống gần, nửa mê hoặc: “Nâng eo, giúp em mặc quần.”

Vu Ca ngoan ngoãn nằm xuống, giọng nói mềm mại phối hợp, “Vâng, cảm ơn anh trai.”

Cậu ra sức nâng eo lên, phạm vi chuyển động lớn khiến cho hai tay của Nghiêm Từ Vân đang dùng lực trượt xuống.

Các đốt ngón tay uốn cong gặp miếng đậu hũ trắng trơn. Thật trơn mịn, mềm mại.

Cơ bắp của Vu Ca làm việc quá sức nên giờ rất mệt nhọc, hiện tại lại bị rượu dấy lên tinh thần. Eo của cậu mất đi sức lực, trực tiếp ngã xuống nệm, vừa vặn đè chặt bàn tay đang co quắp của người kia xuống dưới.

Vu Ca ngây ngẩn nhìn lên trần nhà, giọng mũi mơ hồ và nhớp nháp. Hầu kết của Nghiêm Từ Vân lăn lên xuống, cũng không bị mèo nhỏ cản trở ảnh hưởng, hắn hoàn toàn dang rộng lòng bàn tay, nâng người lên chống đỡ ở phía trên, hô hấp nóng rực.

Vu Ca mở to mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, cậu tự buồn phiền bản thân vì chuyện đáp ứng tình cảm. Vu Ca oan ức mếu máo nói: “Anh ơi, em thật xấu xa.”

“Em rất xấu.” Nghiêm Từ Vân cúi thấp trán, bớt chút vẻ dịu dàng lại thêm vẻ quyết tâm, “Xấu đến mức khiến anh phát điên.”

“Em luôn khiến cho anh lo lắng, anh thậm chí còn muốn giấu em đi.” Hắn nghiến răng nghiến lợi ngậm chặt môi dưới của Vu Ca, liếm sạch vết rượu trên đó.

Vu Ca không hề có lòng đề phòng, nhìn thẳng vào đôi môi đang khép mở của Nghiêm Từ Vân, hồi lâu không muốn tụt lại cắn ngược lại hắn một miếng, hơi thở nhớp nháp.

Một người là hơi thở lên men nồng nặc dụ người, người kia thì hormone mạnh mẽ dụ dỗ, hai người hôn nhau không ai nhường ai. Có lẽ là do tửu lượng không cao, hoặc cũng có thể là trước đó thần kinh bị đè nén quá nhiều, Vu Ca uống rượu lén vô cùng hưng phấn, thậm chí khi ngửi thấy mùi hương cậu cũng không an phận, thoải mái đến mức còn rầm rì.

Tỉnh tỉnh mê mê.

Nghiêm Từ Vân bắt lấy hai miếng đậu hũ đánh giá hồi lâu, đột nhiên hắn dừng lại, nhìn thanh niên mặt mày ửng hồng, động tác dần dần không đúng, giọng nói trầm thấp nguy hiểm, “Em… muốn làm anh?”

Tay hắn hơi run lên, hắn rất muốn hút một điếu thuốc.

Khi bình minh đang đến gần, khuôn mặt của Vu Trạch Dục lạnh đi khi biết sống chết của Mạnh Quân vẫn là một ẩn số. Anh cau mày, động tác kiên quyết vặn người nghi phạm về phía xe cảnh sát. Đột nhiên Vu Trạch Dục dừng động tác lại, quay đầu nhìn sang hướng thành phố Thanh Đàm.

Trong cơn buồn bực, tại sao anh luôn cảm thấy có một cảm giác khủng hoảng nào đó không thể giải thích được?

“Đội trưởng Vu, có chuyện gì vậy?” Viên cảnh sát khó hiểu.

Vu Trạch Dục vội vàng lắc đầu, bắt nghi phạm lên xe, xua đuổi cảm giác hoảng loạn đi, “Không có gì.”

Có lẽ là ảo giác.

_________________________________
Bình Luận (0)
Comment