Thần Ẩn

Chương 133

"Điện, điện hạ..." Hồng Tước nức nở gọi Hoa Thù, đáy mắt vừa hổ thẹn vừa hối hận.

Hồng Tước đã bên cạnh nàng mấy ngàn năm, Hoa Thù mím chặt môi, buông tay ra lạnh lùng nói: "Nói! Ngày đại hôn của ta có phải ngươi đi Lăng Vũ Điện không?"

Hồng Tước quỳ gối giữa không trung, không dám giấu diếm nữa, cúi đầu xuống nói: "Vâng, điện hạ, ngày ấy ta đi Lăng Vũ Điện muốn gặp Thượng quân nhờ hắn chọn hoa tai cho ngài, sau đó..." Nàng ngẩng đầu run rẩy nhìn thoáng qua Hoa Mặc, lại lập tức cúi đầu xuống: "Sau đó Thượng quân có khách, ta lại trở về Tú Dương Điện."

"Vị khách kia là ai?" Tay Hoa Thù giấu trong tay áo chậm rãi nắm chặt.

Hồng Tước cúi đầu toàn thân run lên, bờ môi mấp máy nhưng không nói ra được thân phận của người kia.

Chuyện này nàng đã giấu ở đáy lòng ngàn năm, nàng cho rằng vĩnh viễn sẽ không có người nhắc lại, cũng không nghĩ tới kết quả vẫn không giấu được. Năm đó tuy chỉ nghe được một câu, nhưng tiên nhân ẩn thân vào thư phòng Lan Phong Thượng quân rõ ràng là vương thượng nhà nàng. Khi đó nàng nghi ngờ vương thượng tại sao trước giờ lành lại xuất hiện tại Lăng Vũ Điện, còn thỉnh cầu Lan Phong Thượng quân đi vào Ngự Vũ Điện, nhưng nàng còn chưa mang việc này nói cho công chúa thì Lan Phong Thượng quân đã chết thảm trong Ngự Vũ Điện.

Khi đó người trong Thiên Cung đều đang tìm tiên nhân thần bí xuất hiện trong thư phòng Lan Phong Thượng quân, nàng cũng không dám mang chuyện này nói ra. Lan Phong Thượng quân chết rõ ràng có liên quan vương thượng, một khi nàng nói ra chuyện này Bách Điểu Đảo nhất định bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, tộc nhân của nàng không nơi cư trú, còn công chúa... Nếu như công chúa biết Lan Phong Thượng quân chết là do một tay vương thượng gây nên, vậy công chúa sẽ làm thế nào?

Hồng Tước tuy không có trí tuệ cũng không có dũng khí nhưng nàng từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Hoa Thù, đối với Hoa Thù có mấy phần trung thành, đến bây giờ cũng không không dám nói ra Hoa Mặc chính là tiên nhân thần bí kia. Nhưng bộ dạng của nàng lại áy náy đến cực điểm, không cần nàng nói ra chúng tiên đã đoán ra được.

"Không sai, người năm đó trong thư phòng Lan Phong chính là bản vương." Giọng nói của Hoa Mặc đột nhiên vang lên, hắn lạnh lùng nhìn Hồng Tước quỳ gối trước mặt Hoa Thù: "Không ngờ lúc trước bên ngoài thư phòng trừ tiên hầu ở Lăng Vũ Điện còn có ngươi." Ánh mắt Hoa Mặc nhìn thoáng qua mười ba tiên hầu, ánh mắt dừng trên người tiểu đồng cùng Hồng Tước: "Sớm biết như vậy, bản vương không nên giữ lại tính mạng của các ngươi."

Bọn người Tử Du cảm thấy khó thở, Hồng Tước càng thêm run rẩy.

Hoa Thù nhìn về phía Khổng Tước Vương, trong mắt đầy vẻ không tin: "Phụ vương, người tại sao muốn dẫn Lan Phong đi Ngự Vũ Điện?"

"Bởi vì chỉ có ta có thể làm Lan Phong không chút đề phòng lại cam tâm tình nguyện đi Ngự Vũ Điện. Bên trong Ngự Vũ Điện có phong ấn của Thiên Đế, chỉ có ở nơi đó Ma tộc mới có thể giết Lan Phong trước bao nhiêu đôi mắt của Thượng tiên Thiên Cung giá họa cho Yêu Hồ nhất tộc, khơi lên Tiên Yêu chi loạn để Ma tộc ngư ông đắc lợi."

Phượng Ẩn ở phía đối diện chậm rãi mở miệng, nhìn về phía Hoa Mặc: "Khổng Tước Vương, ngươi không chỉ cấu kết Ma tộc gi ết chết Lan Phong Thượng quân, năm đó người trộm tiên kiếm của Ngự Phong Thượng Tôn ra khỏi Thiên Cung, sau đó lẻn vào Yêu giới Tam Trọng Thiên gi ết chết Sâm Hồng cũng là ngươi phải không?."

Khổng Tước Vương nhắm mắt lại, Phượng Ẩn tiến lên một bước, ngăn cản đáy mắt sát khí của hắn: "Năm đó ta giúp Hồng Dịch chạy ra khỏi Thiên Cung thì bị Khóa Tiên Tháp gây thương tích, Ngự Phong Thượng Tôn vận dụng sức mạnh căn nguyên chữa thương cho ta tại Phượng Tê Cung, với tiên lực của hắn ngay lúc đó căn bản không phải đối thủ của Yêu Hoàng. Hơn nữa vì muốn bắt Hồng Dịch ở Đại Trạch Sơn mà căn nguyên Thượng Tôn Thiên Cung đều bị hao tổn, bây giờ xem ra người lúc trước che giấu thực lực ẩn ở Thiên Cung trộm Phong Linh Kiếm chắc chắn là ngươi."

Sắc mặt Khổng Tước Vương u ám nhìn qua Phượng Ẩn, đáy mắt tràn ngập sát khí.

Hắn vốn dĩ dự định hôm nay đột nhiên tấn công giam lỏng chúng tiên, còn có sự trợ giúp của Cờ Tự Yêu trong tay Hoa Thù giế t chết bọn người Phượng Ẩn trong Cửu Cung Tháp, nhân lúc Tiên tộc như rắn mất đầu uy hiếp chúng tiên Thiên Cung sau đó thu phục toàn bộ Tiên tộc vào trong tay. Không ngờ tới Yêu Hoàng Hồng Dịch lại hóa thành Viêm Hỏa cùng vào Cửu Cung Tháp, ngăn cản đám Yêu thú làm Hoa Thù tấn công không thành.

Khổng Tước Vương híp híp mắt, ánh mắt nhìn Phượng Nhiễm như có điều suy nghĩ.

Rõ ràng người kia nói cho hắn biết Phượng Nhiễm vì phong ấn Cửu U Luyện Ngục nên đã mất hết thần lực, nhưng nàng có thể hóa giải phong ấn ngoài Cửu Cung Tháp cứu bọn người Phượng Ẩn Ngự Phong ra ngoài, chuyện này cuối cùng là như thế nào?

Hoa Mặc liếc nhìn các Thượng Tiên trên Thanh Long Đài một một chút. Hôm nay chưởng môn các phái cùng Thượng tiên Thiên Cung tụ hội, nếu đã không có cách nào thu phục vậy phải giết Thiên Đế lẫn Phượng Hoàng, đưa ma lực vào cơ thể chúng tiên để bọn họ vĩnh viễn không thể phản bội Bách Điểu Đảo! Trong nháy mắt Khổng Tước Vương đã đưa ra quyết định, đáy mắt hắn xẹt tia qua hung ác, cuối cùng cũng không phủ nhận chuyện ngàn năm trước.

"Không sai, là ta dẫn Lan Phong đi Ngự Vũ Điện, cũng là ta lấy trộm Phong Linh Kiếm của Ngự Phong gi ết chết Sâm Hồng khơi lên Tiên Yêu đại loạn."

Thấy Khổng Tước Vương thừa nhận những chuyện năm đó là do hắn gây nên, trên mặt chúng tiên ở Thanh Long Đài khó giấu khiếp sợ. Thảm sát ngàn năm trước của hai tộc tại La Sát đã chết biết bao nhiêu Tiên tộc cùng Yêu tộc, tất cả đều do một tay Khổng Tước Vương tạo thành! Hắn làm tất cả những chuyện này là vì cái gì?

Khổng Tước Vương nói xong câu này, nhìn vào vẻ mặt kinh sợ cùng đau khổ của Hoa Thù: "Thù nhi, con không nên quên mấy vạn năm chịu sỉ nhục của Khổng Tước nhất tộc." Hắn chỉ tay về hướng Phượng Nhiễm cùng Phượng Ẩn: "Cũng bởi vì bọn chúng sinh ra đã là Phượng, chính là vua của trăm loài chim trên chín tầng trời nên Khổng Tước nhất tộc của chúng ta vĩnh viễn chỉ có thể chịu khuất phục dưới chân chúng. Con vì hưng thịnh cùng vinh quang của tộc chúng ta mà vất vả tu luyện mấy ngàn năm, nhẫn nhịn chịu dựng đi đến một bước này, chẳng lẽ chỉ vì Lan Phong mà phản bội phụ vương, ruồng bỏ tộc của chúng ta sao?"

Ánh mắt Khổng Tước Vương nhìn chằm chằm vào Hoa Thù, đáy mắt thâm sâu giấu đi chỉ còn lại vẻ mặt của một phụ thân. Nhưng bàn tay hắn phía sau lưng lại lặng lẽ tràn đầy ma lực, ánh sáng quét qua Cờ Tụ Yêu trong tay Hoa Thù.

Nếu như Hoa Thù chỉ một lòng nhớ đến cái chết của Lan Phong, tốt nhất nên khống chế nàng để tránh họa lớn cho chính mình!

Cảm xúc phức tạp trong đáy mắt Hoa Thù xen lẫn vào nhau, bi thương cùng đau khổ chậm rãi bị nàng che giấu. Nàng rủ mắt xuống, nhìn Cờ Tụ Yêu trong tay mình cùng sức mạnh ma lực đã tấn Thần, khi vừa ngước mắt lên sự lạnh lùng cùng cao ngạo đã trở lại trên mặt nàng.

"Phụ vương, trong lòng nữ nhi phụ vương cùng Khổng Tước nhất tộc mới là quan trọng nhất, nữ nhi sẽ vĩnh viễn đi theo bên cạnh phụ vương, hoàn thành đại nghiệp của Khổng Tước nhất tộc để Bách Điểu Đảo trở thành chí tôn trong Tam giới."

Hoa Thù mở miệng nói xong, nhìn Khổng Tước Vương quỳ xuống, hai tay dâng lên Cờ Tụ Yêu.

Một đôi tay vững vàng nâng nàng dậy, đáy mắt Khổng Tước Vương tràn đầy vui mừng: "Tốt, không hổ danh là nữ nhi của Hoa Mặc ta! Phụ vương không nhìn lầm con!"

Hoa Mặc cười dài một tiếng, đưa tay phất lên, mây trên bốn phía của Thanh Long Đài tán đi, mấy vạn tướng sĩ mặc áo giáp đen tay cầm trường kích bao vây Thanh Long Đài. Trên người các tướng sĩ đều là ma khí, đáy mắt đen tối u ám, không còn một chút linh hồn tiên nhân.

Đây là mấy vạn đại quân của Ma tộc, có thể so sánh cùng các tướng sĩ tinh nhuệ nhất của Tiên Yêu hai tộc!

Đáy mắt Hoa Thù chấn động: "Phụ vương, đây là..."

"Đây là đại quân Ma tộc do phụ vương dùng thời gian ngàn năm để rèn luyện, tất cả đều là chiến sĩ mạnh nhất của Khổng Tước tộc!" Đáy mắt Khổng Tước Vương tràn đầy kiêu ngạo, hắn nhìn về phía Phượng Nhiễm đáy mắt lại lộ ra lạnh lùng cuồng vọng cùng đắc ý.

Đồng tử của Hoa Thù co rút lại, chiến sĩ của Khổng Tước tộc... Tất cả đều đã thành ma sao?

Nàng không nghĩ tới Khổng Tước Vương lại giấu diếm nàng rèn luyện một đội Ma quân Khổng Tước tộc!

"Thiên Đế, không ngờ tộc ta còn có sức mạnh đáng sợ như vậy sao! Tướng sĩ Tiên Tộc của ngươi đâu? Mười vạn tiên tướng bảo vệ Cửu Trọng Thiên đâu?"

Nhìn thấy trên Thanh Long Đài đột nhiên xuất hiện mấy vạn Ma quân, đáy mắt Phượng Nhiễm thoáng qua một tia nghiêm trọng, tay đặt trên ngai vàng nhẹ nhàng gõ một cái, trầm mặc nhìn Khổng Tước Vương đang đắc ý.

Thoáng nhìn thấy sắc mặt Phượng Nhiễm Phượng Ẩn nhíu mày, đáy lòng sinh ra bất an.

Kế hoạch trong Cửu Cung Tháp vây bắt Khổng Tước Vương cùng Hoa Thù nàng đã sớm cùng sư quân và Ngự Phong thương lượng xong, nhưng mấy vạn đại quân Ma tộc lại nằm ngoài dự tính của tất cả mọi người. Rõ ràng Tiên tướng Thiên Cung đủ để chống lại Ma quân, tại sao sắc mặt sư quân lại nghiêm trọng như thế?

"Một thân ma lực của ngươi quả nhiên đến từ Cửu U Luyện Ngục. Ma tộc ẩn trong Cửu U Luyện Ngục chính là người ngàn năm trước cùng ngươi cấu kết, khơi lên Tiên Yêu chi loạn phải không?" Một lúc lâu, Phượng Nhiễm cuối cùng cũng phá vỡ sự trầm mặc, chậm rãi mở miệng.

Nguyên Khải cuối cùng chỉ có sức của một người, nếu Cửu U Luyện Ngục bị phá Tam giới sẽ hủy bị hoại chỉ trong chốc lát. Mấy ngày trước Phượng Nhiễm đã bí mật điều mười vạn Tiên tướng ở Thiên Cung đi Yêu giới Tử Nguyệt Sơn, chuyện này ngay cả Phượng Ẩn cùng Ngự Phong cũng không biết, Hoa Mặc có thể biết Thiên Cung đã không còn tướng sĩ bảo vệ, vậy chỉ có một khả năng...

Ma tộc bên trong Cửu U Luyện Ngục cùng Hoa Mặc chưa bao giờ ngừng qua lại. Rõ ràng ngàn năm qua Hoa Mặc không đến Tĩnh U Sơn, vậy tại sao hắn lại cùng Ma tộc trong Luyện Ngục có chung ý thức, biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra?

Một ngàn năm trước Phượng Nhiễm ở Tử Nguyệt Sơn đã đặt ra phong ấn, nếu như Hoa Mặc tới gần Cửu U Luyện Ngục đã sớm bị nàng phát hiện.

Phượng Nhiễm nhíu mày lại, đáy mắt lộ ra nghi ngờ.

Ngoài vạn dặm, bên trong Cửu U Luyện Ngục. Thanh Ly nhìn qua phong ấn trên lối vào Luyện Ngục sắp bị ma lực phá vỡ, đáy mắt lộ ra nụ cười lạnh lùng kì quái.

Cho dù Phượng Nhiễm một ngàn năm trước phát hiện Ma tộc trong Cửu U Luyện Ngục cấu kết tiên nhân nên phong ấn Luyện Ngục thì đã sao? Ngàn năm qua mặc dù nàng không ra ngoài được, nhưng năm đó Hoa Mặc năm vì tham lam ma lực của nàng nên luyện hóa một phần ba nguyên thần của nàng, nàng cùng Hoa Mặc hồn phách sớm đã liên kết.

Nàng ưng thuận nhường lại vị trí chí tôn trong hạ Tam giới, Hoa Mặc đương nhiên cam lòng nghe theo ý nàng.

Thần lực của Phượng Nhiễm đã mất hết vào ngàn năm trước khi phong ấn Cửu U Luyện Ngục. Để bảo vệ Tam giới nàng chỉ có thể mang đại quân Tiên giới trấn thủ tại Tử Nguyệt Sơn, một mình đến Thiên Cung cùng chúng tiên tại Cửu Trọng Thiên làm mồi nhử Khổng Tước Vương ra tay, nhưng Phượng Nhiễm không ngờ mọi chuyện đã sớm bị nàng cùng Hoa Mặc phát hiện.

Thanh Ly nhếch khóe môi, giữa lông mày lộ ra do dự ý đầy nụ cười. Phía sau nàng là các hung thú Ma tộc đầy sát ý, dưới sự dẫn dắt của Thanh Ly bọn chúng không ngừng công kích phong ấn đang yếu dần của Phượng Hoàng ở nơi cuối Luyện Ngục.

Ma lực cùng tiếng hung thú gào thét đến từ Hồng Hoang làm mười vạn Tiên tướng cầm kích trấn thủ ngoài Tử Nguyệt Sơn sắc mặt trắng bệch.

Hung thú Thượng Cổ từ thời Hồng Hoang trong truyền thuyết mỗi một con đều có thể chống lại Thần tướng, nói chi đến bọn hắn chỉ là Tiên tướng.

Nhưng mười vạn Tiên tướng không ai lui bước chỉ vì trước người bọn họ có một tiên nhân áo trắng đang đứng thẳng.

Tiên nhân kia dáng dấp vững trãi như trời, vô cùng kiên định, hắn đứng trước Cửu U Luyện Ngục sắp gây đại họa cho Tam giới.

Đột nhiên hắn khẽ động, thanh kiếm cổ xưa bên cạnh bay vào tay hắn, cùng hắn đồng hành.

"Chư vị tiên tướng nghe lệnh!"

Giọng áo trắng tiên nhân trong sáng vang vọng Tử Nguyệt Sơn.

"Vâng!"

Thanh âm mười vạn Tiên tướng hô to làm khóe môi nở nụ cười của Thanh Ly trong Cửu U Luyện Ngục dừng lại.

"Nếu ta không chết, chư tướng bảo vệ núi không được tiến lên một bước!"

"Nếu như ta chết, chư tướng trấn thủ Luyện Ngục không được lui lại một tấc!"

Bên ngoài Tử Nguyệt Sơn nhất thời im lặng, bỗng nhiên mười vạn Tiên tướng nửa quỳ dưới đất.

"Vâng, Thần quân! Cho dù chiến đấu đến một người cuối cùng chúng thần cũng không lùi nửa tấc!"

Thanh âm nhận mệnh lệnh cùng với trường kích chỉ lên trời, mười vạn tiên tướng lập lời thề bằng máu làm ma khí bên trong Cửu U Luyện Ngục đang che khuất bầu trời bị áp chế.

Nguyên Khải đi về hướng Cửu U Luyện Ngục bỗng bước chân dừng lại.

" An bình của Tam giới xin giao cho chư vị."

Giọng nói vừa kết thúc, Nguyên Khải đã nhảy một bước đến trước cửa Luyện Ngục, Nguyên Thần Kiếm trong tay hắn đi về hướng cửa vào Luyện Ngục, lại đi thẳng vào trong phong ấn. Từ trước đến nay hỗn độn chi lực có thể xuyên qua bất kì sức mạnh nào của phong ấn.

Thanh Ly đang dẫn hung thú công kích phong ấn đột nhiên bị một đạo thần quang đánh xuống, kinh ngạc đứng phía dưới đánh một chưởng vào luồng sức mạnh.

Nguyên Thần Kiếm một kích đánh không trúng, dừng ở cách Thanh Ly ba thước, trên thân kiếm hóa ra linh hồn thiếu niên mờ ảo, chính là Nguyên Thần.

"Ngươi là thanh kiếm của Nguyên Khải?" Thanh Ly nhìn Nguyên Thần Kiếm mở miệng, nàng nhếch miệng: "Thế nào, ngươi không mang theo chủ nhân nhà ngươi chạy trốn còn dám vào Luyện Ngục khiêu khích Bản tôn?"

"Thần quân thỉnh ngươi chiến đấu. Nếu như ngươi có gan, cứ theo sức mạnh của ta đi ra khỏi phong ấn cùng chủ nhân nhà ta quyết chiến một trận." Nguyên Thần lạnh lùng mở miệng.

Đáy mắt Thanh Ly lộ ra sự khinh thường: "Tại sao ta hiện tại phải đánh với hắn một trận, đại quân Ma tộc của bản tôn sẽ lập tức phá vỡ phong ấn Luyện Ngục. Đến lúc đó cho dù hắn là nhi tử của Thượng Cổ bản tôn cũng sẽ gi ết chết hắn!"

"Tùy ngươi. Chủ nhân nhà ta nói..." Nguyên Thần mở miệng, lạnh nhạt quay người: " Muốn ngay trước mặt mười vạn Tiên tướng gi ết chết nhi tử của Thượng Cổ Chân Thần cùng Bạch Quyết Chân Thần thì đây là cơ hội duy nhất. Nếu ngươi muốn, lập tức ra ứng chiến. Nếu không chủ nhân nhà ta lập tức rời đi, trên trời dưới đất nếu người không muốn gặp ngươi, ngươi có thể làm gì được Thần quân nhà ta?"

Nguyên Thần nói xong quay người bay về hướng bên ngoài Luyện Ngục. Hai tay trong tay áo Thanh Ly bỗng nhiên nắm chặt, tất cả sỉ nhục mấy ngàn năm trước tại La Sát khi bị Thượng Cổ giáng xuống thần phạt nhốt vào Cửu U Luyện Ngục trước mặt đầy giới Tiên Yêu trong nháy mắt hiện lên trong lòng. Nàng nhìn thấy Nguyên Thần Kiếm bay ra khỏi Luyện Ngục, trong chớp mắt đã đi theo sức mạnh của hắn, nhảy ra ngoài Cửu U Luyện Ngục!

"Được, Bản tôn sẽ cùng nhi tử của Thượng Cổ chiến một trận!"

Giọng nói điên cuồng từ bên trong Luyện Ngục truyền đến, nhìn thấy thân ảnh màu xanh sau Nguyên Thần Kiếm tràn đầy ma khí, vẻ mặt Nguyên Khải vẫn lạnh lùng như cũ.

Thân ảnh màu xanh dừng cách hắn mấy bước, hiện ra một gương mặt oai hùng lại quen thuộc.

Chủ nhân của gương mặt này vào ngày Phượng Ẩn giáng thế hơn một ngàn năm trước tại Ngô Đồng Phượng Đảo, đã từng cùng Thiên Đế nâng rượu chúc mừng.

Tất cả những điều này nằm ngoài tình lý nhưng lại trong dự tính.

Nguyên Thần Kiếm trở lại trong tay Nguyên Khải, hắn nhìn nụ cười đầy lạnh lùng tà mị trên gương mặt đầy dũng khí kia chậm rãi mở miệng.

"Ngươi quả nhiên không chết, một ngàn năm trước người ở Thiên Cung Ngự Vũ Điện giết Lan Phong là ngươi.
Bình Luận (0)
Comment