Thần Ẩn

Chương 43

Hoa Mặc thấy Hoa Thù có chút do dự, lại nói: "Hơn nữa, Cổ Tấn mặc dù bây giờ tuổi tác còn trẻ, nhưng phụ vương vừa mới nhìn qua, hắn tiên căn vững chắc, tương lai nhất định là nhân tài, có lẽ không cần ngàn năm có thể tấn vị Thượng quân. Đại Trạch Sơn chính là môn phái lớn nhất trong Tiên giới, cùng họ kết thân, đối ta Bách Điểu Đảo trăm lợi mà không có một hại."

Tuy nói Lan Phong bây giờ thay thế Thiên Đế Phượng Nhiễm quản lí Thiên Cung, nhưng Hoa Mặc vì muốn che đậy việc Hoa Thù luyện hóa Già Thiên Tán, cảm thấy Cổ Tấn cũng là ứng cử viên cho vị trí con rể.

Hoa Thù lắc đầu, vẫn là cự tuyệt không một chút lo lắng: "Phụ vương, ta cùng Cổ Tấn tuy chỉ vội vàng gặp mặt, nhưng tính tình của hắn con vẫn là có thể nhìn ra một chút, hắn là tiên căn thuần hậu không phải là giả, nhưng tính tình quá nhàn rỗi, cũng không có chí tu luyện, huống hồ Đại Trạch Sơn xưa nay không can dự vào việc trong Tiên giới, một mực chỉ lo thân mình. Con đoán dù chúng ta cùng Đại Trạch Sơn kết thân, tương lai bọn họ cũng sẽ không giúp Bách Điểu Đảo chúng ta lớn mạnh, sánh ngang Phượng Hoàng nhất tộc."

Hoa Thù đi đến phía trước cửa sổ, bóng lưng Lan Phong bên ngoài viện đã biến mất tại cuối con đường: "Nhưng Lan Phong thì khác, hắn vốn là chưởng quản tinh tú Đế Vương, bây giờ Phượng Hoàng để hắn thay mặt quản lí Thiên Cung, nói rõ là muốn bồi dưỡng hắn trở thành Thiên Đế tiếp theo. Chờ Phượng Hoàng phi thăng Thần giới, Lan Phong kế nhiệm vị trí Thiên Đế. Khi đó con chính là Thiên Hậu, toàn bộ Tiên giới dưới một người trên vạn người, Ngô Đồng Đảo cũng phải đối với Bách Điểu Đảo chúng ta nhã nhặn tôn kính. Đều là Tiên cầm, dựa vào cái gì chúng ta Khổng Tước nhất tộc sinh ra đã phải tôn Phượng Hoàng là Hoàng, con không cam nguyện để tộc ta như vậy. Phụ vương, con sẽ không gả cho Đại Trạch Sơn trưởng lão, vị hôn phu của con nhất định phải là chủ nhân Cửu Trọng Thiên Cung, Thiên Đế Tiên giới!"

Tiên giới mấy vạn năm lịch sử, Khổng Tước nhất tộc đều ở dưới Phượng Tộc một bậc, Hoa Thù cùng Khổng Tước Vương vẫn nghĩ cách để Bách Điểu Đảo cùng Ngô Đồng Đảo sánh vai, lần này hôn sự của Hoa Thù chính là con bài tốt nhất cho Bách Điểu Đảo.

Hoa Mặc cũng đánh giá cao khả năng tương lai Lan Phong chấp chưởng Thiên Cung, do dự hồi lâu, nói: "Cổ Tấn ba ngày sau muốn lấy về Già Thiên Tán, đến lúc đó con muốn làm thế nào cự tuyệt hắn? Lần này thọ yến chưởng môn các phái đều tụ tập, nếu là chúng ta không nghĩ được sách lược vẹn toàn, chỉ sợ Bách Điểu Đảo bởi vì việc này mất hết thể diện."

Hoa Thù gật đầu: "Phụ vương nói đúng, cha yên tâm, nhất định trước thọ yến con sẽ thuyết phục được Cổ Tấn, giải quyết chuyện này." Nàng nhớ tới mới vừa rồi cùng Lan Phong nói chuyện, trên mặt mang một vòng ngượng ngùng, "Phụ vương, Lan Phong Thượng quân ngày mai sẽ chính thức bái kiến người, đưa lên thư cầu thân. Phụ vương hứa với con gái, đừng làm khó hắn."

Hoa Mặc cười ha ha, liên tục khoát tay: "Yên tâm, yên tâm, phụ vương nhất định không làm khó người trong lòng của con."

Tiếng cười trong viện dần lắng xuống, ánh trăng bao phủ Bách Điểu Đảo, Cổ Tấn lại không biết việc đã phát sinh, hắn chìm vào giấc ngủ, chờ tới sinh nhật của Khổng Tước Vương ba ngày sau.

Lại nói A Âm, nàng từ Đại Trạch Sơn đuổi theo Cổ Tấn một đường hướng Bắc Hải mà đi, rõ ràng xuất phát chỉ trễ nửa canh giờ, bởi vì kỹ thuật ngự vân thực sự quá kém nên vấp ngã suốt chặng đường, nửa ngày sau mới tới Bắc Hải.

Về phần con hồ ly khóc lóc van nài đi theo kia, hắn nếu không làm cho A Âm không đến được Bắc Hải là đã tốt rồi, làm sao có thể thiện ý hóa thành hình người phí sức ngự vân đuổi theo Cổ Tấn.

A Âm đ ến trời đã tối, Tiên quân nghênh đón đã lên tiên thuyền sớm trở về đảo. Biển đen như mực, A Âm nhìn không rõ phương hướng, cứ phía bắc mà bay, hoàn toàn không biết mình cách Bách Điểu Đảo càng ngày càng xa, tiểu hồ ly nhàn nhã trong ngực nàng ngủ gà ngủ gật, đợi lúc A Âm phát hiện không đúng, nàng đã bị vây ở một vách đá kì lạ trên biển.

Vách đá kì lạ này nằm sâu dưới đáy biển Bắc Hải, A Âm ở bên trong đi mãi mồ hôi đầm đìa mà vẫn chưa thoát ra nổi. Cuối cùng tiểu hồ ly xem qua liền biết, rốt cục tốt bụng nhắc nhở một câu: "Đồ ngốc, vách đá này dùng Cửu Cung Bát Quái trận pháp lập, ngươi đi loạn như thế, một trăm năm cũng không được."

A Âm nghe xong tức giận, nắm cổ A Cửu giơ lên trước mặt, mắt phượng trừng lên: "Con hồ ly nhà ngươi một bụng toàn ý nghĩ xấu, nếu biết cách làm sao ra ngoài, ngươi còn nhìn ta lang thang đi trong đây như ruồi không đầu!"

A Cửu thấy A Âm nổi giận, biết nàng thực sự vội vàng. Lập tức lỗ tai dựng lên, móng vuốt nhỏ bắt lấy ống tay áo A Âm: "A Âm, thật oan uổng, ngươi là Đông Hoa đồ đệ, ta làm sao biết ngươi ngay đến trận pháp Cửu Cung Bát Quái đơn giản như vậy cũng không biết cách giải."

A Âm mặt mày đỏ ửng, ho khan một cái: "À, lão Thượng thần mới làm sư phụ ta có mấy ngày liền phi thăng, ta cũng chỉ là đệ tử trên danh nghĩa, trận pháp cái gì đương nhiên không kịp học." Nàng một điểm không xấu hổ, đem sự tối dạ của bản thân hoàn toàn đẩy trách nhiệm cho Đông Hoa.

A Âm chớp mắt nhìn A Cửu: "Mau, A Cửu, mau dẫn ta ra ngoài, ta còn phải đuổi tới Bách Điểu Đảo tìm A Tấn, nếu đến muộn hắn cầu hôn Hoa Thù mất rồi thì phải làm sao!"

A Cửu mặt không cam tâm tình nguyện, nhưng đến cùng mềm lòng, thấy A Âm sốt ruột, móng vuốt đắc dĩ chỉ hướng đông nam: Trước tiên đi hướng đó ba trăm mét..."

Vừa nghe nói có thể ra ngoài, A Âm vuốt vuốt đầu tiểu hồ ly, cười híp mắt dựa theo chỉ dẫn của hắn mà đi.

"Cũng thật kì lạ, ở Bắc Hải sao lại có khối đá kì quái trấn giữ vách núi, chẳng lẽ có bảo bối gì sao?"

A Cửu vừa lầm bầm vừa chỉ đường, một người một hồ chỉ rẽ qua hai góc, liền trông thấy phía trước mấy trượng tiên lực phun trào, kim quang tán loạn, một Tiên quân đang chiến đấu với một thứ gì đó.

A Âm vốn không thích để ý chuyện người khác, lại là thủy ngưng thú tiên lực yếu ớt nhất Tiên tộc, loại sự tình phiền toái này vốn không muốn tham. Nhưng con đường do A Cửu chỉ đều phải đi qua phía trước, nàng đành cắn răng ôm tiểu hồ ly tiến lên trước, đợi đi gần nàng mới nhìn kim quang kia không phải là Tiên quân so đấu tiên lực, mà là một con Kim Ưng lớn muốn cố sức bay l3n đỉnh tảng đá kì lạ, lại bị trận pháp của khối đá năm lần bảy lượt lần lượt ngăn ở giữa sườn núi.

Trên trận pháp sinh ra linh lực từng đạo bổ vào thân Kim Ưng, tiếng gầm vang lên.A Âm nhìn cảnh tượng này đều thấy đau đớn thay cho Kim Ưng, nhưng Kim Ưng kia không hề có ý nghĩ bỏ cuộc, cứ lao nhào về phía đỉnh núi.

"A Cửu, ngươi nói Kim Ưng kia bị trận pháp đánh đến thê thảm, còn một lòng bay l3n đỉnh núi làm cái gì?"

A Cửu hướng đỉnh núi nhìn một cái: "Xưa nay giữa thiên địa có linh vật sinh trưởng, nhất định phải có sinh linh tương sinh canh giữ. Ta nhìn đỉnh núi kia lấp lánh ánh sáng đỏ, tiên khí nồng đậm, khẳng định có linh vật sinh trưởng ở phía trên, chắc hẳn Kim Ưng là muốn l3n đỉnh núi lấy bảo bối."

A Âm lần theo A Cửu ánh mắt nhìn theo, quả nhiên trông thấy đỉnh núi có ánh sáng đỏ lấp lóe. Đúng vào lúc này, một đạo linh lực lại đánh xuống, Kim Ưng kêu lên một tiếng, xoay tròn giữa không trung, rơi xuống một tảng đá cách hai người họ không xa,một thân lông vũ mạ vàng bị đánh trở nên lung tung lộn xộn, nó nhìn l3n đỉnh vách đá và vẫy móng vuốt một cách sốt ruột, thực sự có chút đáng thương.

A Âm đảo mắt liếc A Cửu đang ngáp dài trong tay mình. A Cửu một chút đã có thể nhìn ra trận pháp của con đường, hóa giải trận pháp của tảng đá này, hẳn không phải là vấn đề lớn.

Được rồi, nửa đêm gặp nhau cũng là duyên vận, có thể giúp được gì thì giúp

Nàng cầm lấy hòn đá nhỏ ném về hướng Kim Ưng, có tiếng kêu vang lên, hòn đá rơi vào chân Kim Ưng.

Kim Ưng cảnh giác quay đầu nhìn lại, nhìn thấy A Âm, sững sờ, khẽ hừ một tiếng, kinh ngạc nói: "Ồ, kỳ quái, mấy năm nay vẫn có Thủy Ngưng thú dám đi lại một mình trong Tam giới."

Một giọng nữ lanh lợi mà hồn nhiên thoát ra từ miệng Kim Ưng: "Này, Thủy Ngưng thú, ngươi ở chỗ này làm cái gì? Không sợ bị hải thú nuốt chửng sao?"

A Âm sững sờ, quả thực không nghĩ tới Kim Ưng dũng mãnh, không sợ chết này lại là một đại cô nương.

Nhìn thoáng qua Kim Ưng thân lông vũ vàng óng, A Âm không kìm được cảm xúc, nàng còn đoán là nam giới. Có điều, có thể liếc mắt liền nhìn ra bản thể của mình, Kim Ưng này chí ít cũng có thực lực Thượng Quân.

"Ta đến Bắc Hải tìm người, lạc đường mới đi đến nơi này." A Âm bình tĩnh trở lại, "Nhìn bản thể của ngươi, ngươi là Phi Ưng nhất tộc phải không, ta tên A Âm, ngươi tên là gì?"

"Yến Sảng." Kim Ưng hóa thành hình người, một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi xuất hiện tại trước mặt hai người, nàng hình dáng thâm sâu, con ngươi vàng kim, cực có phong tình, vừa nhìn là biết tính tình hiên ngang.

"Ngươi nói ngươi lạc đường?" Yến Sảng nghi ngờ dò xét A Âm một chút, "Lừa gạt ai đây tiểu cô nương, ngươi nhìn rất thông minh, lại không bị thương, nào giống lạc đường?"

"Ta không thèm bảo bối của người khác, trận pháp kia tự nhiên sẽ không đả thương ta." A Âm cảm thấy thích thú cái tên Yến Sảng, cố ý trêu đùa nàng.

Quả nhiên, Yến Sảng lập tức cảnh giác: "Ngươi quả nhiên biết nơi đây có linh chi huyết sắc, ngươi cũng là vì bảo bối này mà đến?"

A Âm hướng trên sườn núi chỉ chỉ: "Trên sườn núi nồng đậm linh lực như vậy, ta có mắt, tự mình cũng có thể thấy được."

A Cửu trợn tròn mắt, nếu không phải hắn nhắc nhở, nàng có thể nhìn thấy được sao.

"Ngươi hái linh chi huyết sắc làm cái gì? Vì thứ này mạng sống cũng không cần."

Yến Sảng thấy A Âm không giống nói dối, huống hồ Thủy Ngưng thú tiên lực sức chiến đấu yếu ớt cả Tam giới đều biết, liền không giấu diếm: "Phụ thân ta vài ngày trước bị trọng thương, cần linh chi huyết sắc làm thuốc dẫn, cho nên ta liền tới nơi này tìm thuốc. Không nghĩ tới thứ này lại có trận pháp bảo hộ, ta đối với trận pháp nhất khiếu bất thông (*dốt đặc cán mai), chỉ có thể cưỡng ép xông vào."

A Âm thông minh, nghe xong lời này liền đoán ra thân phận Yến Sảng: "Ngươi là Ưng tộc công chúa? Ưng Vương Yến Khâu là cha ngươi?"

Yến Sảng nhướng mày, dường như cực chán ghét cách xưng hô thế này, khua tay nói: "Đừng gọi ta công chúa, trên đảo chỉ có một gia tộc, mấy trăm con chim ưng, khoe khoang như đám Khổng Tước tộc làm gì, ngươi gọi ta Yến Sảng là được. Còn có, Thủy Ngưng thú, phụ vương ta đều mấy vạn tuổi, ngươi là một bé con, lại có lá gan gọi thẳng tục danh của cha ta, Bắc Hải lại là địa bàn của Ưng tộc ta, ngươi quá là không sợ chết rồi.

"Ha ha ha ha ha..." A Âm buồn cười trước vẻ mặt kinh tởm của Yến Sảng, sự nhàn rỗi u ám trong lồ ng ngực ngày ngày bị quét sạch, nhất thời nhìn Yến Sảng phá lệ thuận mắt.

Cô Ưng tộc công chúa này, thật đúng là một công chúa kì lạ trong số các công chúa của Tiên giới, thật sự không thể không thích.

Ngay cả A Cửu lười bính cũng nhếch khóe miệng lên, nhìn xem Yến Sảng có chút hài lòng.

"Tốt, Yến Sảng, chỉ bằng câu nói này của ngươi, ta với ngươi kết giao bằng hữu. Nhất định giúp ngươi lấy linh chi huyết sắc."

Yến Sảng tự động loại câu " kết giao bằng hữu" của A Âm đi, chỉ chú ý vào câu "Giúp nàng lấy linh chi huyết sắc" kế bên.

Nàng thần sắc nghiêm túc, hừ hừ: "Thủy ngưng thú, ngươi cũng đừng mạnh miệng, tiên lực của ngươi ta một bàn tay liền có thể đánh vỡ, ngươi có thể làm cái gì? Đi đi, đi qua một bên, một lát nữa linh lực đánh tới tránh làm tổn thương ngươi

"Ngươi dùng vũ lực xông vào bằng mọi cách?." A Âm nhìn ưng trảo trong tay Yến Sảng, nháy mắt mấy cái: "Ta như thế nhưng là đi vào vô sự."

Yến Sảng lúc này mới nhớ tới Thủy Ngưng thú trước mặt lông tóc không bị thương, lập tức đáy mắt hiện lên vẻ vui mừng, hồ nghi nói: "Chẳng lẽ ngươi hiểu trận pháp?"

A Âm vội lắc đầu: "Ta không hiểu." Thấy Yến Sảng trừng mắt, nàng giơ A Cửu lên, cười tủm tỉm nói: "Nhưng hắn hiểu."
Bình Luận (0)
Comment