Thần Ẩn

Chương 9

Chưa kịp nói lời nào, ở rừng cây ngô đồng, xa xa trên bầu trời một hồi phượng gáy, hai Phượng hoàng ngũ sắc khổng lồ hướng về cây tổ ngô đồng lớn nhất trong rừng bay tới.

Xem ra sư quân phái trưởng lão đến xem nàng có ngoan ngoãn trở về tổ hay không, hay là chờ ngày mai sau khi niết bàn rồi mới ở trước mặt Bồ Đề lão tổ cùng cái người Linh Quyên này tranh luận thị phi... Phượng Ẩn âm thầm suy nghĩ, thấy trưởng lão sắp đến gần, không có thời gian quản việc trả lời ba người đang đợi ở sau hòn non bộ, trực tiếp hóa thành một đạo hồng quang hướng về cây tổ ngô đồng bay đi.

Dưới ánh trăng lờ mờ, không ai phát hiện Phượng Ẩn đã biến mất, ba người đợi chừng nửa khắc, sau hòn non bộ chỉ là một hồi yên tĩnh. Bích Vân hoài nghi nhìn Linh Quyên nháy mắt một cái, Linh Quyên hiểu ý tiến lên nhìn mới biết sau hòn non bộ không có một bóng người, nữ Tiên quân khí thế to lớn, kiêu ngạo vừa rồi sớm đã không biết tung tích.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, người đến rồi đi, một tia thần lực chấn động đều không có, ở trên đảo, nữ Tiên quân trẻ tuổi tiên lực gần với Thượng quân ngoại trừ công chúa Hoa Thù thì còn có thể là ai?

Bọn hắn tất nhiên là không đoán được Phượng Ẩn chỉ là một thần hồn phiêu bạt trong Ngô Đồng Đảo, biến hình không tiếng động, đi lại không dấu vết.

Trong lòng Linh Quyên bỡ ngỡ, than thở hôm nay thật xui xẻo, cũng không để ý tới Cổ Tấn bên cạnh, vội vàng kéo Bích Vân đi khỏi rừng cổ.

Rừng ngô đồng mới vừa rồi còn náo nhiệt, tranh chấp giờ đã an tĩnh lại. Cổ Tấn cất bước đi đến phía sau hòn non bộ sau xem xét một hồi lâu, trong lòng đột nhiên có chút hoang mang. Người nọ cũng không có thừa nhận nàng là Hoa Thù, có lẽ là một người khác, nàng tại sao phải đột nhiên biến mất, chẳng lẽ là xảy ra chuyện? Cổ Tấn không nói tiếng nào bay lên hòn non bộ, khảy cái cằm bắt đầu yên lặng chờ đợi.

Hắn cố ý ngồi ở trên tảng đá mà Phượng Ẩn dựa vào, cảm giác nếu chờ một lát nàng sẽ xuất hiện.

Nếu như hắn sáng suốt, lập tức đứng dậy đến hỏi Phượng Nhiễm, có lẽ sẽ biết nữ Tiên quân kiêu ngạo vừa rồi chính là thần thú mà hắn luôn tâm niệm thuộc về hắn.

Chỉ tiếc là con người lúc trẻ tuổi luôn có một loại bướng bỉnh đáng sợ, Cổ Tấn cảm thấy đây là duyên phận, giống một kẻ lỗ m ãng ở rừng cổ ngô đồng ôm thân thể phì nhiêu hóa thành hòn vọng phu.

"Điện hạ, Tiên quân Linh Quyên thật sự là không biết giữ miệng, lại dám ở sau lưng mỉa mai hai vị Chân Thần, người nói vừa rồi vị nữ Tiên quân kia là của động phủ nào?"

Trong đình nghỉ mát cách hòn non bộ không xa, tiên nữ mặc y phục màu vàng nhạt rót một chén rượu tiên cho nữ Tiên quân đang ngồi, "Nhưng mà người kia tuy rằng khẩu khí không nhỏ, nhưng dám mượn danh của điện hạ dọa người, quả thực có chút không thỏa đáng!"

"Thật sự mượn cờ dọa người hay là không thèm trả lời, bây giờ mà nói thì không chính xác. Ngược lại ta nghe thấy không giống như thật giả lẫn lộn, tính khí này chắc chắn không thấy nhiều, là khách quý của động phủ nào, yến tiệc ngày mai tự nhiên có thể nhìn ra."

Một bàn tay trắng nõn vươn ra, cầm cái ly bạch ngọc trên bàn đá nhấp một miếng. Trong hơi nóng quẩn quanh, có thể thấy cái tay đang cầm ly thon dài, trắng như tuyết.

Lại nhìn lên, ôi, trước mặt đẹp như hoa đào, đoan trang, hoa lệ, một thân y phục màu trắng thanh nhã, quả thật không phụ danh tiếng là công chúa Hoa Thù của Bách Điểu Đảo, là một đại mỹ nhân trăm năm có một. Chỉ có khi dè dặt lướt qua một vòng khuôn mặt thản nhiên, không lưu tâm kia, mới có thể phát hiện vị này điện hạ này có lẽ cũng không phải người dễ thân thiết.

"Điện hạ, Tiên quân Linh Quyên ngày mai nhìn thấy người, không tránh được bị hù sợ vỡ gan, ngày mai nô tỳ trêu chọc hắn?" Thị nữ Hồng Tước của Hoa Thù là người quen thói có vài chủ ý gây ầm ĩ.

"Hồ đồ." Hoa Thù đặt ly bạch ngọc xuống, khiển trách: "Phụ vương và Ưng Vương Yến Khâu xưa nay không hòa thuận, hai tộc tranh chấp đã lâu, vị trí núi Bồ Đề gần Bắc Hải, ai có thể giao hảo với Bồ Đề lão tổ, có thể có ưu thế lớn tại Bắc Hải. Linh Quyên cho dù nói bừa, cũng là ái tử của Bồ Đề lão tổ, chọc giận động phủ Bồ Đề sẽ chỉ làm Bách Điểu đảo lâm vào quẫn cảnh."

"Vâng." Hồng Tước giật mình đáp lại, ngẩng đầu trông thấy cách đó không xa, Cổ Tấn ở trên tảng đá đang nhìn ánh trăng, ồ lên: "Vị Tiên quân béo này dám quát hỏi Tiên quân Linh Quyên, ngược lại có vài phần dũng cảm. Điện hạ người xem hắn còn ngồi tại nơi đó, nô tỳ đoán là hắn cho rằng nữ Tiên quân kia là người, biết rõ điện hạ người hiếm khi xuất hiện ở trước người khác, không dám đi Lưu Vân Các bái tạ, muốn ở lại nơi này thử thời vận."

Hoa Thù giương mắt nhìn theo hướng tay chỉ của Hồng Tước, nhìn thấy dưới ánh trăng một bóng đen tròn trĩnh, nàng khẽ nhíu mày, không đếm xỉa tới, thu hồi mắt, ngay cả hứng thú liếc mắt nhìn đều không có.

"Không cần nhiều chuyện, ngày mai người kia xuất hiện, bọn hắn tự nhiên sẽ biết là đã đoán sai người."

Hồng Tước thấy Hoa Thù mất hứng, nghĩ tới một chuyện, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, nghe nói Thượng quân Lan Phong lúc chạng vạng tối vào đảo rồi, là nhị trưởng lão Phượng tộc tự mình ra nghênh đón."

Hoa Thù mi tâm khẽ động, trong lòng hơi nổi sóng, "Thân phận Thượng quân Lan Phong tôn quý, trưởng lão Phượng Kỳ đi nghênh đón cũng là hợp tình hợp lý." Nàng dừng một chút, lại hỏi: "Bên cạnh Thượng quân có thân tín đi theo không?"

Trong thế hệ đồng trang lứa ở Tiên giới, Hoa Thù có thể quan tâm bên cạnh Tiên quân có người tin tưởng không, quả thực hiếm có. Nhưng nếu biết rõ lai lịch vị Thượng quân Lan Phong này, chỉ sợ mọi người cũng sẽ cười một tiếng hợp tình hợp lý.

Phượng hoàng là một người tính tình phóng khoáng hoạt bát, nàng vào Thiên Cung nhận chức Thiên Đế cũng là vì thể diện của Thiên Đế tiền nhiệm Mộ Quang. Năm mươi năm trước, Tiên tộc sau khi vượt qua nguy cơ, Phượng hoàng liền có ý đem vị trí Thiên Đế truyền cho Thượng quân Kim Diệu, không biết làm sao Thượng quân Kim Diệu một lòng theo đuổi thần đạo, sau khi quy ẩn hành tung khó tìm, Phượng hoàng chỉ đành tìm người thừa kế.

Vài thập niên này, Tiên giới đều truyền ra tin tức Thượng quân Lan Phong của cung Tĩnh Vũ là người sau cùng được chọn trong khắp Tiên giới cho vị trí Thiên đế.

Thượng quân Lan Phong tiên căn thuần túy, năm trăm tuổi đã tấn vị Thượng quân, trí tuệ cao hơn Phượng hoàng năm đó, vả lại thiên mệnh của hắn là điều khiển tinh tú Đế Vương, công chính nhân hậu, tính cách giống Mộ Quang y hệt, tuy chỉ có hai nghìn tuổi, nhưng lại được Phượng hoàng tin cậy, chúng tiên kính phục.

Xuất thân như thế, kiêm dung mạo đẹp, tốt tính, lại chưa lấy vợ, tự nhiên được cái vị trưởng lão trong Tiên tộc chọn trở thành ứng cử viên sáng giá cho vị trí con rể trong Tiên tộc. Hoa Thù đem tâm tư đặt trên người hắn, đúng là sáng suốt. Luận về vị trí, sức mạnh tiên lực, nhân phẩm chính trực, trong số Tiên quân trẻ tuổi, Lan Phong là đỉnh nhất.

Hồng Tước dò xét nhìn Hoa Thù, kéo dài giọng điệu: "Điện hạ... bên cạnh Thượng quân Lan phong ngoại trừ một tiên đồng đi theo, một nữ Tiên quân cũng không có, người cứ yên tâm đi."

"Lắm lời!" Hoa Thù liếc Hồng Tước một cái, nhưng không giấu ý cười trên mặt, tay không tự chủ mà vuốt nhẹ ly bạch ngọc.

Hồng Tước cười tủm tỉm góp lời: "Điện hạ, chúng ta vào Ngô Đồng Đảo cũng vài ngày rồi, còn chưa xem kỹ phong cảnh ở trên đảo, hôm nay thời gian còn sớm, không bằng đi ra ngoài đảo đi dạo một chút?"

Điện hạ nhà mình mặc dù tim thuộc về Thượng quân Lan Phong, nhưng cũng chỉ có duyên phận gặp mặt một lần, lần này cơ hội tốt, nếu có thể gặp gỡ kết giao, cũng là chuyện tốt.

"Chúng tiên đều ở trong đảo, ta đã lâu không ra khỏi Bách Điểu Đảo, đi dạo một chút cũng tốt." Hoa Thù đặt ly bạch ngọc xuống, đứng dậy đi ra khỏi đình nghỉ mát đi về hướng ngoài rừng, từ đầu đến cuối, cũng không trực tiếp nhìn Cổ Tấn đang ngẩn người ngồi trên hòn đá.

Trong cây tổ ngô đồng, Phượng Ẩn đã ứng phó xong với trưởng lão, vô cùng buồn chán mà tựa ở trên cành cây ngáp, nàng cúi đầu trông thấy cách đó không xa Cổ tiểu béo đợi đến hóa đá, híp híp mắt, thoáng qua ý cười.

Ngốc thành cái dạng như vậy, khó trách bị Linh Quyên chẹn họng đến nỗi nói không nên lời. Nhưng mà trên eo hắn có đeo ngọc Đông Châu so với màu sắc trên vương miệng của Đông Hải long vương trong suốt và sáng hơn, chắc không phải là ở cái xó nào bỗng nhiên xuất hiện, chờ ngày mai sau khi niết bàn hỏi sư quân một chút về tiểu tử béo không biết thời thế này rút cuộc là con cái của trưởng bối nào dẫn tới?

Trong đình đá giữa hồ, chúng tiên quân nói chuyện rất là vui vẻ, cũng không biết người nào nói một câu, chủ đề đang từ chủ đề đính hôn của Nam Hải Tam công chúa Tấn Mây nhảy tới việc sắp niết bàn giáng thế của tiểu Phượng quân.

Phượng hoàng tương lai, lại truyền từ Thiên Đế nhất mạch, cái vinh quang này trong Tam giới ai có thể bì kịp? Như thường ngày, nói đến Hoa Thù các nàng còn có thể lặng lẽ nói vài lời chua xót, nhưng vị này là tiểu Phượng quân Ngô Đồng Đảo, các nàng ngoại trừ cực kỳ hâm mộ, thật sự khó tìm những lời nào khác để diễn tả.

"Tấn Mây, nếu như ngày mai tiểu Phượng quân giáng thế là một nữ nhi, vậy Tiên giới chúng ta sẽ náo nhiệt."Nữ quân Tuệ Y từ trước đến nay nhanh mồm nhanh miệng, chỉ một câu liền làm cho nam Tiên quân đang ở một bên nói chuyện với nhau cũng hướng về bên này.

"A? Tuệ Y tỷ tỷ vì sao nói như vậy?" Tấn Mây hỏi.

Tuệ Y ý vị thâm trường nhìn về hướng Lưu Vân Các, cầm cây quạt trong tay nhẹ nhàng bày biện, không chịu nói nữa.

Mộc Dung nãy giờ không mở miệng lại cười to, giọng nói vang vọng đình đá, "Tam muội, sợ là muội không biết, trăm năm trước Thượng Cổ Chân Thần vì tiểu Phượng quân đã vào Ngô Đồng Đảo, còn để lại một miếng Hỏa Hoàng Ngọc cho tiểu Phượng quân bảo hộ hồn phách. Hỏa Hoàng Ngọc truyền từ thời Thượng Cổ, chính là vật chống trời của Tổ Thần, tiểu Phượng quân được trời ưu ái, từ nhỏ nhất định bất phàm." Nàng dừng một chút, nụ cười trong mắt rất chân thành: "Mệnh cách tiểu Phượng quân này của chúng ta có thể xem là may mắn trời cho, nếu như nàng là nữ nhi, trong Tam giới, có nữ quân nào có thể so sánh, trong tương lai có vị Tiên quân nào dám cầu...?"

Năm đó lúc Hoa Thù giáng thế, bởi vì trên trời có dị tượng, được chúng tiên nâng lên thành mệnh cách may mắn trời cho, ngày sau có quý không thì không thể nói, hôm nay tiểu Phượng quân sắp niết bàn vừa so sánh liền có chút không tương quan lực lượng.

Chúng nữ tiên làm sao có thể không biết thâm ý trong lời nói của Mộc Dung, nhìn về hướng Lưu Vân Các nhìn có chút hả hê. Sau trăm năm Cảnh Chiêu ẩn tích, các khuê nữ của Tiên tộc bị danh tiếng của Hoa Thù ép tới không thở nổi, thật không dễ dàng có cơ hội một lần, tất nhiên là muốn nói một hơi.

Ngoài đình dưới cầu đá, Hồng Tước nghe được bốn chữ "May mắn trời cho", thấy Hoa Thù dừng chân lại, thần tình tức giận lại tâm thần bất định. Ngày thường, những nữ quân này khuôn mặt tươi cười chào đón, không nghĩ là sau lưng lại đáng ghét như vậy.

Hoa Thù sắc mặt không đổi, con mắt đen nhánh nhìn không rõ tâm tình, nhưng bàn tay giấu trong vạt áo thêu hoa, nhẹ nhàng nắm chặt.

Bên trong đình đá, tiếng cười không kiêng nể gì truyền vào tai chủ tớ hai người.

"Mộc Dung tỷ tỷ nói sai rồi, Tiên giới chúng ta mặc dù không có nữ quân nào có thể so sánh, nhưng chờ thêm mấy trăm năm, vẫn còn có một vị Thượng quân có tư cách cầu hôn tiểu Phượng quân?"

"À? Tuệ Y muội muội là nói tới.?"

"Thượng quân Lan Phong! Nếu như là huynh ấy, bệ hạ có thể chưa hẳn là không đồng ý."

Hồng Tước ở dưới đình đá sắc mặt đại biến, lời an ủi còn chưa ra khỏi miệng, Hoa Thù đã quay người đi về hướng Lưu Vân Các.

"Điện hạ!" Hồng Tước nhỏ giọng gọi, cuống quít đuổi theo.

Hoa Thù đột nhiên đứng lại, nhìn về phía đầu cầu đá, ngạc nhiên không nói nên lời.

Hồng Tước không biết vì sao, ngẩng đầu nhìn người đứng dưới ánh trăng, ở đầu cầu đá, Thượng quân Lan Phong một thân thanh y, đang đi về hướng hai người. Hắn có vẻ như đã nghe thấy được cuộc nói chuyện vừa rồi ở trong đình, sắc mặt nặng nề.

Hồng Tước mừng rỡ, muốn mở miệng, lại bị Hoa Thù ngăn cản. Nàng dẫn Hồng Tước yên lặng thi lễ rồi tránh đường. Khoảnh khắc Lan Phong nghiêng người đi qua, sự cô đơn, buồn tủi chợt lóe lên trong lòng nàng rồi biến mất, vừa đúng lúc.

Quả nhiên, vạt áo xanh dừng lại trong ánh sáng, một giọng nói ôn nhuận vang lên.

"Vừa rồi trưởng lão Phượng Kỳ nói năm nay thịnh cảnh hoa lê ở Lưu Vân Các mười năm hiếm thấy được, không biết công chúa có đồng ý cùng bổn quân đi xem không?"

Hoa Thù ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú, thanh nhã ở trước mặt, cười thật tươi: "Thượng quân có lời mời, là may mắn của Hoa Thù."

Sáng sớm ngày thứ hai, đệ tử của núi Đại Trạch trong Cửu Hoa Các sau khi ngủ một giấc đã đời, rốt cuộc phát hiện một sư thật kinh hoàng là sư thúc béo nhà mình chưa có trở về. Mấy vị sư điệt râu bạc bị dọa vỡ gan, khóc ch ảy nước mắt mà xông vào điện Phượng Hoàng, cầu xin Phượng hoàng tìm khắp Ngô Đồng Đảo, tìm sư thúc bảo bối bị mất tích của Đại Trạch Sơn.
Bình Luận (0)
Comment