Chương 1169: Tiếp Tục Phi Thăng
Chương 1169: Tiếp Tục Phi ThăngChương 1169: Tiếp Tục Phi Thăng
Bầu trời mịt mù...
Từng tia trăng đỏ thắm bỗng nhiên xé rách bóng tối, rơi xuống lả tả...
Tất cả Quỷ tu trong ánh trăng này đều cảm thấy như được trở vê cơ thể mẹ, vô cùng thoải mái, lộ vẻ hưởng thụ.
"Huyết... Huyết nguyệt!"
Nữ tử chân trần chỉ vào bóng mờ của vầng huyết nguyệt hiện ra giữa bầu trời và hét lên.
Tiếp theo, một giọng nói sâu thẳm vang lên bên tai tất cả Quỷ tu:
"Cốc Thần không chết!"
"Cốc Thần không chết!"...
"Cốc Thân!"
Mỗi một Quỷ tu đều quỳ xuống, biểu hiện vô cùng thành kính, như thể đang nhìn thấy thần linh mà họ tôn sùng suốt đời!
Dưới ánh trăng đỏ rực, tòa đại điện rộng lớn kia như hiện ra vô số mây khói, không ngừng biến ảo gương mặt bên ngoài.
Trong nháy mắt, mặt ngoài của nó như mọc ra vô số con mắt, tò mò dòm ngó mọi thứ bên ngoài...
Trong nháy mắt tiếp theo, nó lại mọc ra vô số nấm...
Sau đó, nó lại biến thành một miếng thịt khổng lồ...
Vô số tiếng nói lộn xộn vang lên khiến ba đại tu sĩ quỷ anh quỳ rạp xuống đất, mặt mày nhăn nhó, thống khổ tột cùng, thân thể rỉ ra từng vệt máu.
Hoảng hốt, họ lại nhìn thấy hoa sen vàng nở rộ trên mặt đất, đẹp như tiên cảnh.
Một cột sáng đỏ rực từ vầng trăng huyền ảo rơi xuống, chiếu thẳng vào đại điện...
Bên trong đường hầm của cột sáng, một vật thể không thể gọi tên đang từ từ trồi lên!
Khi họ nhìn lại, họ nhận ra rằng vật thể khó tả đó chính là Huyền Huyền tử!
"Phi thăng!"
"Minh chủ phi thăng!"
Nữ tử chân trần và các Quỷ tu khác reo hò vui mừng tột độ.
"Hai trăm năm phi thăng mịt mờ, mới biết nhân gian có tiên Kiếp!"
Giọng nói của Huyên Huyền tử vang lên, tiếp theo, thân hình hắn theo đường hầm cột sáng bay vào vầng huyết nguyệt và biến mất không dấu vết.......
"Cái gì?"
Tĩnh Hư Đồng Tử túm lấy cổ áo Thanh Diễn: "Ngươi nói cái gì? Quỷ tu rõ ràng cũng đang suy yếu... Minh chủ Dị Nhân minh Huyền Huyền tử... Lại lên cấp, phi thăng lên huyết nguyệt?"
"Đúng vậy... Tổ sư, chúng ta phải làm gì?" Thanh Diễn luống cuống tay chân. Hắn mơ hồ biết một ít về kế hoạch lớn của sư môn, nhưng không ngờ rằng một biến cố đột ngột như vậy lại xảy raI
Lúc này, lòng hắn hoảng sợ: "Quỷ tu Hóa Đạo phi thăng, kẻ mà thiên hạ không ai có thể chế ngự được... Lại phi thăng vào lúc này... Chẳng lẽ... Dược Vương tông ở Cực tây, quả thật có thiên mệnh?”
Sau khi trút giận, Tĩnh Hư Đồng Tử bình tĩnh lại, hai mắt rưng rưng: "Không ngờ đạo thống tổ sư lại sẽ kết thúc trong tay ta... Lão phu sẽ lập tức đi bái phỏng Phương lão tổ, tự nguyện dâng Thái Hư tông nhập vào Dược Vương tông, trở thành Thái Hư đường!"
Là một tu sĩ Nguyên Anh, hắn hiểu rõ sự xoay vần của thế sự, biết tiến biết lùi.
Lúc này đầu hàng còn có một chút cơ hội, không đầu hàng, có lẽ sẽ chết hết!
Dù sao, thủ đoạn của đối phương vô cùng lão luyện.
Cũng may đối phương chưa từng có tiền lệ ra tay trước đối phó người mình, dù đối phó đồ đệ phản loạn cũng chỉ giam giữ đến chết, còn đối xử tử tế với gia tộc.
Có lẽ quy thuận, có thể có một cái chết tử tế?....
Rất nhiều năm sau đó...
"Phiến đại lục này của chúng ta... Gần vạn năm trước từng được gọi là Đại Càn. Sau đó, Dược Vương tông di dời đến đây, đánh lui Quỷ tu, dẫn dắt tu sĩ chúng ta vượt qua tai ương huyết nguyệt, công đức vô lượng..."
"Trùng hợp thay, Đại Càn diệt vong, tu tiên giới suy tàn, tất cả tông môn liền cùng nhau cầu xin thái thượng trưởng lão của Dược Vương tông năm đó thống nhất thiên hạ, chỉnh hợp tu tiên giới, cùng tôn Dược Vương tông làm bá chủ, dưới trướng có mười đại đường khẩu, uy chấn trung vực...
Trên một khối đá xanh, một tu sĩ lôi thôi lếch thếch, râu ria xôm xoàm vừa hút thuốc lá vừa chậm rãi nói với mấy tu sĩ trẻ tuổi dưới chân: "Vì sao gọi là trung vực? Đó là do lão tổ tông của Dược Vương tông định ra... Có người nói người đó là tu sĩ Hóa Thần đệ nhất thiên hạ, đã từng du lịch khắp nơi, phát hiện ra Đông Hải, Tây Hoang, Bắc Nguyên, Nam Cương, tứ đại tu tiên giới ở bên ngoài trung vực của chúng ta. Có người nói mỗi tu tiên giới đều chiếm cứ cả một khối đại lục có thể so sánh với Đại Càn, bởi vậy mới có tên gọi này... Và tu sĩ khắp thiên hạ đều tán thành sự phân chia này!"
"Trải qua vạn năm tu dưỡng, giờ đây linh khí dần thức tỉnh, tu tiên giới của chúng ta đại thịnh, rốt cục lại bắt đầu xuất hiện tu sĩ Hóa Thần..."
"Ngay cả như vậy, Dược Vương tông vẫn là đại tông môn đệ nhất thiên hạ, hàng năm có vô số tu sĩ muốn gia nhập... Bây giờ, lại đến mười năm một lần, Dược Vương tông mở sơn môn..."
Theo ánh mắt của ông lão, rất nhiều tu sĩ thiếu niên đều không khỏi nhìn về phía một ngọn núi sương mù bao phủ.
Lúc này, theo vô số kim quang, trận pháp hộ sơn ầm ầm tản ra sương mù, hiện ra một quảng trường rộng lớn cùng một mặt ngọc bích cao vút trong mây!
"Đây chính là ngọc bích Thông Thiên nổi danh nhất trung vực..."