Chương 1181: Ngọc Tiêu
Chương 1181: Ngọc TiêuChương 1181: Ngọc Tiêu
Lên cấp Hóa Thần, ta càng cảm nhận rõ ràng hơn, phương thiên địa này có thiếu sót... Có thể đột phá Hóa Thần chính là may mắn, tuyệt đối không thể có tiến bộ thêm...
Ngọc Tiêu Cư Sĩ - Đồ Diêu lâm bầm lầu bầu, tựa như đang củng cố đạo tâm của chính mình: Mọi người đều là Hóa Thần sơ kỳ, có gì đáng sợ chứ?
Huống chi, hắn nắm giữ mấy bí truyền thượng cổ, dù cho cảnh giới là Hóa Thân sơ kỳ, nhưng tự tin có thể đối phó với tu sĩ Hóa Thần trung kỳ.
Dù cho không địch lại, dựa vào lá bài tẩy của hắn, thoát được tính mạng từ tay tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ thậm chí viên mãn, cũng không phải vấn đề quá lớn.
Đồng thời... Lân hành động này của hắn, cũng là được các tu sĩ Hóa Thần từ Đông Hải, Bắc Nguyên ám chỉ cùng ngầm đồng ý, cũng hứa hẹn sẽ hỗ trợ... Cho nên, Ngọc Tiêu hắn rốt cục kiên định quyết tâm, bắt đầu chấp hành kế hoạch này.
Nhìn Dược Vương phong nguy nga cao to, Ngọc Tiêu không do dự nữa, đặt sáp ngọc ngang tầm miệng, nhẹ nhàng thổi tấu lên.
Dược Vương tông.
Đây là... Tiếng tiêu từ nơi nào đến?
Mấy tên đệ tử ngẩng đầu, nhìn vê hướng tiếng tiêu truyền đến, bỗng nhiên miệng mũi chảy máu ngã xuống.
"Không được, địch tấn công..."
"Lập tức khởi động trận pháp..."
Một tên Kết Đan bên cạnh sắc mặt đại biến, cao giọng quát lên.
Đại trận hộ sơn của bất kỳ tông môn nào, bình thường cũng không thể mở toàn bộ uy lực hằng ngày, như vậy quá tiêu hao linh thạch.
Chỉ có khi gặp địch, mới sẽ dốc toàn lực mở ra trận pháp.
Âm ầm... Đại trận hộ tông cao tới ngũ giai nổ vang, trong đó mơ hồ hiện ra hình bóng một con Huyền Quy cực lớn, bảo vệ toàn sơn môn.
Ngay cả như vậy, cũng có rất nhiều đệ tử nghe được tiếng sáo trước đó, tử thương nặng nề.
"Âm công pháp?"
Bạch Quân Khởi kinh ngạc nhìn vòm trời, vẻ mặt trở nên trịnh trọng: "Trong tu tiên giới cực ít ai dùng công pháp sóng âm tổn thương người... Nổi danh nhất, tựa hồ chính là... Ngọc Tiêu cư SĨ...
Tiết Vô Ưu nhìn sơn môn, nghiến răng quát lạnh: "Ngươi đường đường một Hóa Thần, sao lại bỉ ổi như vậy?"
Ngọc Tiêu cư sĩ tiến đến biên giới đại trận, nhìn trận linh Huyền Quy, trên mặt mang theo vẻ hận thù: “Năm đó Dược Vương tông các ngươi hoành hành bá đạo, thuộc hạ tông môn hơi hơi không như ý là sẽ phá nhà diệt môn... Còn nhớ Tiên Âm tông ở Tam Diệu sơn không?"
"Tiên Âm tông?" Tiết Vô Ưu không hổ là lão quái Nguyên Anh, kiến thức uyên bác, lập tức nhớ lại: "Nguyên lai là dư nghiệt của Nguyên Anh tông môn năm đó chống lại Dược Vương tông chúng ta... Không ngờ, Tiên Âm tông hoàn toàn do nữ tu tạo thành lại còn có nam tu... Khà khà, chỉ sợ là con hoang do một vị tiên tử sinh ở bên ngoài chứ?”
"Muốn chất..."
Ngọc Tiêu cư sĩ biểu hiện lạnh lẽo, thổi ra một âm phù bén nhọn.
Âm phù này chỉ nhằm vào Tiết Vô Ưu, dù cho bị đại trận suy yếu một phần, vẫn truyền vào tai Tiết Vô Ưu.
Vị đại tu Nguyên Anh hậu kỳ này sắc mặt tái nhợt, giống như bị sóng âm kích thương trong nháy mắt, nguyên khí tổn thất lớn.
"Đồ đạo hữu cũng là tông sư Hóa Thần, cần gì động thủ với tiểu bối?"
Lúc này, Aaron rốt cuộc chậm rãi ra sân.
Hắn nằm trên một chiếc ghế được luyện chế trên lưng Tiểu Thanh, nhàn nhã dựa vào, để Tiểu Thanh cõng bay ra ngoài trận pháp: "Một hạt tro bụi của thời đại, rơi vào người thân chính là một ngọn núi lớn... Việc năm đó, ta không muốn nhiều lời... Đồ đạo hữu xin mời ra tay đi..."
Lúc này, tranh cãi luận ai đúng ai sai đã không còn ý nghĩa.
Aaron vốn dĩ niệm tình thời đại bây giờ tu hành không dễ, nên cho Ngọc Tiêu cư sĩ này một đường sống.
Nếu không thì, người này căn bản không có cách tiến giai Hóa Thần... Nhưng đối phương vẫn cứ muốn chết, vậy cũng không trách hắn.
"Được...
Ngọc Tiêu cư sĩ đưa sáo ngọc cấp Linh bảo đến bên mép, thổi một khúc "Bách điểu triều phượng.
Dương dương sái sái...
Theo tiếng sáo du dương, vô số cánh hoa như từ trên trời rơi xuống, linh khí hóa thành thủy triêu, đủ loại lông chim đột nhiên xuất hiện, hóa thành từng con Linh cầm...
Thải tước... Hỏa phượng, đại bằng... Khổng Tước, Thanh Loan... Cuối cùng, vô số thải quang hội tụ lại, bỗng nhiên phát ra tiếng phượng đề cao vút... Thu.
Một con Phượng điểu khoác lên mình lông chim đủ mọi màu sắc, từ hư hóa thực, khí tức trên người nhanh chóng tăng lên, khuấy động linh khí thiên địa, đạt đến mức độ có thể so với Hóa Thần.
Phượng điểu này phóng lên trời, như mang theo khí thế vạn điểu, cánh và đuôi mọc ra vô số tua rua lửa, bay về phía Aaron...
Aaron chỉ mỉm cười, giơ tay đánh ra "Hắc Ngọc tỳ". Linh khí này đã bên cạnh làm bạn hắn gần vạn năm...
Tiểu Thanh tự mình luyện chế Linh khí, bồi dưỡng mấy ngàn năm, thì có uy thế của một nửa Linh bảo... Còn "Hắc Ngọc tỳ" của Aaron...
Hống hống... Bồi dưỡng gần vạn năm, uy lực thậm chí tiếp cận Tiên khí... Chỉ thấy Hắc Ngọc tỳ lóe lên ô quang, một con thần thú Huyền Vũ to lớn hơn Tiểu Thanh gấp trăm lần rít gào một tiếng, điều động vô số hắc thủy, trực tiếp đón nhận phượng hoàng...
Ào ào ào...
Hắc thủy kia tựa hô mang theo cực hàn, rất nặng nề, một giọt tan ra, có thể biến thành một toà hồ nước, bao phủ vô số cầm điểu...
Tiếp theo, Huyền Vũ cao to đè xuống, lợi trảo mạnh mẽ xé rách phượng hoàng...