Thần Bí Chi Kiếp (Bản Dịch)

Chương 1290 - Chương 1290: Khí Số

Chương 1290: Khí Số Chương 1290: Khí SốChương 1290: Khí Số

Vứt bỏ nhà cửa gia nghiệp, trốn vào núi sâu, Hoàng đế có thể làm gì được ta?

Chẳng qua là vừa chạy lập tức thành tội dân không nói, những gia sản này, thậm chí lúc này nông dân coi trọng nhất là vài mẫu ruộng nhà mình, toàn bộ sẽ không còn...

Aaron nghĩ nghĩ, mắt bỗng nhiên sáng lên.

Mặc dù rừng sâu núi thẳm nguy hiểm, sơn dân hung tàn gian trá, nhưng hắn vậy mà cảm thấy biện pháp này tương đối khá.

Dù sao, hắn một người độc thân, nói đi là đi, không có liên lụy.

Về phần ruộng đất này, cùng lắm thì bán mất...

Hắn cũng không phải là nông phu Phương Tịch trước đây, cũng không coi trọng chút điền sản ruộng đất này.

'Nếu như muốn giảm bớt tổn thất, thì phải bán ruộng... '

'Nhưng phải làm bất ngờ, còn không thể gây ra quá nhiều mờ ám, dù sao ngươi một người độc thân lại bán đất, là người có não đều biết ngươi muốn bỏ chạy... '

'Chạy đến núi sâu cũng không thuận tiện, thiếu hụt muối ăn, dược liệu... '

Có kinh nghiệm làm phàm nhân cẩu mấy chục năm trong Tu Tiên Giới, Aaron xe nhẹ đường quen những chuyện này.

Trong núi kham khổ, chướng khí độc trùng lại nhiều, dễ dàng sinh bệnh, còn thiếu muối ăn, nếu như không phải bây giờ sống không nổi nữa, nông dân nào trên bình nguyên nguyện ý trốn vào núi sâu làm điêu dân đây?

"Ài, hận ta bây giờ chẳng qua là người bình thường! Nếu không thì không chỉ có chút thủ đoạn này...

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng không có kết quả, Aaron đi ra nhà tranh, chuẩn bị nấu hai món ăn làm bữa tối.

Lúc này, bên ngoài hàng rào có một người đàn ông ngũ quan giản dị, làn da ngăm đen thô ráp đi ngang qua, thấy Aaron, lập tức sợ hết hồn: "... Ngươi... Ngươi là Phương Tịch? Ta chính mắt thấy ngươi rớt xuống vách đá... Ngươi tại sao lại ở đây?"

"Hóa ra là Chu Nhị Ngưu ngươi..."

Trong lòng Aaron khẽ nhúc nhích, không nghĩ đến còn có phiền toái này, nhưng sắc mặt vẫn như thường: "Vận khí ta tốt, bị nhánh cây giữa không trung treo lại, không té chết, chỉ bị thương nhẹ, nên đã trở về."

"À à, hóa ra là như vậy..."

Chu Nhị Ngưu sờ đầu, về đến nhà, lập tức sắc mặt xám ngoét.

"Lão công, thế nào?"

Vợ hắn là Chu thị thấy thế, lập tức rót cho hắn một bát nước.

Người đàn ông này là trụ cột trong nhà, không thể xảy ra chuyện gì. "Tà... Tà môn... Ta cho ngươi biết, Phương Tịch kia rớt xuống từ trên vách đá, đây chính là vách núi 'Ưng Sầư, trụi lủi ngay cả diều hâu cũng khó mà leo xuống, hắn vậy mà không sao... Không lẽ là... Gặp quỷ thần!"

Nói đến đây, Chu Nhị Ngưu càng run rẩy cánh tay cầm chén.

Người thời đại này, bất kể tâng lớp nào, đều tin tưởng vào thần tiên.

"Đã như vậy..."

Chu thị nghĩ nghĩ, lại nói: "Phương Tịch kia ta thấy bình thường cũng là người lương thiện, ngươi có thể giúp đỡ thêm một hai, dù sao người có thể được quỷ thần sơn tỉnh trợ giúp, tuyệt không phải người thường, nói không chừng có thể làm được một phen đại sự..."

Chu Nhị Ngưu lập tức xiêu lòng!...

Ban đêm.

Aaron đang đau bụng, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi: "Đây là...". ..

Đêm tối bao trùm.

Từng tia sáng trăng, ánh sao len lỏi qua cửa sổ chiếu vào căn phòng.

Nhà Phương Tịch không có ngọn đèn, cũng mua không nổi dầu thắp.

Buổi tối, hắn thường dựa vào ánh trăng chiếu sáng hoặc ngủ luôn.

Aaron nấu cháo loãng với rau dưa và cám, ăn qua loa rồi nằm lên giường chuẩn bị ngủ.

Dù sao, trên người có vài vết thương nhỏ, cần nghỉ ngơi đầy đủ để mau hồi phục.

Nhưng đột nhiên, hắn cảm nhận được điều gì đó, mở hai mắt trong đêm tối, sáng lấp lánh như hai viên ngọc bích.

Trước mặt Aaron, một màn ánh sáng hư ảo hiện lên:

(Thu được 2 điểm khí số, mở bảng nhân vật!)

(Họ tên: Phương Tịch (Aaron))

(Khí số: 2)

(Kỹ năng: Thuật bói toán (có thể mở), thuật luyện đan (có thể mở), thuật thuần thú (chưa thể mở), thuật ngự kiếm (chưa thể mở)... Rải đậu thành binh (chưa thể mở), Long Tượng Bất Phá (chưa thể mở), Kim Cương Bất Hoại (chưa thể mở)... Câu thông hai giới (chưa thể mở))...

"Ngón tay vàng của ta, cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?"

Khóe miệng Aaron nở một nụ cười: "Quả nhiên... Ngón tay vàng có thể đến muộn, nhưng không bao giờ vắng mặt... Khí số, lại là thứ gì?”

Hắn lặng lẽ nhìn vào trong màn hình, thu thập thêm nhiều thông tin.

Hóa ra, khí số còn được gọi là tín ngưỡng, khí vận, long khí, sức ảnh hưởng, hương khói, ... Nói rộng ra, nó chính là quyền lực.

Nói trắng ra, tất cả đều là một, đó là có bao nhiêu người nghe theo lời ngươi.

Càng có nhiều người nghe theo ngươi, ngươi càng có nhiều tài nguyên và sức mạnh, cũng đồng nghĩa với việc ngươi có nhiều khí số. Khi không ai nghe theo mệnh lệnh của ngươi, dù ngươi mang danh hoàng đế, cũng chỉ là trò cười.

"Vì vậy, khí số cũng có thể được coi là một loại ảnh hưởng đặc biệt."

"Khi ta có thể khiến nhiều người nghe theo mệnh lệnh của mình, khí số cũng sẽ tăng lên..."

Đồng thời, ảnh hưởng này cũng có mức độ khác nhau.

Mức độ thấp chỉ là họ chịu nghe ngươi nói vài câu, hoặc cho ngươi một ít tiên.

Mà người bị ảnh hưởng cực sâu, sẽ giống như tín đồ điên cuồng, tôn sùng lời ngươi nói như là khuôn vàng thước ngọc, thậm chí không tiếc đi chết vì ngươi!

Khí số của loại thứ hai mang đến, hiển nhiên càng nhiều hơn loại thứ nhất!
Bình Luận (0)
Comment