Chương 1314: Qua Sông
Chương 1314: Qua SôngChương 1314: Qua Sông
Hệ thống triều đình có thứ bậc rõ ràng, quan lớn có quyền sinh sát với cấp dưới. Quan phủ ra lệnh cho ngươi chết, ngươi phải chết! Nếu dám không tuân theo, luật pháp sẽ trừng trị!
Đây chính là điểm mấu chốt của hệ thống triều đình, khiến cho các anh hùng hào kiệt cũng phải khuất phục.
Thực tế, bách tính không xem trò vui, không tin tiên nhân cũng không chết. Nhưng nếu không nghe theo quan phủ, họ sẽ gặp họa diệt vong trong phút chốc!
So sánh hai điều này, ta thấy bách tính dễ bị điều khiển bởi quan phủ hơn. Hệ thống triều đình quả thực là một hệ thống vô cùng chặt chẽ.
Aaron suy nghĩ một chút, nhận ra rằng mình cũng có thể nắm giữ sức mạnh này, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc phải tự mình lập ra một hệ thống mới và trở thành người đứng đầu.
Nói cách khác, vẫn là phải tạo phản!
Nhưng chuyện đó quá phiên phức... Tốt hơn là nên mượn "xác" triều đình, mượn gà đẻ trứng, hiệu quả sẽ cao hơn nhiều!
Việc tạo phản có thể thực hiện sau, trước tiên phải thu thập "khí số" đã.
Aaron ra lệnh cho Tiểu Ngọc đi vòng quanh thành phố, thu hút sự chú ý của mọi người. Từ ngày hôm nay, thành Kim Thạch sẽ truyền lưu truyền thuyết về "Hổ Lực Đại Tiên". ...
Hồ Huyền Vũ.
Bến tàu.
Hống hống!
Tiếng hổ gầm vang lên, khiến bến tàu vốn náo nhiệt trở nên hỗn loạn.
Aaron ung dung cưỡi trên lưng Tiểu Ngọc, oai phong như hổ Tịnh Nhai, đi đến bến tàu. Nhìn ngắm mặt hồ mênh mông, Aaron không khỏi cảm thán: "Hồ Huyền Vũ quả thực hùng vĩ"
"Vị đạo trưởng này... Xin ngài thu con vật cưỡi này đi, chúng ta sợ hãi."...
Một lão lái đò gan dạ, liếc nhìn đã sợ đến tái mặt, vội vàng tiến lên chắp tay cúi chào rất thấp.
"Đừng sợ... Tiểu Ngọc này của ta khá ngoan ngoãn."
Aaron nhìn chủ thuyền và nói: "Ta muốn bao thuyền qua sông... Không biết nhà ai có thể tiếp?"
"Đạo trưởng hẳn là muốn dẫn vật cưỡi cùng theo?"
Chủ thuyền hỏi.
"Đúng vậy!"
Ngay khi Aaron vừa dứt lời, những người lái đò xung quanh đều sợ hãi rụt đầu lại.
Ngược lại, có chủ thuyền suy nghĩ một chút rồi nói: "Đạo trưởng muốn đi về hướng nào?"
"Đương nhiên là kinh thành!" Aaron cười nói: "Lần này đi kinh thành tuy rằng đi đường thủy mới tốt, nhưng tính tình con vật cưỡi này ta sợ không chịu được, cho nên qua sông rồi, ta cưỡi nó đi đường bộ vậy..."
'Cũng đúng... '
Mọi người xung quanh thầm gật đầu: Ai dám ngồi chung thuyền với hổ, không sợ nửa đêm bị ăn tươi?'
"Đã như vậy, lão phu sẽ đưa đạo trưởng qua sông!"
Chủ thuyền suy nghĩ một chút rôi ôm quyền nói: "Cũng không cần tiền thuyền, coi như là hiếu kính đạo trưởng."
"Nếu vậy, ta đa tạ."
Aaron đáp lễ, đây là nghi thức mà hắn mới học gần đây.
Chủ thuyền dừng thuyền ở bến tàu, Aaron nhìn thoáng qua đáy thuyền và cánh buồm, nhận ra đây là một người thợ thuyền lão luyện, liền gật đầu.
Tiểu Ngọc gầm lên một tiếng, nhảy lên boong thuyền, khiến cả con thuyền như chìm xuống!
"Tiểu Ngọc!"
Aaron gọi một tiếng, hổ trắng liền ngoan ngoãn nằm xuống, khiến mọi người kinh ngạc.
"Đạo trưởng xin thu lại Linh sủng của ngài, vợ nữ nhi của lão hủ đều ở trên thuyền đây."
Lên thuyền, chủ thuyên ôm quyền cười khổ nói.
"Yên tâm, Tiểu Ngọc ngoan lắm."
Aaron nhìn thấy một bóng người nhỏ bé trong khoang thuyền, nhưng giả vờ không nhìn thấy, cũng không vào khoang thuyền, chỉ mỉm cười trả lời.
"Lái thuyền!"
Chủ thuyền hô to, cầm sào tre dài lái thuyền rời bến...
Mãi cho đến khi thuyền tiến vào hồ Huyền Vũ, biến thành một chấm đen nhỏ bé, thì vài con tuấn mã mới đến bến tàu. Từ trên ngựa nhảy xuống mấy vị công tử ăn mặc lộng lẫy, diễm lệ: "Hổ trắng đâu? Đạo nhân cưỡi hổ kia đâu?"
Mọi người xung quanh nhận ra, đây là mấy vị con ông cháu cha nổi tiếng trong thành Kim Thạch. Bọn họ thường tụ tập vui đùa, gây ra không ít chuyện náo loạn.
Lúc này một người lên tiếng: "Lâm công tử đến chậm rồi, Đạo nhân cưỡi hổ đã thuê thuyền qua sông đi rồi. Nghe nói hắn muốn đi kinh thành!"
"Quả nhiên là Thiên Thu yến!"
"Nhạc ca, giờ chúng ta phải làm sao?"
Mấy thiếu niên nhìn vê phía Lâm Nhạc, người câm đầu.
Lâm Nhạc xuất thân từ gia đình quý tộc, là con trai của Nghiễm Dương hầu. Hắn có thân phận cao nhất trong đám công tử bột. Suy nghĩ một chút, Lâm Nhạc không cam lòng nói: "Chúng ta nghe tin tức trong thành, vất vả chạy tới, sao có thể bỏ qua? Tiếp tục đuổi theo cho tai"
"Được!" Mấy công tử bột đồng thanh hô được, vội vã đi thuê thuyền qua sông.......
Hồ rộng sóng lớn không đáng lo ngại. Aaron đứng ở đầu thuyền, đón gió nhẹ, vẻ mặt thích ý.
Điều này khiến chủ thuyền âm thầm kinh ngạc. Sao vị đạo trưởng này lại có vẻ như có kinh nghiệm đi trên sông nước?
“Ta từng nghe nói...'
Aaron suy nghĩ một chút rôi mở miệng nói: "Trước đây, khi đường thủy còn bất ổn, thường có chủ thuyền chở khách đến giữa sông, hỏi khách muốn ăn mì đao bản hay mì hoành thánh?”
Chủ thuyền sợ đến run tay: "Đạo trưởng nói đùa rồi..."
Lòng thâm nói dù cho có cướp sông, ai dám cướp của ngài?
Nếu thực sự như vậy, e rằng không phải hỏi khách muốn ăn mì, mà là mời hổ trắng thưởng yến chứ?
Aaron mỉm cười thầm lặng, không quan tâm đến lời nói của chủ thuyên.
Lúc này, trong khoang thuyền, một cái đầu nhỏ ló ra ngoài. Đó là một cô bé, với đôi mắt đen láy toát lên vẻ rụt rè. Cô bé chỉ nhìn chằm chằm vào hổ trắng, dường như muốn sờ vào nó, nhưng lại không dám...