Chương 1335: Thiên Thu Yến
Chương 1335: Thiên Thu YếnChương 1335: Thiên Thu Yến
Đại Kim Cương Tự
"Quan gia có khẩu dụ, xin mời Hư Linh tử đạo trưởng mười lăm tháng này, đến dự Thiên thu yến!"
Ngũ Minh tử trong lòng xoắn xuýt, nhưng không hê lộ ra trên mặt, giao một phần thiệp mời cho Aaron, cười nói: "Mấy ngày gân đây công vụ bề bộn, chậm trễ đạo hữu, đạo hữu chớ trách!
"Nào có nào có, còn cần cảm tạ đạo hữu, bằng không chuyện này cũng không làm được đâu.'
Aaron cười tủm tỉm thu thiệp mời, lại làm một đạo lễ, tựa hồ không biết gì về chuyện đã xảy ra cả.
Ngũ Minh tử lại nói chuyện phiếm với hắn vài câu, mới cùng người hầu cận cáo từ rời đi.
Aaron nhìn theo bóng lưng lão đạo Ngũ Minh tử, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng. ...
Ngũ Minh tử cùng lão đạo đi thêm một đoạn đường, liên lên một chiếc xe ngựa.
Trong xe ngựa, Hỏa Vân tử đã chờ sẵn từ trước, lúc này đầy mặt xấu hổ: "Chân nhân... Ta biết sai rồi."
"Ngươi sai ở đâu?"
Lão đạo sĩ đầy mặt tang thương ngồi khoanh chân, trên người hình như có một luông thanh khí bồi bổ, lạnh giọng hỏi.
"Ta không nên coi thường người trong thiên hạ, lại càng không nên vọng tưởng độc chiếm khí số tiêm long..."
Hỏa Vân tử cúi đầu, thành khẩn nhận sai.
"Ngươi là người kiệt xuất của bản môn... Nếu như sớm nhắc nhở, lẽ nào người lên cấp chân nhân kế tiếp không phải là ngươi?"
Lão đạo sĩ vô cùng đau đớn.
Xảy ra việc lần này, sau này trong đạo thống, Hỏa Vân tử sẽ phải trải qua rất nhiều chuyện khúc mắc.
Bên trong Sùng Minh đạo, có một Đại tông sư, năm vị chân nhân, đương nhiên cũng có phe phái.
Nếu không phải Hỏa Vân tử là phe của hắn, hắn cũng sẽ không vội vàng đến đây chùi đít.
"Tên Hư Linh tử kia..."
Hỏa Vân tử sau khi nhận sai, có chút không cam lòng hỏi.
"Quan gia tự mình gọi người tới Thiên thu yến, đã thành sự thực... Còn đạo pháp?"
Lão đạo sĩ nói tới chỗ này, trên nét mặt cũng mang theo vẻ mơ hồ: "Nhìn không thấu, thực sự nhìn không thấu..." Hắn xem Hư Linh tử kia, nguyên bản là hình ảnh phản vương, kết cục là không chết tử tế được.
Nhưng xem xét tinh tế, lại tựa hồ có thay đổi, sức sống tràn trề, tử kiếp trong số mệnh đã không còn.
Càng then chốt chính là, lại còn tu đạo pháp!
Chuyện này sao có thể...
Cùng lúc đó, trong mật thất Đại Kim Cương Tự.
Ngộ Sơn cũng đang bẩm báo với phương trượng lông mi trắng: "Trụ trì... Quả táo lửa kia, quả nhiên hiệu nghiệm như thần! Chúng ta nên làm như thế nào?"
"A di đà phật... Đạo pháp hiển thế, Sùng Minh đạo sẽ làm gì? Nếu vị Hư Linh tử kia nói duyên phận đã chấm dứt, thì cứ như thế đi." Phương trượng thấp giọng nói.
Ngộ Sơn thoáng gật đầu, biết Đại Kim Cương Tự vẫn là giữ nguyên quan điểm trước đây, mặc kệ Hư Linh tử và Sùng Minh đạo đánh nhau!
Chỉ là trong lòng vị phật tử trẻ tuổi này, lại sinh ra cảm giác hoang mang.
Nếu đạo pháp có thể hiện thế ở kinh thành, vậy Phật pháp thì sao?. . .
Ngày 15.
Thiên Thu Yến.
Quan gia hạ lệnh cùng dân vui chơi, toàn bộ kinh sư treo đèn kết hoa, đồng thời giải trừ lệnh cấm đêm.
Giữa bầu không khí vui vẻ, Aaron được Trân Châu hầu hạ thay đổi một bộ đạo bào hoàn toàn mới, câm thiệp mời, đi tới Cấn Nhạc.
Toà lâm viên Hoàng gia này chính là do Giả Nghiêm đốc tạo, thu thập kỳ thạch từ khắp thiên hạ mà thành, được xưng tụng là bao hàm cảnh tượng thiên hạ.
Đến hôm nay, nơi đây càng được canh phòng nghiêm ngặt, ba bước một nhóm, năm bước một trạm.
Aaron cung kính đưa ra thiệp mời, sau khi được kiểm tra một phen, liền được mời đến một chỗ bàn nhỏ.
Hắn nhìn xung quanh, phát hiện có không ít đạo sĩ đang ngồi, có vị đạo sĩ còn đeo ngọc quan vàng kim, thoạt nhìn tựa hồ còn được sắc phong.
Mặt khác, đạo sĩ là một vòng, văn nhân là một vòng, võ tướng lại là một vòng, thoạt nhìn phân biệt rõ ràng.
Đại khái sau một canh giờ, Quan gia cùng hoàng hậu, thái hậu và các loại nhân vật trọng yếu gia nhập, Thiên Thu Yến cũng bắt đầu.
Aaron cố ý nếm thử món ăn cung đình, phát hiện mùi vị thật sự không tệ, chỉ là có chút nguội lạnh.
Dù sao làm thức ăn cho nhiều người như vậy, cũng là không có cách nào.
"Chúc mừng thiên tử, chúc Quan gia vạn thọ!" Sau khi Quan gia gia nhập, đầu tiên là văn võ bá quan, hòa thượng đạo sĩ chúc thọ cho thiên tử.
Sau đó là trọng thần, phật đạo từng người dâng lên quà tặng.
Đương nhiên...
Aaron không thể nhìn thấy những thứ này.
Dù sao hắn không có chức quan trên người, thân phận quá mức thấp kém, cũng chỉ là ngồi một góc hẻo lánh, căn bản không nhìn thấy cảnh tượng bên trong cung điện.
Chỉ là hắn cũng không vội, ngồi đó chậm rãi uống rượu.
Rốt cục, một tên hoạn quan chạy chậm tới: "Hư Linh tử đạo trưởng, Quan gia triệu kiến!"
Mọi người xung quanh nhất thời dồn dập liếc mắt nhìn.
Aaron thoáng nở nụ cười, lại uống một chén, đi theo tiểu thái giám, đi tới phòng lớn ở giữa.
Trên đường đi, không biết bao nhiêu ánh mắt như mũi tên đâm tới.
Làm cho Aaron âm thâm oán thầm.
Hắn đi trên con đường này đã đắc tội với quá nhiêu người.
'Nếu như không phải trước khi đến đây bói quẻ được đại cát, ta sớm chạy mất dép rồi!