Thần Bí Chi Kiếp (Bản Dịch)

Chương 1395 - Chương 1395: Kinh Hãi

Chương 1395: Kinh Hãi Chương 1395: Kinh HãiChương 1395: Kinh Hãi

Tào Mãn nghe đến tên Vương gia, ánh mắt hắn lóe lên. Hắn nhìn xung quanh, không chần chừ quỳ xuống dập đầu: "Chỉ cần có thể diệt Vương gia, Tào Mãn này nguyện dâng hiến mạng sống cho đạo trưởng."

"Tốt lắm, đi thôi!"

Aaron vung tay, mỉm cười nhìn bóng lưng Tào Mãn rời đi: "Kế tiếp...'

Những người này đều có thể sử dụng, mấu chốt là thu phục đám quan lại nhỏ, sau đó cho họ gia nhập đạo quân. Sau một hai năm rèn luyện, đám đạo đồng này sẽ trưởng thành.

'Điều quan trọng nhất là ta muốn làm đại sự, nhưng kiêng ky nhất là nói rõ ý đồ ngay từ đầu. Phải 'đánh thuốc mê' họ trước đã... '

'Cũng không thể vừa bắt đầu la toáng lên rằng ta muốn giết sạch địa chủ và lật đổ Nho giáo!

'Phải ẩn giấu việc thanh trừng giai cấp địa chủ và Nho giáo trong cuộc chiến tranh giành thiên hạ, tìm kiếm chủ nhân thích hợp, từ từ dụ họ mắc câu... Ngược lại cũng là một cách hay!

"Tuyệt vời nhất là trong giai đoạn đầu khởi nghĩa, những kẻ đọc sách đều xem thường việc gia nhập, điều này ngược lại đảm bảo sự thuần khiết. ....

Aaron đang suy tư thì nghe Độc Long tử nói: "Phương pháp của đạo hữu có thể thu hút một số nhân tài. Nhưng lão đạo vẫn nói câu nói kia, không thu nạp bọn đầu hàng phản bội, làm sao phát triển nhanh chóng, dựng nên cơ đồ, uy chấn Đông Nam?”

"Mục tiêu chiến lược này không sai!" Aaron hơi kinh ngạc nhìn Độc Long tử.

Xưa nay, giặc cỏ không biết chữ là chuyện bình thường, thậm chí có kẻ còn chưa từng nhìn qua bản đồ nước nhà.

Độc Long tử có thể nghĩ đến bước cờ này, đã là người có tài.

Nhưng sao lại vì mục tiêu nhỏ này mà phải thu nạp đám địa chủ đọc sách, thậm chí còn dung túng, lợi dụng bọn chúng?

Aaron không muốn làm vậy!

'Xin lỗi, ta răng miệng tốt, thích ăn cơm cứng, không thích bám váy đàn bài!'

Vì vậy, hắn nói: "Thiên thời không bằng địa lợi, địa lợi không bằng nhân hòa. ... Thay vì lo toan việc dựng nên cơ đồ, trước tiên nên lo việc đại điển tế thiên và trường thái học!"

"Trường thái học?" Độc Long tử nghi ngờ hỏi.

"Hừm, ngày sau, ta sẽ là học trưởng' của Thái học!"

Aaron cười ha ha. ...

Phủ thành.

Vương gia.

"Tri phủ vô năng, Phượng Tường quân nhát gan!"

Gia chủ Vương gia tức giận mắng chửi, gọi quản gia đến: "Thành này bị phá nhanh quá, chúng ta không kịp trốn. .. Sau khi thành bị phá, ba ngày đầu sẽ là lúc loạn nhất, hãy thưởng cho toàn bộ gia đinh hộ viện, mỗi bữa ăn có thịt, không được bạc đãi."

"Chỉ cân sống sót qua ba ngày này, sẽ không có chuyện gì to tát!"

Vương gia là gia tộc tiến sĩ, đời đời đều có người thi đỗ Tiến sĩ, hiện nay vẫn có người giữ chức vụ trong triều đình, danh tiếng thanh chính.

Hơn nữa, tài sản trong nhà không nhiều, mục tiêu không quá to lớn.

Chỉ cần bọn giặc cỏ không phát rồ, sẽ không đến nỗi làm khó dễ họ.

Dù sao, chân đất muốn nắm chính quyền, làm sao thiếu được những kẻ đọc sách như bọn họ?

Chỉ cần là 'Minh chủ' thực sự, ba lần đến nhà tranh mới có thể thành công.

(

): Nhắc tới cố sự Lưu Bị ba lần ghé nhà tranh mời Gia Cát Lượng

Tuy tình huống này không giống ba lần đến nhà tranh, nhưng cũng có thể giải thích tương tự.

Gia chủ Vương gia âm thầm nghị, lại dặn dò quản gia: "Cẩn thận canh chừng công tử tiểu thư, mấy ngày nay tuyệt đối không được đi ra ngoài!"

Đúng lúc này, cửa lớn bỗng nhiên bị phá tan, một nhóm lính tráng mặt lạnh đi vào.

Nhóm hộ vệ cao lớn thấy là quan binh tới, lập tức chân mềm nhữũn, không dám chống đối.

Dù sao trong nhận thức của người dân, quan binh giết người chính là chấp hành vương pháp!

Dám chống đối vương pháp, chính là tạo phản, tất không chết tử tết

Một người mặc tù phục bước vào, nhìn đại viện Vương gia, bỗng nở nụ cười: "Các ngươi còn nhận ra ta không?”

"Ngươi là... Tào Mãn?”

Chủ nhà họ Vương trong lòng đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt.

"Rất tốt, nhận ra là tốt, người đến... Giết hết người trong nhà này!" Tào Mãn con ngươi đỏ ngầu, chỉ vào gia chủ Vương gia.

Một Lục Giáp thần binh lập tức tiến lên, rút ra trường đao.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ta là cử nhân... Huynh trưởng ta là tiến sĩ, còn làm hàn lâm!"

Gia chủ Vương gia giọng run rẩy, liền thấy ánh đao lóe lên, đầu rơi xuống đất.

"Ngươi tiến sĩ Đại Tống, Đại Lương ta cũng không tiếp nhận!"

Tào Mãn nhìn thấy cừu nhân bỏ mạng, trong lòng tràn đầy khoái ý, lại gào thét: "Giết! Giết! Giết! Một kẻ cũng không được tha!"

Trong vương phủ, tiếng la giết vang lên, khiến người dân xung quanh sợ hãi.......

Ngày hôm sau.

Phủ nha. Nơi này được tu sửa tạm bợ, miễn cưỡng có thể cho người ở.

Độc Long tử đi ra cửa chính, nhìn ra đường phố, chỉ thấy nhiều đội Lục Giáp thần binh tuần tra, duy trì trật tự, bỗng nhiên có chút kinh ngạc: "Ô? Rõ ràng ngày hôm qua đại quân tổn hại rất nhiêu, làm sao còn có nhiều người tuần tra như vậy?"

"Cùng lúc đó... Rất nhiều người mặt mũi có chút quen thuộc."

"Chẳng lẽ là đạo pháp? Không... Đạo pháp và quân khí xung đột lẫn nhau, căn bản không thể.

Trong lòng mơ hồ hiện ra một ý nghĩ hoang đường, nhưng chợt bị Độc Long tử dập tắt.

Hắn kéo một người, hỏi: "Đạo trưởng Hư Linh tử ở đâu?"

Tên quân tốt biểu hiện thẫn thờ, không hành lễ, chỉ trả lời: "Trong thành... Quân doanh!"

Loại cảm giác lạnh như băng này khiến Độc Long tử không khỏi rùng mình.

Hắn lén lút đi vào quân doanh trong thành, không khỏi kinh hãi.

Chỉ thấy trên thao trường rộng lớn, đen kịt một màu, toàn là binh lính!
Bình Luận (0)
Comment