Thần Bí Chi Kiếp (Bản Dịch)

Chương 1402 - Chương 1402: Loạn

Chương 1402: Loạn Chương 1402: LoạnChương 1402: Loạn

Địch Vưu sờ trán, cảm nhận mồ hôi lạnh, rồi hỏi: "Ta ngủ bao lâu?"

"Chưa đến nửa canh giờ. Mưa đã tạnh, chúng ta có thể lên núi tiếp tục."

Tiếu Xuân Vũ đáp.

Đoàn người tiến đến vách núi, Địch Vưu hồi tưởng về mộng cảnh, cảm thấy mọi thứ hiện ra rõ ràng trước mắt. Đi xa hơn, nhìn lại ngọn núi, hắn ta lại có cảm giác như bàn tay người, không khỏi rùng mình: "Đây là ngọn núi gì vậy?"

"Nơi đây hẳn là Ngũ Chỉ phong. . . Giống như năm ngón tay, nên được gọi tên như vậy."

Tiếu Xuân Vũ quả không hổ danh phụ tá, hắn am hiểu địa lý núi sông đến từng ngóc ngách: "Còn có truyền thuyết... Dãy núi nơi đây liền kê Âm sơn, bàn tay này chính là bàn tay của Âm sơn phủ quân!"

"Âm sơn phủ quân?"

Địch Vưu lẩm bẩm, đây chính là vị thân được triều đình sắc phong tán thành, có tước vị đế quân!

"Chẳng lẽ... Ta trong mộng đã định thân cùng đế nữ?"

"Nửa cái thiên hạ làm sính lễ?”

Nghĩ đến đây, lòng hắn bỗng hừng hực khí thế.

Tam Linh quan.

Mới trải qua cơn mưa rào, bầu trời trong xanh, Địch Vưu bước vào quan với tâm trạng sảng khoái.

Một lão đạo sĩ tiến ra nghênh đón: "Đại soái giá lâm, lão đạo đã chuẩn bị sẵn 'Trà Vân Vự, chỉ có bảy lạng... Ô?"

Lão đạo nhìn Địch Vưu, bỗng kinh hãi, hai chân run rẩy, quy xuống đất.

"Bạch Vân lão đạo, vì sao quỳ trước Bản soái?"

Địch Vưu cũng cảm thấy kỳ lạ.

"Lão đạo sống ẩn dật lâu ngày, nay bỗng gặp đại soái uy phong lẫm liệt, nhất thời tâm thần hoảng hốt, xin đại soái thứ lỗi... thứ lỗi... Bạch Vân tử được đạo đồng dìu dắt đứng dậy: "Kính mời đại soái vào tĩnh thất chờ, lão đạo sẽ đi pha trà..."

Bước vào gian bếp, tay hắn vẫn còn run rẩy: "Thật hiếm có! Địch Vưu vốn chỉ là một viên quan trấn thủ, ta mới kết giao vì lợi ích, nhưng hôm nay nhìn lại... Dung mạo tuy không thay đổi nhiêu, nhưng trên đỉnh đầu lại tỏa ra luông khí thanh cao ba thước, ... Đây chính là vương khí, biểu tượng cho sự cao quý vô biên!"

Lại suy ngẫm: "Khí số của hắn thật kỳ lạ... Vẫn còn chút gì đó chưa tiêu hóa, chẳng lẽ là... Có người âm mưu hãm hại lão đạo?"

"Bạch Vân tử này kết giao với giới quý tộc, cũng không thấy tham gia chiến trận, chẳng lẽ lão ta... sa đoạ?” Địch Vưu ngồi xuống, không quan tâm đến lão đạo sĩ, mà chìm đắm trong suy nghĩ vê bản thân.

Còn trẻ tòng quân, hắn đã trải qua bao nhiêu gian khổ để trở thành đại soái, không chỉ phải đối mặt với nguy hiểm mà còn chịu đựng bao nhiêu nhục nhã từ bọn quan lại.

Tên tri phủ kia, chẳng bằng hắn ở bất kỳ điểm nào, chỉ vì hiểu chút thi ca mà tự cho mình thanh cao, quang minh chính đại mà chèn ép, sỉ nhục hắn... Hắn hận không thể chém chết hắn ta bằng một nhát dao.

"Triêu đình thối nát như vậy... Phản cũng thì phản thôi!"

Địch Vưu âm thầm tính toán: "Lương Vương ở Giang Châu phủ đang mưu phản, triều đình ắt sẽ có ý chỉ chinh phạt... Không cần vội vàng phản ngay, ít nhất cũng phải lừa gạt được một đợt lương bổng, lương thảo, quân giới... Sau đó công chiếm phủ thành, nhất định phải giết tên tri phủ kia! Giải tỏa mối hận trong lòng!"...

Phía bắc Ký Châu.

Trên cánh đồng bằng phẳng.

Một nhóm ky binh Hồ tộc vừa "cắt cỏ" trở vê đang hân hoan phi ngựa về phía trước.

Cái gọi là "cắt cỏ" chính là đi cướp bóc ở phía nam, bởi vì Đại Tùng giàu có, mỗi mùa thu hoạch đều rất đồi dào.

Từ đội ky binh, một người cưỡi ngựa trắng phóng ra, phi nước đại dọc theo con đường, hướng lên bầu trời bắn một mũi tên!

Mũi tên bay thẳng tắp, xuyên thẳng vào bầu trời, bắn trúng một con chim diều hâu đang bay lượn. Mũi tên không hề giảm tốc độ, tiếp tục xuyên qua một con diều hâu khác.

"Vương tử quả là thiện xạ!"

Tiếng reo hò vang dội từ những người Hồ xung quanh.

Người Hồ nổi tiếng với kỹ năng bắn cung, và những người được mệnh danh là "Bắn diều" đều là những dũng sĩ xuất sắc nhất. Mà Hoàn Nhan Liệt, với một mũi tên, đã bắn trúng hai con diều hâu, một thành tích phi thường so với những tay bắn diều thông thường.

"Mang con diều hâu trắng đến đây!"

Hoàn Nhan Liệt cất tiếng cười vang, thu hồi cung tên và ra lệnh cho binh lính.

Dừng lại một chút, hắn nhìn quanh các tướng lĩnh: "Săn bắn trong rừng núi là thú vui tao nhã, nhưng đi săn ở Trung Nguyên mới thực sự là việc làm của một đại trượng phu!"

"Vương tử nói đúng. Mấy năm gần đây, mùa đông càng ngày càng lạnh, tốt nhất là chúng ta nên đi vê phía nam!"
Bình Luận (0)
Comment