Chương 181: Manh Mối
Chương 181: Manh MốiChương 181: Manh Mối
Percy trâm mặc đi qua, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng vật nặng rơi xuống đất và âm thanh thốt lên kinh ngạc.
Đoàn người thét lên tản ra, làm hắn nhìn thấy một nam nhân ngã vào trong vũng máu, chính là người gặp thoáng qua vừa nấy.
Hắn nhảy lầu...
Trong chốc lát, tuân cảnh ăn mặc chế phục màu đen chạy đến, kiểm tra đơn giản một hồi, liền cho người nhấc thi thể đi.
Đoàn người tiếp tục chết lặng di động, quên đi vũng máu ven đường kia.
Percy yên lặng nhìn kỹ một bãi vết máu đỏ sậm kia, lấy xuống mũ......
"Ta là Percy cảnh sát đồn cảnh sát Glamorgan, !"
Percy lấy ra giấy chứng nhận tuyệt đối là hàng thật, quơ quơ ở trước mặt một ông lão tóc thoáng hoa râm: "Ngươi là Drian chủ nhà trọ nơi này?"
"Đúng,...'
Drian không khỏi lấy xuống mũ, có chút sốt sắng hỏi: "Ta có gì có thể ra sức cho ngài?"
"Ta tìm một người, Erranky. .. Hắn là khách thuê của ngươi?"
Percy dò hỏi.
Đây là một tia manh mối mà hắn tìm tới sau khi tra xét lượng lớn người tiếp xúc với trong vụ án của Benjamin.
"Đúng, Erranky!" Drian nhớ lại: "Đó là một người trẻ tuổi rất có tinh thân, đến từ nông thôn ở quận Nandeko, nhưng rất chuyên cần phấn đấu. ... Ngài biết đấy, ở loại địa phương này của chúng ta, người trẻ tuổi có thể đơn độc thuê lại một căn phòng, còn không khất nợ tiền thuê nhà cũng không có nhiều... "
"Ngươi bao lâu chưa thấy hắn?" Percy nhíu nhíu mày.
"Hai ngày? Ba ngày... Ngài biết đó, ta chỉ có đến thời điểm thu tiền thuê, mới quan tâm khách thuê của ta ở nơi nào." Drian hơi ngượng ngùng mà trả lời.
"Mang ta đi tới phòng của hắn." Percy trực tiếp ra lệnh.
Hắn theo Drian, đi tới trong một kiến trúc cũ kỹ, đi ngang qua từng gian từng gian phòng, có lúc có thể thông qua cửa và cửa sổ, nhìn thấy giường và sô pha cao thấp giống như trong ký túc xá tập thể.
Không thể không nói, so với ký túc xá tập thể trường nội trú mà nói, nó có vẻ càng dơ bẩn không chịu nổi hơn.
"Đến."
Drian đi tới một căn phòng trên lầu hai, móc ra một chuỗi chìa khóa dự bị từ trong túi, mở cánh cửa phòng ra.
“Thánh linh ơi" Chợt, hắn lập tức bị dọa đến độ ngã trên mặt đất, hai chân đạp liên tục, không ngừng lùi lại.
Lúc Drian mở cửa, Percy đã đè tay ở bên hông, lúc này linh hoạt lóe lên, móc súng lục ra, nhắm ngay bên trong cửa.
Nhưng trong cánh cửa cũng không có kẻ địch hay quái vật, chỉ có một bộ thi thể nằm trên đất.
Nó thuộc về một nam nhân trẻ tuổi tóc xù, chính diện hướng lên trời, trừng lớn hai mắt, một cánh tay cứng đờ, tựa hồ là trực tiếp lăn xuống từ trên giường, muốn cầm chén nước trên bàn.
"Đi thông báo tuần cảnh lại đây."
Percy bảo chủ nhà trọ Drian đi tìm hỗ trợ đến, lòng cảnh giác không giảm, tiến vào gian phòng.
"Thời gian tử vong không vượt quá ba ngày. .
Hắn kiểm tra đơn giản một chút, sau khi xác thực không gặp nguy hiểm thì thu hồi súng ống, nhìn quét gian phòng.
Gian phòng chật hẹp bế tắc này chỉ rộng có mười mấy mét vuông, liếc mắt một cái là rõ mồn một, ngoại trừ giường và bàn ra, hầu như không giấu được thứ gì khác.
Mà ở đầu giường, Percy phát hiện một quyển nhật ký.
"Ngày mùng 7 tháng 11, rốt cục đến thành phố Lotson, ta nhất định phải trở thành một người có tên tuổi ở chỗ này... “
"Ngày 8, đi tới bến tàu làm nhân viên bốc vác. .. Mệt mỏi quá, Erranky, phải kiên trì!"
"Ngày 15, bị chủ nhà trọ đuổi ra khỏi nhà. .. Ta phải mau chóng tìm phòng cho thuê khác...
"Ngày 26, chịu khổ thất nghiệp... -"
"Ngày 13 tháng 12, ta đã quên mất bao lâu không viết nhật ký rồi, nhưng ngày hôm nay là ngày tháng đáng giá kỷ niệm, cảm tạ Thánh linh ban ân, ta có tư cách được tiến vào viện tế bân.. .
"Ngày 16, ở viện tế bần của giáo hội ta quen biết một kẻ xui xẻo, hắn tự xưng là Jack, nếu như không nói chuyện nữ nhân hay đánh bạc, hắn vẫn tính một người bằng hữu có thể chấp nhận được...
"Ngày 19, giáo sĩ Criss Toya cũng không nông cạn giống như vẻ bê ngoài, hắn là một thân sĩ hòa ái... "
"Ngày 24, cảm tạ Thánh linh! giáo sĩ Criss Toya giới thiệu công việc cho ta, làm nhân viên sao chép ở cửa hàng Hoa hồng đỏ, lương tuần 4 đồng tiền, đủ để làm ta thuê được một gian phòng đơn. . . Ta rốt cục có một vị trí ở thành phố này. . "
"Tân niên tháng 1, Jack tìm đến ta, hắn tựa hồ ẩn giấu việc gì...
"Tháng 2, thứ ta nhìn thấy là thật sự sao? Lẽ nào đó mới là chân tướng của thế giới?"
"Cuối tháng 3, Jack đến cáo biệt ta, hắn tự xưng muốn đi làm một việc lớn, ta cảm giác hắn có khả năng muốn cướp ngân hàng, hoặc là báo thù cố chủ trước kia... “
"Tháng 5, ta sinh bệnh, ta đang dần dần trở nên suy yếu. . -... Sau đó nhật ký càng ngày càng mơ hồ, làm người thấy không rõ lắm, cũng không có mấy trang.
"Erranky, một thanh niên có chí tiến thủ đến từ trấn nhỏ. ... Bởi vì công tác nặng nề mà sinh bệnh, lại cũng không đủ tiên đến gặp bác sĩ, chỉ có thể dựa vào tự mình chống đỡ. .. Sau đó, rốt cục không chịu được nữa, đột nhiên bệnh tật trở nặng mà chết?"