Thần Bí Chi Kiếp (Bản Dịch)

Chương 264 - Chương 264: Thám Tử

Chương 264: Thám Tử Chương 264: Thám TửChương 264: Thám Tử

"Người theo dõi? Hẳn là không phải ta, mà là William hấp dẫn đến... "

Aaron cảm giác vô cùng thú vị, mặt đối mặt nhìn kỹ khuôn mặt của người theo dõi này.

Hắn suy nghĩ một chút, thao túng ác linh hư huyễn, trực tiếp bám thân đến trên y phục người theo dõi này.

Lần này, hắn vẫn chưa cướp đi quyên thao túng thân thể của đối phương, bởi vậy vị thám tử này chỉ cảm giác hơi rợn da gà, che kín quần áo trên người, sau đó liền tiếp tục công tác hôm nay.

Một bé trai được người lớn nắm tay trái, tay phải cầm bong bóng đi ngang qua, con mắt nhìn không nháy mắt về phía con rối to lớn sau cửa kính trong một cửa hàng.

Lúc này, xuyên thấu qua cửa kính phản quang, bé trai chợt thấy trên người một nam tử một vội vã đi qua, còn có một bóng mờ nam nhân mặc lễ phục khác.

Lúc này, người đàn ông kia còn quay mặt lại, làm cái mặt quỷ với hắn.

"Ô oal"

Bé trai bị dọa đến trực tiếp khóc lên, chỉ vào pha lê không ngừng rơi nước mắt.

Nhưng đợi đến lúc lại nhìn pha lê, khuôn mặt tái nhợt thẫn thờ kia, thình lình lại biến mất không thấy hình bóng.

Aaron phát tác tính trẻ con, đùa bé trai một thoáng, lấy thị giác hoàn toàn mới của ác linh, đi theo người theo dõi kia, xoay chuyển nửa ngày ở trong thành phố.

Sau đó, hắn nhìn thấy đối phương gọi một bình trà nóng cùng với hai khối bánh mì bôi lên mỡ bò ở trong một cửa hàng bình dân, tổng cộng tiêu tốn bốn xu.

Sau khi ăn xong, đối phương đi tới khu dân nghèo, ngừng lại trước một căn nhà lầu cũ nát.

Ở trên bức tường tầng hai, còn có một mặt tấm bảng quảng cáo —— 'Thám tử Dewey, am hiểu bắt gian, tìm kiếm vật bị mất, cần người hộ vệ... '

"Một thám tử? ! Thời đại này, tên lừa đảo trước khi làm việc lại tìm thám tử điều tra bối cảnh của người định lừa sao?"

Aaron có chút không biết nói gì, bất quá sau khi thanh niên thám tử này đi lên lầu, trước mặt lập tức có một tập văn kiện ném qua: "Adrian, buổi sáng ngươi đi nơi nào?”

"Xin lỗi, thám tử Dewey, ta có chút việc tư."

Thanh niên tên là Adrian vội vàng xin lỗi, nhặt tập hồ sơ từ trên mặt đất lên, bắt đầu công tác.

Ở phía sau bàn làm việc là một người trung niên chừng bốn mươi tuổi, trên người mặc chính trang, ngậm đấu thuốc lá, có vẻ cực kỳ khôn khéo.

Có thể thấy, hắn mới thật sự là thám tử Dewey.

Buổi tối.

Trợ thủ thám tử Adrian đi ra sở trinh thám, đi tới một căn nhà ở công cộng, gõ mở cửa phòng.

Bên trong là một ông lão tóc bạc dáng dấp rất có khí chất, hắn nhìn thấy Adrian, mặt hiện ra nụ cười, nhường ra không gian, để Adrian đi vào phòng khách.

Ở trên ghế sa-lông, đã có mấy người khác đang ngồi.

Bọn họ bao gồm một thân sĩ áo mũ chỉnh tê, một nữ lang xinh đẹp động lòng người, một trẻ bán báo có ánh mắt rất khôn khéo.

"Hoan nghênh tiên sinh thám tử của chúng ta."

Ông lão tóc hoa râm vỗ tay một cái, trong lúc phất tay tràn ngập một loại khí chất lãnh tụ vô hình.

Đây cũng không phải là thần bí ảnh hưởng, mà là kinh nghiệm, lịch duyệt của bản thân hắn.

"Ta theo dõi mục tiêu nửa ngày, buổi sáng hắn trước tiên đi tản bộ, sau đó đi bái phỏng hàng xóm Aaron Yuggoth.. .”

Adrian móc vở ghi ra, nói ra từng chuyện đáng giá chú ý.

"Rất tốt, liên quan tới vị tiên sinh Yuggoth kia, có ai muốn bổ sung?”

Ông lão viết một hàng chữ trên một tấm bảng đen, nhìn kỹ lại, phía trên có cả một bản đồ nhân vật quan hệ quay chung quanh William Mark, .

"Một lữ hành gia, kế thừa một số lớn di sản, William đại khái là muốn vay tiền hắn." Thân sĩ áo mũ chỉnh tê hồi đáp: "Ta sau này sẽ hỏi thăm hắn."

Aaron nhìn đối phương, nhìn hơi quen mắt, tựa hồ là một vị khách nhân trong tiệc rượu mà William tổ chức lần trước.

"Một công tử ca có tiên, nếu không ta đi thử xem, có lẽ có thể lại lừa gạt một số lớn."

Nữ lang diễm lệ móc ra một hộp hình vỏ sò từ bên trong túi xách, trang điểm lại cho mình.

"Không, mục tiêu sáng tỏ, đây là tôn chỉ hành động của chúng ta!"

Ông lão lắc đầu phủ định, nhìn về phía trẻ bán báo.

"Hành tung của hắn buổi chiều, toàn ở đây. .. Lại đi tới ngân hàng, đại khái muốn đăng kí vay tín dụng hoặc là vay đặt cọc...

Trẻ bán báo cười nói: "Ta cảm giác, con mồi sắp mắc câu."

"Kính tiên sinh William Mark đáng yêu của chúng ta !"

Adrian rót cho mình một cốc bia lúa mạch đen, cao giọng cười nói: "Có một khoản tiên lớn như vậy, ta muốn đi Pulmaus, mở một sở trinh thám của riêng mình!"

"Mọi nguiờ. .. Chú ý duy trì biết điều."

Ông lão mỉm cười đè ép bàn tay: "Còn có. .. Tiên sinh thám tử, nhớ kỹ nguyên tắc, chúng ta chỉ là người xa lạ, sau khi làm xong chuyện lần này lập tực tự mình rời đi, không được tiết lộ tin tức! Đương nhiên. .. Nếu như ngươi muốn thả ra tình báo giả, coi như ta không nói. .. Điều này có thể hữu hiệu bảo đảm cho dù ngày sau người kia có chuyện, những người khác vẫn có thể duy trì an toàn như trước.”
Bình Luận (0)
Comment