Thần Bí Chi Kiếp (Bản Dịch)

Chương 315 - Chương 315: Tỉnh Thể

Chương 315: Tỉnh Thể Chương 315: Tỉnh ThểChương 315: Tỉnh Thể

Bởi vì lo lắng đối mặt với các T¡ Tuế, trước khi thu được kỹ thuật then chốt, Aaron cũng không quá muốn đi thăm dò Mộng giới, đối tượng cầu nguyện trong nghi thức đương nhiên cũng chắc chắn sẽ không liên luy T¡ Tuế hoặc là tồn tại bí ẩn khác.

Linh thể của hắn xuất khiếu, đáp lại khẩn cầu của mình, 'Tịnh hóa vật phẩm thần kỳ bán thành phẩm trên đất.

Từ bên trong tinh thể giống như kim cương, có từng tia từng tia sương mù đen nhánh tái hiện ra, hóa thành mặt người vặn vẹo dữ tợn, lại nhanh chóng bị trục xuất, tiêu tan. ..

Cách này mặc dù không cách nào tăng cấp độ của vật phẩm thần kỳ lên, nhưng Aaron rõ ràng nó có thể hữu hiệu hạ thấp hiệu quả mặt trái của vật phẩm.

'Dù sao cũng là vật để lại của Roberts, hiệu quả mặt trái của vật phẩm thần kỳ được chế ra, rất có khả năng bị tinh thân còn sót lại của hắn ảnh hưởng. . . Xuất hiện hiệu quả mặt trái loại hình 'Nhất định phải hiến tế hung thủ sát hại Roberts, mới có thể sử dụng vật phẩm thần kỳ' này.....

Cách khu nhà của Thám tử Dewey hai con đường.

Thám tử trợ thủ Adrian gần đây tâm tình rất tốt.

Kế hoạch của Lão đầu' đạt được thành công lớn, hắn được chia một con số lớn đồng vàng, ngày hôm nay mới xong xuôi tất cả thủ tục, chuyển tới tài khoản ngân hàng Hoàng Gia ẩn danh của mình mình ở Pulmaus.

"Ngày hôm nay ta muốn từ chức, để tên thám tử Dewey kia đi ăn cứt!"

"Ta muốn đi Pulmaus, mở một sở trinh thám cỡ lớn, ta muốn bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới!

Adrian quá mức hưng phấn, thậm chí không có thấy rõ con đường, bị món đồ gì đó cản chân vấp ngã, mạnh mẽ té lộn mèo một cái.

"Đáng chết, quân áo của ta?"

Hắn đau lòng nhìn thấy trên quần áo mới vừa mua dính đầy vết bẩn, tức giận nhìn về phía vật hại hắn — một viên tinh thể sáng lấp lóa!

Trong một chớp mắt tiếp theo, Adrian xoa xoa con mắt, vẻ mặt khó có thể tin.

Hắn dùng tốc độ không thể tưởng tượng bay nhào một cái, chộp đồ vật sáng lấp lánh kia vào trong tay, dáo dác nhìn quanh như ăn trộm.

May là, xung quanh người đi đường ít ỏi, không ai chú ý tới nơi này.

Adrian không quan tâm đau đớn và vết bẩn trên người, mau chóng kéo cổ áo lên, che khuất khuôn mặt, rời khỏi hiện trường.

Quẹo vào trong một hẻm nhỏ, ngó dáo dác nhìn quét một vòng, sau khi xác thực không có ai đi theo hắn mới mở bàn tay ra nhìn kỹ viên tinh thể sáng lấp lánh to bằng ngón cái kia.

"Kim cương? Thủy tinh? Nó ít nhất trị giá một ngàn pound, nếu như là kim cương mà nói... Có lẽ viên trên vương miện Invensys kia cũng không lớn bằng nó!" "Nó là của ta, nó là của ta...... Bảo bối!"

"Ngày hôm nay thực sự là ngày may mắn của tai"

Adrian nhanh chóng nhét kim cương vào túi, một lần nữa trở lại trên đường, nhìn ai cũng cảm giác như là người mất của, sau một khắc sẽ chạy tới tóm chặt cổ áo của hắn.

May là, mãi đến khi đi tới bên ngoài nhà của thám tử Dewey, đều không có người nhảy ra.

Adrian không khỏi thở dài một hơi, tự lẩm bẩm: " Lão đầu' nói, làm việc phải có đầu có đuôi, ta nhất định phải tìm tới thích hợp lấy cớ từ chức, bằng không một khi không có lý do gì vứt bỏ công tác và tiền lương, nói không chừng sẽ bị hoài nghi. .. Hừ, lão đầu thực sự quá mức cẩn thận.

Khóe miệng của hắn không tự chủ nhếch lên, con mắt hơi hơi giương lên, đi tới tâng hai.

"Tiên sinh Dewey, ta muốn từ chức."

Adrian trực tiếp quăng đơn từ chức ở trên bàn làm việc của thám tử Dewey.

'Quá sảng khoái, ta đã sớm muốn làm như thế rồi. '

"Ồ. .." Thám tử Dewey hút tẩu thuốc, ung dung thong thả hỏi: "Nguyên nhân?"

"Ta sắp phát đạt, ta sẽ trở thành thám tử còn có danh tiếng hơn cả ngươi!"

Adrian vẫn chưa nói ra lý do đã bịa tốt, trái lại khóe miệng cong lên, lộ ra một cái nụ cười khinh bỉ.

"Như vậy chúc ngươi thành công. . . Thám tử Dewey hơi nhướng mày: "Mặt khác, dựa theo hợp đồng quy định, ngươi từ chức sớm một tuần, tiền lương một tuần trước sẽ bị trừ một nửa, ta chỉ có thể cho ngươi 1 đồng tiền 5 xu... “

"Không cần!"

Adrian xoay người rời đi: "Chút tiền này, ngươi cầm bố thí cho ăn mày đi!"

Dewey nhìn bóng lưng của hắn, phun ra một vòng khói, con mắt thoáng trở nên thâm trầm.

Mà Adrian vẫn chưa phát hiện, kim cương ở trong túi hắn có một từ đơn tiếng Linh giới mơ hồ lóe lên liên qua.

Nó là —— ( ngạo mạn )I....

( ngạo mạn ) nhanh chóng lấp loé, lại biến mất không thấy, tiếp theo lại có một cái tiếng Linh giới từ đơn hiện lên đi ra.

Nó hàm nghĩa là —— ( tham lam )I

Con mắt của Adrian đang đi ở trên đường phố từ từ trở nên đỏ quạnh, hô hấp cũng trở nên ồ ồ: "Ta... Ta tựa hồ chịu thiệt, lúc trước phân phối, ta hẳn nên thu được càng nhiều! Lão Eugene cho ta quá ít... Thằng nhóc bán báo kia, hắn dựa vào cái gì được chia bằng với ta? Còn có đồ kỹ nữ Siri kia, nàng chỉ có thể mở ra bắp đùi. . "
Bình Luận (0)
Comment