Thần Bí Chi Kiếp (Bản Dịch)

Chương 331 - Chương 331: Thị Trấn Yanan

Chương 331: Thị Trấn Yanan Chương 331: Thị Trấn YananChương 331: Thị Trấn Yanan

Một lát sau.

Trên một bàn nhỏ trong quán bar, Aaron nhìn món 'Haggis' trước mặt, không muốn ăn cho lắm.

Món ăn đặc sản bản địa này là các loại nội tạng như tim dê, gan dê được băm nhuyễn làm tài liệu chính, nhét toàn bộ vào trong dạ dày dê, cuối cùng thêm rau dưa vào nấu ra một món nhìn có vẻ hắc ám.

Về phần mùi vị?

Thực sự là một lời khó nói hết.

"Tên chủ quán rượu này, là đang trả thù ta đến quán bar chỉ uống nước chanh sao?!

Aaron nhổ nước bọt một câu trong lòng, đặt dĩa xuống, chỉ ăn một chút khoai tây xay và rau dưa salad.

"Ừm.... Mùi vị rất đặc biệt."

Khẩu vị của Bruce không tệ, ăn hơn nửa món Haggis, lại lẩm bẩm lẩm bẩm uống xong hơn nửa chén 'Rượu Mật ong vàng, giơ chén rượu lên cao nói: "Năm mới vui vẻ!"

May là hắn còn duy trì một chút lý trí, không có hô lên mấy lời đại loại như ai thiếu nợ ta thì mau trả.

Nếu không Aaron chắc chắn sẽ làm bộ như không nhận ra tên này, mặc cho hắn uống say bị ném vào trong chuồng heo.

Sau khi ăn uống no say, Aaron nhìn thấy Bruce đã say khướt.

Hắn nhìn đối phương, tìm tới chủ quán rượu: "Gần đây có khách sạn không?"

"Tầng hai của quán bar chúng ta có thể tá túc, đồng thời còn có thể gọi tới mấy nữ nhân bản địa nhiệt tình như lửa cho ngươi!"

Chủ quán rượu nháy mắt một cái: "Bên trái còn có một nhà, là khách sạn do lão Made mở, vợ và con gái của hắn cũng rất đẹp. .

"Cảm tạ."

Aaron nói tiếng cám ơn, sau đó đỡ Bruce ra khỏi quán bar.

Từ khi tiến vào quán bar, theo thời gian trôi qua, ( linh cảm nguy hiểm ) của hắn đã càng ngày càng mãnh liệt.

'Nhưng bất luận quan sát như thế nào, rượu này không có vấn đề, còn những khách hàng khác cũng chỉ là người bình thường... '

Đi ra hai bước, hắn bỗng nhiên dừng động tác lại, kéo một người địa phương say khướt bên cạnh, ngón tay khẽ nhúc nhích, ném tới một viên tiền xu màu bạc: "Ở trấn nhỏ này. .. Có truyền thuyết khủng bố gì, hoặc là cấm ky gì liên quan tới ngày hôm nay không?"

"Nấc.. "

Hán tử say nấc rượu, tay lại rất nhanh nhẹn câm lấy đồng tiên, suy nghĩ cẩn thận một chút: "Không nên vừa hát vừa đi vào rừng rậm, bằng không ngươi sẽ gặp phải tiên nữ trong rừng, nàng sẽ ăn thịt ngươi...”

"Còn có, buổi tối không nên đem hướng mũi giày về phía đầu giường, dễ dàng gặp ác mộng. . . Còn lại, không biết. .. Nấc..

"Còn có, thời khắc năm mới năm cũ giao thoa, không nên ra ngoài đi dạo quá muộn, sẽ lạc đường."

Một người địa phương khác ở bên cạnh bổ sung một câu.

"Cảm tạ.

Aaron lại ném qua một đồng tiên, mang theo Bruce ra khỏi quán bar.

Lúc này, màn đêm hàng lâm, một vòng mặt trăng tỏa ra vầng sáng màu tím treo thật cao trên bầu trời.

"Ô... Aaron. .. Chúng ta tiếp tục uống! Ô ô. .. Ta rất nhớ lão sư!"

Bruce nằm ở một bên, nước mắt giàn giụa.

"Không phải chứ? Một chén rượu mật ong đã say rồi? Tửu lượng kiểu này là ai cho ngươi dũng khí đến quán bar?"

Aaron nhổ nước bọt một câu, nhìn xung quanh phát hiện bên ngoài quả nhiên đã không có người nào, dùng một tay nắm lấy cổ áo của Bruce, ung dung nâng hắn lên.

"Tửu lượng của Bruce hình như không có kém như vậy. .. Nơi này có vấn đề?"

"Trước về xe lửa đã."

Một tay hắn nhấc theo Bruce, một tay nhấc theo đèn bão, đi về phía xe lửa ở bên ngoài trấn nhỏ.

Tuy rằng dân trên trấn nói không thể đi dạo loạn trong buổi tối, nhưng Aaron càng tin tưởng trực giác nguy hiểm của mình hơn!

"Ở lại trấn nhỏ tựa hồ còn nguy hiểm hơn? Không đúng, nếu như gặp nguy hiểm. . . Nhiều người bình thường như vậy sao còn chưa có chết?"

"Trừ phi... Nguy hiểm là chuyên môn nhằm vào Phi phàm giả? Bởi vì Phi phàm giả có linh cảm khá cao, dễ dàng nhìn thấy chân tướng thế giới hơn? Như vậy. .. Mạo muội mở linh thị ở trấn Yanan, đại khái là hành động tìm chết."

Bóng tối nồng nặc, chỉ có một chút ánh sáng từ đèn bão rọi sáng xung quanh.

Bên tai Aaron truyền đến âm thanh bé nhỏ, tựa hồ có món đồ gì hội tụ đến từ bốn phương tám hướng.

Sương mù nồng nặc ăn mòn ánh đèn, không ngừng thu nhỏ phạm vi đèn bão chiếu sáng, nuốt chứng tia sáng. ..

Cái mũi hắn hơi động, ngửi được mùi máu tanh.

Phạm vi đèn bão soi sáng lần nữa thu nhỏ lại, phía trước hiện ra một bóng người lúc ẩn lúc hiện.

Aaron tới gần vài bước, phát hiện đối phương là một nam tiếp viên tàu lửa, lúc trước mình còn từng gặp hắn ở trên xe lửa.

"Tiên sinh. .. Nhìn thấy ngài thật sự quá tốt rồi, hình như ta lạc đường."

Nam tiếp viên tàu lửa có ngũ quan ôn hòa, sóng mũi cao thẳng, hắn nhìn thấy Aaron, không khỏi mừng rỡ tới gần: "Đèn của ta tắt rồi, có thể dùng chung ánh sáng hay không?"

"AI"

Sau một khắc, hắn nhìn thấy Aaron nhấc theo Bruce, khuôn mặt vặn vẹo đến cực hạn, la lớn: “Quái vật...

Nam tiếp viên ngã trên mặt đất, hai chân đạp loạn, nhanh chóng lui về phía sau.

"Hả?"

Aaron lập tức giơ tay, mới phát hiện bàn tay mình vốn dĩ đang cầm Bruce, chẳng biết từ lúc nào đã biến thành nhấc theo một tã lót kỳ quái.

Vải vóc của tã lót làm từ lông xù, giống như một loại da thú nào đó, phía trong bộ lông còn có thứ gì đó đang không ngừng nhúc nhích.

Ở bên trong tã lót, là...

"Ô oal"

Một tiếng khóc nỉ non chói tai đột nhiên truyền đến từ trong tã lót.
Bình Luận (0)
Comment