Thần Bí Chi Kiếp (Bản Dịch)

Chương 443 - Chương 443: Đay Rối

Chương 443: Đay Rối Chương 443: Đay RốiChương 443: Đay Rối

Thánh đồ đeo mặt nạ vàng kim nhanh chóng nhìn lướt qua vóc người của bà Stas.

Từ độ cao hắn đứng thẳng, vừa vặn có thể thấy được đường cong lưng uyển chuyển của bà Stas, cùng với đồi núi cao ngất kinh người.

Nhưng hắn không nói gì thêm, chẳng qua là bình tĩnh nói:

"Tiếp tục!"

Chờ đến lúc tụ hội tới cuối, từng vị tín đồ liên tiếp rời khỏi, bà Stas đang trù trừ, có nên trực tiếp thỉnh câu gặp mặt thánh đồ không.

Dù sao, đối phương không thể nghi ngờ đã có được năng lực phi phàm, hình như có thể giúp chồng mình thu được một phần chỉ dẫn thần bí.

Nếu như có thể được thứ kia, nàng nguyện ý bỏ ra hai ngàn... Không, năm ngàn Bảng!

"Thánh đồ đại nhân muốn gặp ngươi."

Lúc bà Stas sắp rời khỏi, một thành viên ngăn cản nàng, hạ giọng nói:

"Ở gian phòng phía sau."

Bà Stas đi tới gian phòng phía sau đại sảnh, quả nhiên thấy được thánh đồ đeo mặt nạ vàng kim.

"Cừu non thành kính...'

Người mặt nạ vàng kim chậm rãi mở miệng, cây nến bốn phía lẳng lặng thiêu đốt, tản ra hương vị dễ ngửi.

"Đại nhân...

Bà Stas cung kính hành lễ, cảm giác thân thể như nhữn ra:

"Ta... Ta muốn xin ngài nguyền rủa địch nhân của ta, để thần Moromen trừng phạt nữ nhân phóng đãng kia—— Metana .Jacquesl"

Nàng chuẩn bị trước tiên tiếp cận từ phương diện nguyền rủa địch nhân, sau khi thành công có thể xâm nhập càng sâu, thỉnh giáo vấn đề phương diện siêu tự nhiên.

"Thần Giáo đạo chúng ta, phải hướng thiện."

Người mặt nạ vàng kim a một tiếng, âm điệu trở nên bén nhọn:

"Ngươi đang sa đọa vực sâu, thể xác và tinh thân của ngươi đã bị ô nhiễm! Linh hồn của ngươi lại nhận trừng phạt!"

Hắn cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc, trên tay bỗng nhiên nổ tung một chuỗi hồ quang điện.

'A... Xin tha thứ cho taI”

Bà Stas sợ đến mức tê liệt trên mặt đất, trong lòng trừ sợ hãi, đột nhiên có thêm một chút khát vọng làm nàng cảm thấy xấu hổ.

"Chúng ta dù sao cũng là phàm nhân, có chút dục vọng cũng không đáng xấu hổ..." Người mặt nạ vàng kim tiến lên một bước, nhẹ nhàng đè đầu vai của bà Stas xuống:

"Ta sẽ trừng phạt kẻ thù của ngươi... Nhưng không phải là nguyền rủa, chúng ta phải kéo nàng vào cùng, để thần linh gợi ý nàng, để nàng nhận thức được sai lầm của mình..."

Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, theo thời gian dân trôi qua trong mắt bà Stas bao phủ một tầng hơi nước.

"Ta tịnh hóa thể xác và tinh thần của ngươi...

Quần dưới của người mặt nạ vàng kim hơi nhô lên một khối, theo thời gian dần trôi qua âm thanh cũng trở nên khàn khàn...

Bỗng nhiên, hắn thấy bà Stas trên đất ngất đi, không khỏi khẽ giật mình.

Hắn tháo mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt trung niên thường thường không có gì lạ, đầu còn hơi trọc.

"Kì quái... Ta thả quá nhiều thuốc mê tình trong cây nến rồi sao? Hay là thủ pháp tán tỉnh không đúng?”

Hắn kinh ngạc nhìn về phía cây nến thiêu đốt bên cạnh, lại cởi bỏ trường bào, lấy xuống từng cọng dây điện cùng công cụ ma thuật quấn quanh trên người.

Chợt, vị giáo chủ này đi tới trước mặt bà Star, gỡ mặt nạ của nàng xuống, lộ ra một gương mặt tinh xảo.

"A... Không nghĩ tới phu nhân xã hội thượng lưu như vậy sẽ uyển chuyển gào thét dưới người của ta, thật là khiến người ta hưng phấn! Hiện tại ta đã cảm thấy linh hồn sắp bay ra ngoài rồi!"

"Đồng thời... Nàng sẽ còn liên tục không ngừng kéo những nữ sĩ cao quý kia vào đây..."

Hắn cúi người, chuẩn bị ôm lấy bà Star, đi đến giường lớn.

"Ta thật thất vọng, xem kịch lâu như vậy, kết quả là bắt được một gia hỏa buồn nôn lừa tiền lừa sắc!"

Đột nhiên, một âm thanh vang lên, Aaron chậm rãi đi vào từ ngoài cửa.

"Ngươi là ai? Ngươi làm sao tiến vào được?"

Trên mặt vị giáo chủ trung niên đầu trọc này lập tức hiện lên vẻ hoảng loạn.

"Đương nhiên đi thẳng vào, đồng lõa của ngươi đã ngủ mê man, giống như bà Star..."

Aaron mười phần thất vọng, kéo lưới không có mò được cá lớn, lại bắt được một con tôm cũng không tính là tôm to, cũng thật là khiến người buồn bực.

Kỹ thuật của tên lừa gạt này, chỉ sợ còn không bằng đội lừa gạt bị hiến tế cho rương trùng kia trước!

"Đầu thật là đau..."

Bà Stas tỉnh lại, nhìn quân áo của mình bị xốc xếch, lộ bờ vai trắng như tuyết ở bên ngoài, còn có ga giường cũng xốc xếch, nhớ lại một màn trước khi hôn mê, vẻ mặt bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi.

"Ngươi đã tỉnh?" Nàng nhìn thấy giáo chủ mặt nạ vàng kim đang chậm rãi nịt đai lưng, một trái tim không khỏi giống như chìm vào vực sâu tuyệt vọng:

"Chúng ta...'

"Ngươi đã hôn mê, ta để ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, chỉ thế thôi."

Người đeo mặt nạ bình tĩnh trả lời.

"Chỉ thế thôi..."

Bà Stas cũng không biết tâm tình của mình như thế nào, may mắn, tuyệt vọng, thống khổ, vui thích...

Dù sao hết sức phức tạp, làm nàng như một đoàn đay rối.
Bình Luận (0)
Comment