Chương 684: Khúc Nhạc Dạo
Chương 684: Khúc Nhạc DạoChương 684: Khúc Nhạc Dạo
"Ha...
Tracey thở ra một hơi sương trắng, cảm nhận năm nay Pulmaus so với trước kia càng thêm rét lạnh.
"Nhiệt độ thấp như vậy, mong rằng mùa đông này không có thêm nhiều người chết cóng...'
Mặc dù năm mới sắp đến, nhưng ngoài nội thành thì không thấy được nhiều không khí vui mừng.
Khi mỗi người đều đang phải vật lộn để sinh tồn, Tết đến là một chuyện rất xa vời.
"Tin tức tốt duy nhất là giá bánh mì cuối cùng không tăng."
Thoát ra khỏi căn phòng bánh mì ấm áp, Tracey không khỏi co ro lại.
Cô đương nhiên không biết, giá cả không còn tăng là kết quả của sự thỏa hiệp giữa hoàng đế và giáo hội gần đây, cô chỉ cảm thấy gió lạnh thấu xương.
Tracey ôm túi giấy đựng đầy bánh mì, chuẩn bị chạy về nhà.
Giữa bầu trời chẳng biết lúc nào, đã bắt đầu rơi tuyết bay lả tả, người đi đường rất ít.
Âm!
Tuyết rơi che khuất tâm nhìn của cô, khiến cô va nhẹ vào vai một người phụ nữ đang đi tới.
Người phụ nữ đó khuôn mặt bình thường, đang đau đớn dựa vào tường, cúi gập người.
"Thưa cô, cô không sao chứ?”
Tracey trong nháy mắt hoảng sợ, chỉ sợ mình đã va vào cô ấy làm cô ấy bị thương.
Cô nhìn thấy người phụ nữ đó đang mặc áo khoác lông thú có giá trị không nhỏ, suýt chút nữa đã sợ đến mức chảy nước mắt.
“Ta không sao...'
Daisy thở hổn hển trả lời, cô ấy đang cố gắng kiểm soát tâm trạng của mình, không để tóc mình mất kiểm soát, biến thành những con rắn bò.
Kể từ khi cô ấy đến thành phố này, cô ấy đã có chút không thể kiểm soát bản thân mình, muốn điên cuồng phá hủy mọi thứ.
Điêu này không chỉ đến từ mệnh lệnh của thân dụ, mà còn đến từ ảnh hưởng của bản năng linh tính trong cơ thể cô ấy!
Và một khi cô ấy không tuân theo ý chí này, cô ấy sẽ dân dần mất kiểm soát!
Đối với những tồn tại vĩ đại kia, bất kể là phi phàm giả hay là quái vật phá hủy Pulmaus, đối với họ đều không có gì khác biệt!
Daisy thở dốc một lúc sau, mới đứng dậy. Cô nhìn Tracey, cô gái thon gầy trên vai đã phủ một lớp tuyết mỏng, mỉm cười nói: "Ta không sao rồi, cô thật là một cô gái tốt bụng."
Tracey mừng rỡ nói: “Cô thực sự không có chuyện gì?”
"Thật sự." Daisy đứng thẳng người, suy nghĩ một chút, lấy ví tiền ra, đưa cho Tracey mấy tờ tiền giấy: 'Mua thêm than đá, nhớ mở cửa sổ. Mùa đông này... có thể không dễ chịu lắm."
"Không không, tôi không thể nhận tiên của cô." Tracey vội vàng từ chối, nhưng phát hiện người phụ nữ kia rất kiên quyết, không nói lời nào mà nhét tiền vào tay cô, sau đó nhanh chóng bước vào trong gió tuyết.
"Vị nữ sĩ này thực sự là một người tốt bụng, tại sao thân không thương hại cô ấy, lại khiến cô ấy phải chịu đựng bệnh tật đau khổ?" Tracey nghĩ rằng Daisy hẳn là mắc một loại bệnh mãn tính nào đó, nhưng rất nhanh cô đã gạt bỏ suy nghĩ đó.
Bởi vì ở ngoài nội thành, còn có rất nhiều người đang phải chịu đựng những bi kịch còn lớn hơn.
Tracey nhanh chóng đi về nhà, chuẩn bị mua thêm than đá để buổi tối ít nhất cũng có thể ấm áp hơn một chút.
Đột nhiên, cô nhìn thấy người nhặt xác đang khiêng mấy bộ thi thể từ một căn nhà khác đi ra.
"Là nhà của nhóc Jack! Họ làm sao vậy?"
Tracey nhận ra một cậu bé rất thích chơi đùa cùng cô, liền vội vàng hỏi một người hàng xóm quen biết.
"Aiz, cha của nhóc .Jack thất nghiệp, một mình hắn đi tìm thức ăn, sau đó bị phát hiện đông chết ở bờ sông Dosom. Còn đêm qua, mẹ và chị gái của nhóc Jack, cùng với nhóc .Jack, bị phát hiện chết ở nhà, có lẽ là đang đốt than sưởi ấm mà quên mở cửa sổ..."
Người hàng xóm thở dài trả lời.
Tracey nhìn thấy cảnh tượng này, má cô bỗng nhiên tái nhợt: "Cũng có khả năng... là họ đã hoàn toàn mất đi hy vọng sống, mà rời khỏi thế giới này?"
Cô ngẩng đầu nhìn những bông tuyết đang bay lả tả, cảm thấy mùa đông này càng thêm lạnh lẽo thấu xương... .
"Lạnh lẽo và tử vong..."
Trong một con hẻm tối om, Daisy dựa vào tường, nâng bông tuyết trong tay, tự lẩm bẩm: "Đây là nghi thức cực lớn của Thân Chung Mạt tên là 'Hiến lễ Chung Yên. Nếu không cách nào ngăn cản, thành phố này sẽ càng ngày càng nhiều người chất..."
Thần Chung Mạt, còn có một cái biệt danh khác là "Minh Chủ”. T¡ Tuế chúa tể tháng 11, đại biểu cho tử vong và yên tĩnh.
"Quả nhiên... Đây là một lân quyết chiến lớn giữa tất cả liên minh bí ẩn và đế quốc!"
Daisy cũng không biết mình nên vui mừng hay tiếc nuối.
Nếu như "Bất dung băng giả" không bị phong ấn, giam cầm giống như "Đọa lạc nhật miện" thì lúc đó có lẽ giáo đoàn của Thần Hàn Băng và Thần Chung Mạt sẽ phối hợp triển khai nghỉ thức, phạm vi càng lớn hơn, uy lực càng kinh khủng hơn!
"Ha ha... Ánh hào quang không có thương hại... Những tồn tại bí ẩn khác cũng chưa chắc có thương hại...
"Đối với trân thế mà nói, bất luận vị thần nào giành được chiến thắng cuối cùng cũng chỉ là tai họa...