Chương 820: Chén Thuốc
Chương 820: Chén ThuốcChương 820: Chén Thuốc
'Đinh Sơn nói đúng, võ sư chính là quyên sư! Muốn biết thế nào là 'kình, thì hãy thử một quyền là biết ngay. '
Nghĩ vậy, Aaron liên tiến lên nói với Lý Thanh Lan: "Sư tỷ, cho ta đánh thử một quyền!"
Ánh mắt Lý Thanh Lan sáng lên: "Đến đi, dùng chiêu mạnh nhất của ngươi! Đừng sợ tổn thương ta, sau khi luyện Nhập kình, sức mạnh của ta đã khác xưa rất nhiều rồi."
Aaron âm thầm thu lại rất nhiều khí lực, rồi tung một quyền mạnh mẽ.
Lý Thanh Lan vẻ mặt bình tĩnh, duỗi tay đón đỡ.
Âm!
Nắm đấm của Aaron đập vào lòng bàn tay Lý Thanh Lan, hắn ta bỗng nhiên cảm thấy một nguồn sức mạnh mạnh mẽ vọt tới. Sức mạnh thân thể của Lý Thanh Lan tuy nhỏ hơn hắn ta không ít, nhưng trong một quyền này, vẫn có một loại sức mạnh kỳ lạ khiến cả người hắn bay ra ngoài, ngã ngửa xuống đất.
Aaron nằm trên mặt đất, lẩm bẩm: "Thì ra đây chính là 'Minh kình sao? Trên sức mạnh thân thể vốn có, lại thêm một tầng lực đạo? Thật là kỳ diệu!"
Hắn ta nhớ lại lúc mình tung quyền, cảm giác như thể đã đụng phải một bức tường vô hình. Sức mạnh của Lý Thanh Lan tuy nhỏ hơn hắn không ít, nhưng lại có một loại lực đạo đặc biệt, khiến hắn ta không thể nào chống lại được.
Aaron bò dậy, vẩy vẩy cánh tay, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ.
"Người kế tiếp!"
Lý Thanh Lan ngoắc ngoắc ngón tay.
Lương Ngũ cắn răng đi lên: "Sư tỷ hạ thủ lưu tình."
Hắn vận lên chiêu thức Lưu Sa chưởng, song chưởng đan xen, đánh tới Lý Thanh Lan.
Lý Thanh Lan chỉ cần lắc lắc người, liền xuất hiện ở sau lưng Lương Ngũ, quét chân một cái.
Lương Ngũ trực tiếp quỳ trên mặt đất, kêu thảm thiết lên.
"Xin lỗi, sư đệ, sư tỷ chỉ muốn thử một chút thân pháp. . “
Lý Thanh Lan vừa nói, vừa chỉ chỉ Hoàng Đại Thành. ...
"Đúng vậy, Minh kình không chỉ có thể bám vào hai tay, mà còn có thể bám vào chân, tăng cường lực bộc phát!"
Aaron ở bên cạnh nhìn thấy thì ánh mắt sáng lên: "Sau khi nhập kình, quả nhiên là tăng cường toàn diện!"
"Sư... sư tỷ tha mạng!"
Hoàng Đại Thành bước vào giữa sân, hai chân bắt đầu cảm thấy như nhữn ra.
Điều này khiến cho Lý Thanh Lan bản năng cảm thấy có chút không thích.
Nàng là người luyện võ, rất yêu thích người sau khi lên đài, dù đối thủ có nói gì cũng kiên cường đánh quyên như sư đệ Phương Ngọc. Nàng tương đối xem thường loại người có tính cách mềm yếu như Hoàng Đại Thành.
Ý nghĩ vừa động, nàng đã nhanh chóng vọt tới trước mặt Hoàng Đại Thành, dễ dàng đỡ lấy chưởng pháp có sai sót của Hoàng Đại Thành, hai tay xuất hiện, tóm lấy cả người hắn, giơ cao khỏi đỉnh đầu, sau đó ném ra ngoài.
Đùng!
"AI"
Hoàng Đại Thành kêu thảm thiết: "Chết tiệt! Đau quá! Xương sườn của ta gãy mất rồi!"
"Thật thảm!"
Aaron đi qua liếc nhìn, phát hiện ít nhất gãy mất hai cái xương sườn, không khỏi âm thâm lắc đầu.
"Hôm nay không đủ tận hứng, tuy nhiên đệ tử ngoại viện đã không cách nào làm ta cảm thấy uy hiếp." Lý Thanh Lan chắp hai tay sau lưng.'Bao cát thuốc của các ngươi ta sẽ để người đưa đến trong sân. À, bị thương thì đi Hồi Xuân đường' sát vách, tìm 'Cát sư phụ' trị thương. Ta đã nói với hắn rồi, phí thuốc coi như ta chỉ."
"Đa tạ sư tỷ!"
Aaron ôm quyền hành lễ, một tay đỡ một người, ba người loạng choạng, lảo đảo đi tới 'Hồi Xuân đường sát vách võ quán Thanh Sơn.
Trong Hồi Xuân đường, các loại dược liệu được bày chồng chất ngay ngắn, phía sau quây là dược đồng đang bận rộn. Một mùi thảo dược nồng nặc xộc vào mũi.
Ở vị trí thấp phía trước, một lão già đang nằm trên chiếc xích đu gỗ, cạnh tay có đặt một cốc trà và ấm trà.
Lão ta mặc một chiếc trường bào màu vàng cát, hơi híp mắt, trên búi tóc cắm một cây trâm vàng, dưới cằm để râu dê, dáng vẻ gầy gò cổ kính.
Lúc này, mũi lão ta giật giật: 'Có bệnh nhân à?”
"Là Cát sư phụ đúng chứ? Ba người chúng ta là đệ tử của võ quán Thanh Sơn, được sư tỷ Lý Thanh Lan phái đến đây."
Aaron lễ phép ôm quyền.
"Ta hiểu, bị thương, ghi nợi"
Cát sư phụ đứng dậy, trước tiên nhìn Hoàng Đại Thành: "Xương sườn của người gấy rồi à? Ha ha, tiểu nha đầu Thanh Lan ra tay thật nặng."
Hắn lại nhìn Lương Ngũ: "Chân ngươi bị thương, cần bó bột."
Cuối cùng, hắn nắm lấy cánh tay Aaron: "Ngươi bị thương nhẹ thôi, ngủ một giấc là khỏi. À, các ngươi ai đến ký tên đồng ý?"
Hoàng Đại Thành và Lương Ngũ đều bị thương, cũng chưa chắc biết chữ.
"Ta đi.
Aaron thở dài một tiếng, câm lấy cuốn sổ sách xem một lúc, phát hiện đúng là ghi vào tên Lý Thanh Lan, lúc này mới ký tên. "Ngươi biết chữ?"
Cát lão bỗng nhiên hỏi.
"Biết chút ít." Aaron nói.
"Cũng hiếm thấy.' Cát lão gật gù, không nói gì thêm, quay sang Hoàng Đại Thành và Lương Ngũ: "Các ngươi có hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất, thương gân động cốt, cần một trăm ngày, ta kê đơn thuốc cho các nguiơ vê nhà dưỡng bệnh. Lựa chọn thứ hai, muốn nhanh khỏi thì phải dùng thuốc tàn nhẫn, lấy thuốc hổ lang để thúc đẩy khí huyết, nhưng sẽ rút ngắn tuổi thọ."