Chương 840: Loạn Thế
Chương 840: Loạn ThếChương 840: Loạn Thế
Đinh Sơn nhìn các sư đệ sư muội, nói tiếp: "Ai nguyện ý đi cùng ta, lập nên đại nghiệp?"
Nghe thấy vậy, Tống Tam Cân lập tức đứng dậy, nói: "Đại sư huynh, ta đi!"
Đinh Sơn vui mừng, tiến lên vỗ vai Tống Tam Cân: "Rất tốt, đây mới là phong độ của đệ tử võ quán Thanh Sơn. Vậy thì quyết định như vậy!"
Tiết Thanh Sơn cũng vuốt râu, tỏ ra hài lòng với Tống Tam Cân.
Trong lòng Tống Tam Cân hưng phấn, nhưng không chú ý đến ánh mắt thương hại của mấy vị võ sư lớn tuổi. ...
Một tháng sau.
Buổi tối, ánh trăng treo cao.
Aaron thành thạo giăng lưới, mò cá. Lần này, vận khí của hắn không tệ, lại vớt được một con cá chép Xích huyết.
"Ngoại giới đại hạn, nhưng hồ Thái Trạch này lại như là không có chuyện gì. Lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, như là có thể tạo ra vô tận vậy. Ta có thể ba năm liền Minh kình đại thành, cũng nhờ có hồ này cung dưỡng."
So với những ngư dân khác, Aaron có thể dùng "Đuổi Biển tàn thuật" bắt cá, nên xác suất vớt được cá chép Xích huyết càng lớn hơn. Nhưng chỉ có điều, một khi vớt được, hắn đều ăn hết, chưa bao giờ ngoại lệ.
Ngày hôm sau.
Aaron như thường lệ chèo thuyền đến bến tàu Tam Thủy bỏ neo. Nhưng ngày xưa luôn có tiểu lại áo đen mỉm cười hoan nghênh, thu phí dừng thuyền, nhưng hôm nay lại không thấy. Bến tàu rất vắng, chợ cá bên cạnh cũng đóng cửa, chỉ còn lại một khung cảnh lạnh lẽo.
Aaron thắc mắc: "Có vẻ như mấy ngày nay, đã xảy ra chuyện lớn rồi?"
Aaron tự nhủ: "Cẩu là một loại thái độ sống, nhưng giả heo ăn hổ, không thể thật sự trở thành heo. Lúc nên xuất thủ, vẫn phải ra tay!"
Hanws ta xoay người, đi vê phía phủ thành Thái Trạch.
Khi đến nơi, hắn nhìn thấy trên con đường, người chạy nạn chen chúc nhau, dắt theo già trẻ.
Những người này có thể cũng biết rằng phủ thành có thể nguy hiểm hơn ngoài đồng ruộng, nhưng bức tường thành cao lớn vẫn có thể mang lại cho họ cảm giác an tâm.
Họ không thể mang theo đất ruộng và dinh thự, chỉ có thể mang theo toàn bộ tài sản của mình: bát đĩa, nồi niêu, lương thực, chăn bông, thậm chí cả lồng sắt chứa heo và gà vịt.
Một mùi hôi thối của gà vịt xộc vào mũi, nhưng mọi người đều đã quen với điều đó.
Tại cổng thành Thái Trạch, người đông như nêm cối.
Aaron nhờ có sức khỏe tốt và không mang theo hành lý, nên rất nhanh đã chen vào trong thành.
Lúc này, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng hỗn loạn. Thỉnh thoảng có người hét lên: "Lửa! Bến tàu Tam Thủy bị cháy!"
"Là cướp sông!"
"Cướp sông Thập Nhị Liên Hoàn đang đánh tới!
“Nhanh vào thành, vào thành!"
Cổng thành hoàn toàn hỗn loạn. Một tên quan quân rút thanh trường đao ra, hét lớn: "Đóng cửa thành!"
Người ngoài thành kêu gào thảm thiết, nhưng mệnh lệnh của quân lính như núi!
Những binh sĩ đó không nhúc nhích chút nào, xô đẩy đoàn người, thậm chí dùng đao thương đe dọal
Một lát sau.
"Rầm""
Cánh cửa thành to dày cộm bị đóng sầm lại, tiếng gỗ ngang rơi xuống.
Aaron đứng sang một bên, nhờ có thính lực của một võ giả Minh kình, hắn có thể nghe thấy quan quân ra lệnh đóng cửa thành đang nói lớn:
"Hoàng Nghĩ tặc sắp đến gần. .. Các ngươi có trách nhiệm thủ vững, mau lên tường thành chuẩn bị"...
"Không ngờ, tình hình lại biến động nhanh như vậy?"
Aaron là người tài cao gán lớn, chỉ cần không gặp phải kẻ địch đồ thành, vậy thì không có gì phải sợ hãi.
Lúc này, hắn đi dọc theo đường phố, tìm đến quán rượu quen thuộc.
Sau khi ngồi xuống một chỗ, Aaron gọi tiểu nhị phục vụ. Tiểu nhị nhìn thấy Aaron mặc đồ ngư dân, có chút không vui, nhưng sau khi Aaron cho mấy đồng tiền lớn, tiểu nhị lập tức cười tươi như hoa.
Aaron gọi một bình rượu và một số đồ nhắm rượu, rồi ngồi im lặng ở góc nghe ngóng.
Không lâu sau, những người uống rượu xung quanh bắt đầu lo lắng bàn tán.
"Cửa thành đóng rồi à?"
"Đóng rồi!"
"Tống Thần Thông sao lại tới nhanh vậy?"
"Người này không tâm thường đâu. Mới đây, cậu của ta ở phủ nha mới biết được tin. Tống Thần Thông đánh bại quan quân xong, lại làm một chuyện kinh thiên động địa nữa. Hắn ta một mình một ngựa xông vào thủy trại của Thập Nhị Liên Hoàn, liên tiếp đánh bại tám quan, đánh bại tất cả thủ lĩnh cướp sông, được đề cử làm Tổng minh chủ của thủy trại. Lần này, hắn muốn liên quân thủy bộ đánh hạ phủ thành!"
"Như vậy, cướp sông cũng từ hồ Thái Trạch mà đến?"
"Có lẽ vậy."
Aaron nghe xong, sững sờ. Hắn nghĩ đến những ngư dân trốn không kịp gặp cướp sông, không khỏi cảm thán. "Quả nhiên, trong loạn thế, người như rơm rác. Gió thổi qua là ngã." "Điều quan trọng hơn là, ngươi căn bản không thể biết được gió sẽ thổi từ đâu."