Thần Bí Chi Kiếp (Bản Dịch)

Chương 859 - Chương 859: Nghe Ngóng

Chương 859: Nghe Ngóng Chương 859: Nghe NgóngChương 859: Nghe Ngóng

Aaron bình tĩnh đi đến tửu lâu Tam Thủy trên bến tàu.

"U, Ngọc gia ngài đã đến rồi!"

Hầu bàn quen thuộc khi xưa nay đã thay đổi người khác, người hiện giờ là con trai của người hầu bàn trước đây. Hắn vẫn lộ vẻ nịnh nọt như người trước, cười nói: "Lão gia ngài quả thật là càng sống càng trẻ mà.. .

"Ta mới ba mươi thôi, còn chưa già đâu."

Aaron lườm hắn một cái: "ÐĐem rượu rail"

"Lập tức, lập tức...”

Tiểu nhị đi xuống chuẩn bị đồ nhắm rượu, Aaron lại tìm một vài người quen, nghe họ bàn luận về tin tức thời sự gần đây.

Hiện tại, chuyện lớn nhất không thể nghi ngờ chính là thái sư Hoàng Văn Long dẫn theo mấy chục vạn đại quân tiến vê phía nam, Nam Thiên Vương xuất binh chống lại.

"Ài... Mới thái bình được mấy năm, lại sắp loạn!"

Một tửu khách thở dài: "Dù là quan binh của triêu đình, cũng chưa chắc là món hàng tốt gì...”

"Thiên hạ này loạn lạc mười năm, cũng gần như là lúc nên thống nhất rồi. . "

Một người khác hạ thấp giọng: "Chỉ là không biết. .. Chân long sẽ là người phương nào đây?"

Sau khi ăn uống no say, Aaron đi đến phủ Thái Trạch.

Nhà của Tứ Nương.

Nhìn cây bạch quả trong sân đã từ cây giống trở thành cành lá xum xuê, Aaron không khỏi cảm khái: "Một đời có mấy lân mười năm.. -"

"Ngọc thúc!"

Cửa phòng mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp với đôi mắt ngọc và lông mày ngài đi ra, giòn tan gọi: "Ngài tới ri?"

Nàng nhìn Aaron, không biết làm sao, má hơi ửng đỏ.

Dáng vẻ khả ái của Niếp Niếp khiến Aaron không nhịn được nhớ lại khi xưa, khi nàng còn bé, hắn đã từng véo gò má nàng. Nhưng khi nhận ra đối phương đã là một thiếu nữ, hắn chợt giật mình.

"Ngươi nhìn cái gì?" Hắn cười hỏi.

"Ngọc thúc, ngươi vẫn giống như mấy năm trước, không thay đổi gì cả. Nước ở hồ Thái Trạch tốt như vậy sao?" Niếp Niếp cười hì hì đáp.

Aaron rùng mình trong lòng. Khi người khác bắt đầu nói như vậy, có nghĩa là đã đến lúc hắn nên rời đi.

"Đàn ông mà, không dễ già đâu." Hắn cười ha ha, rồi hỏi: "Tứ Nương vẫn không muốn gặp ta sao?”

"Ừm”" Niếp Niếp có chút buồn bã.

Thực tế, mấy năm trước, khi Tứ Nương bắt đầu tàn phai, nàng đã không còn muốn gặp Aaron vẫn giữ phong thái hào hoa như trước. Và hiện giờ, nàng càng không muốn gặp hắn hơn.

Bởi vì, bốn mươi tuổi, không phải là già rồi vẫn còn phong tình, mà là lộ ra già nua.

"Vậy thì thôi." Aaron thở dài, lấy ra vài miếng vàng lá đưa cho Niếp Niếp: "Gần đây triều đình phát binh xuôi nam, có khả năng sẽ loạn lên. Ngươi và mẹ ngươi mau chóng ra khỏi thành lánh nạn đi.

"Ta biết rồi." Niếp Niếp cắn môi: "Ngọc thúc, ngài đi đâu?"

"Ta có việc phải đi xa một chuyến, có lẽ sẽ rất lâu mới về." Aaron mỉm cười trả lời.

Trong lúc nói chuyện, hắn nghe thấy tiếng bước chân từ sau mành cửa. Một bóng người dựa vào cạnh cửa, rõ ràng là đang nghe trộm.

"Nhân lúc còn có thời gian, dẫn mẹ ngươi đi nông thôn trốn tránh một thời gian. Chờ đại loạn qua đi rồi hãy trở về." Aaron vẫn chưa bóc trần điều gì, cũng không xông vào, không muốn đạp lên chút tự tôn cuối cùng của một người phụ nữ.

Hắn căn dặn vài câu, rồi quay người cáo từ rời đi.

Khi bước ra khỏi nhà Tứ Nương, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên nhiều cảm khái: "Từ xưa mỹ nhân như danh tướng, chẳng ai mong ngày đầu bạc.'...

"Trước khi đi xa, phải giải quyết ân oán cho xong chứ?”

Không biết tự bao giờ, Aaron đã đi đến khu thành đông của phủ Thái Trạch, nơi tập trung nhiêu quyền quý.

Sau đó, hắn dừng bước trước một nhà đại trạch.

Nơi đây là nhà họ Lưu, một gia tộc truyền thừa lâu đời của phủ Thái Trạch. Nhà họ Lưu có thể nói là thâm căn cố đế, ngay cả "Kim Ngư bang" cũng phải nể mặt.

Nhưng lúc này, trước cửa nhà họ Lưu, hai ngọn đèn lồng trắng như tuyết đang được treo lên.

Dòng người đến khóc tang xếp thành hàng dài. Những người hầu trong nhà họ Lưu cũng đều mặc quần áo tang, đội khăn trắng, người người đều mặc để tang.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Aaron kéo một người đi đường bên cạnh, hỏi.

Người đi đường kia cảm thấy bàn tay của Aaron như kìm sắt, biết đối phương là võ sư, sợ hãi không dám nói gì, chỉ có thể cầu khẩn nhiều lần giải thích: "Có người nói... Gia chủ Lưu gia chết rồi, lão thái gia Lưu gia nghe tin dữ, một hơi không lên được, cũng đi theo."

Gia chủ Lưu gia chính là đại công tử trước đây của Lưu gia.

Lão thái gia Lưu gia là ông nội của hắn.

Nghe vậy, Aaron có hơi nghi ngờ.
Bình Luận (0)
Comment