Chương 877: Phản
Chương 877: PhảnChương 877: Phản
Đối với cả nhà Lâm gia, Aaron đương nhiên là rất để tâm.
Hắn cẩn thận châm chước một phen, mới kê một đơn thuốc, viết ra bài thuốc.
Cả nhà Lâm gia vô cùng cảm kích, trả tiên chẩn mạch cho Aaron, nhưng hắn cũng không giảm giá, vẫn cứ đối xử như bệnh nhân bình thường, nhiều nhất là vì là hàng xóm nên tặng thêm một nụ cười, thế là được.
Không tới mấy tháng sau, Lâm gia có tin vui, con dâu mang thai, còn cố ý mang một rổ trứng gà đỏ đến đây.
Aaron lịch sự nhận lấy, trong lòng âm thâm oán thầm vị Lâm lão gia tử kia hoặc là mấy năm không về, hoặc là thuật nghiệp có chuyên môn riêng, cũng không có biện pháp gì tốt đối với chuyện sinh sản này.
Nếu không, cũng không đến lượt mình ra tay.
Mười tháng sau, vợ Lâm Tĩnh hậu sản băng huyết, lại là Aaron liêu lĩnh mưa gió suốt đêm khám bệnh, kéo trở lại từ cửa tử.
Từ đó, Lâm gia vô cùng cảm kích Aaron, cảm động đến rơi nước mắt, mỗi ngày trời chưa sáng đã để Lâm Tĩnh tự mình mang dược liệu sớm đến dược đường, còn chưa bao giờ đòi tiền...
Hôm nay,
Lâm gia nhân yến tiệc trăm ngày, cố ý mời Aaron.
Nhưng Aaron có chút lo lắng trong lòng, bởi vì sợ vị Lâm Thối Chi kia trở về thăm cháu trai, hai người đối mặt, nên hắn khéo léo từ chối không đi, viện cớ có chuyện quan trọng, tạm thời rời khỏi thành Mộc Ân.
Hắn cũng thực sự có chuyện quan trọng.
"Thanh Vân thương hội gặp sự cố..."
"Cũng đúng thôi...'
"Ta lại không thể khống chế được lòng trung thành của thuộc hạ, thêm vào mười năm qua rụt cổ ở thành Mộc Ân, không quan tâm đến quản lý kiểm soát thuộc hạ..."
"Bọn họ sinh ra một số tâm tư khác, là điều không thể tránh khỏi..."
Aaron vừa chạy đi, đôi mắt dần trở nên thâm trầm......
Đêm khuya,
Một ngôi miếu đổ nát trong rừng rậm.
Ánh lửa chập chờn,
Một đám người tha hương tập hợp lại, trong đó cũng có không ít nhân sĩ võ lâm, đang ngôồi vòng quanh đống lửa sưởi ấm.
Họ vừa nướng bánh bao, vừa thỉnh thoảng tán gẫu một số chuyện giang hồ.
"Gần đây, võ lâm Lâm quốc có thể nói là gió nổi mây vần..." Một võ sư có dáng dấp ông lão đang hút thuốc, nhàn nhã phun ra một vòng khói.
"Nói về 'Tổng Biều Bả Tử' của mười ba đường thủy đạo, mới đây bị người phát hiện chết trong phòng mình. Trên giang hồ, vì tranh giành vị trí Tổng Biều Bả Tử, đã xảy ra nhiều trận huyết chiến."
"Gia gia, vị Tổng Biều Bả Tử này có gì đặc biệt?"
Bên cạnh ông lão, có một nử tử trẻ mặc áo đỏ. Nàng là một nử tử hoạt bát, hiếu động, đảm đương nhân vật phụ góp vui câu chuyện.
"Tổng Biều Bả Tử quản lý mười ba đường thủy đạo, tiền qua tay mỗi ngày nhiều như nước chảy, ai mà không đỏ mắt chứ?"
Ông lão cười ha hả nói.
"Nhưng vị Tổng Biều Bả Tử này còn có một thân phận khác, đó là Lam long sứ của thương hội Thanh Vân. Lần này tranh giành vị trí Tổng Biều Bả Tử, sợ là sẽ khiến thương hội Thanh Vân phải vào cuộc."
Lão nhân và nử tử trò chuyện, thu hút sự chú ý của những võ sư khác xung quanh.
Nử tử áo đỏ tiếp tục hỏi: "Thương hội Thanh Vân là làm ăn, chẳng lẽ còn có thể chém giết với võ sư trong võ lâm?”
"Ha ha, cháu không hiểu thì thôi. Phải biết, tiền có thể mua được tất cải! Có tiên thì có quyền! Có quyền thì có võ sư sẵn sàng bán mạng. . . Lão nhân lại hút một hơi thuốc.
"Huống hồ, thương hội Thanh Vân có chi nhánh khắp Lâm quốc, được mệnh danh là nơi tiền tài lưu động, thế lực khổng lồ, không phải chuyện nhỏ. Ngũ Sắc long sứ cũng đều là cao thủ khó gặp! Trong đó đặc biệt là Hắc long sứ, thủ hạ vô số kẻ liều mạng, bản thân cũng là tông sư hóa kình, ngay cả những thế gia lớn cũng không dám trêu chọc."
"Ngũ Sắc long sứ đều như vậy, vị lão đại Thanh Long trong truyền thuyết kia, lại không biết có thân thông gì. .. Chỉ nghe nói Thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, chưa từng có ai thấy mặt thật của hắn. Mười năm trước, nhìn thoáng qua hắn ra tay mấy lần, đó chính là kinh thiên động địa!"
Kẹt kẹtl
Mọi người đang ngồi im lặng thì cửa miếu cũ nát bỗng nhiên bị đẩy ra. Một người phụ nữ trung niên dẫn theo một cô bé đi vào.
Người phụ nữ mặc một bộ đồ trắng, như đang mặc đồ tang. Dung mạo xinh đẹp, dù khóe mắt có vài nếp nhăn nhưng ngày trẻ chắc hẳn là một tiểu mỹ nhân.
Bên cạnh nàng là cô bé khoảng chín, mười tuổi, buộc tóc đuôi sam. Đôi mắt đen láy sáng ngời như đang biết nói, vô cùng đáng yêu.
"Màn đêm buông xuống, chúng ta đến tá túc một đêm."
Người phụ nữ mặc đồ trắng cất tiếng nói, sau đó dẫn theo cô bé đi đến một góc.
Các võ sư nhìn nhau, nhưng không nói gì thêm.
Dù người phụ nữ kia vẫn còn xinh đẹp nhưng nữ nhân và tiểu hài tử dám một mình lang thang trên giang hồ, ít nhiều đều có một vài chiêu thức. Đối diện với đôi mẹ con này, những võ sư đi giang hồ cũng không dám làm càn.