Chương 889: Nhàn Nhã Tu Tiên
Chương 889: Nhàn Nhã Tu TiênChương 889: Nhàn Nhã Tu Tiên
May mắn thay, Aaron cũng không hy vọng gì với những thứ này, một lần nữa mua sắm củi, gạo, dầu, muối, đồng thời tìm một hòn đảo hoang vắng, bắt đầu ẩn cư tu hành.
Trong động phủ.
Aaron ngồi khoanh chân, đầu tiên lấy ra khối ngọc thạch giàu có linh khí kia.
Ngay sau đó, hắn phát hiện ra rằng khi hắn cầm ngọc thạch tĩnh tọa, vận chuyển công pháp sẽ tự động rút lấy linh khí từ ngọc thạch, khiến tốc độ tu hành tăng vọt.
Mà linh khí trong ngọc thạch cũng đang nhanh chóng cạn kiệt.
Điều này khiến Aaron suy đoán, hắn có tám phần chắc chắn đã nhặt được một khối linh thạch.
Mà mượn linh thạch để tu luyện, tốc độ dĩ nhiên nhanh hơn nhiều lần so với ngày xưa hắn khổ tuI
Chuyện này khiến Aaron hiểu ra cách tu hành của người tu tiên chân chính.
Sau khi hiểu rõ về linh thạch, hắn lại đặt sự chú ý vào lá sắt màu đen kia... ...
Chiếc lá sắt này chỉ to bằng bàn tay trẻ con, mép lá còn có chút sứt mẻ.
Nhìn qua, nó chỉ là một món đồ trang sức bình thường.
Nhưng trong mắt Aaron, tình hình lại rất khác. Những đường gân đen nhánh trên lá sắt lấp lánh từng tia linh quang, chứng tỏ nó không phải vật phàm.
"ĐỊI"
Lúc này, Aaron xoa xoa chiếc lá sắt, vẫn chưa phát hiện gì bất thường.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn thử nghiệm đánh ra một tia pháp lực về phía chiếc lá sắt.
"Ong ong!"
Chuyện bất ngờ xảy ral
Chiếc lá sắt lập tức nuốt chứng tia pháp lực kia, toàn thân tỏa ra ánh sáng dịu dàng, lơ lửng giữa không trung, từ bên trong truyên ra sức hút mãnh liệt, giống như một cái vực sâu không đáy.
Aaron khẽ biến sắc, nhưng vẫn tiếp tục vận chuyển pháp lực.
Khoảng chừng nửa chén trà nhỏ sau, sắc mặt hắn trở nên trắng nhợt, pháp lực tiêu hao hầu như không còn.
Aaron hít sâu một hơi, nhìn chiếc lá sắt đen nhánh vẫn chưa có biến hóa gì nhiều, lặng lẽ khoanh chân khôi phục pháp lực.
Khi pháp lực khôi phục lại, hắn lại tiếp tục đánh pháp lực vào chiếc lá sắt.
Như vậy ba lần sau, chiếc lá sắt đen nhánh cuối cùng cũng giống như một con mực no bụng, không còn tham lam thu nạp pháp lực nữa, mà là hào quang chói lọi, mơ hồ như thể đã tạo ra một sợi liên kết mỏng manh với Aaron.
Tiếp theo, một ít thông tin tự động hiện lên trong tâm trí Aaron. "Pháp khí hạ phẩm Thiết Diệp chu, có tác dụng thay thế đi bộ cho người tu tiên?"
Aaron đứng dậy, đi ra ngoài động phủ, ấn lên một pháp quyết, niệm một tiếng: "Mau!"
Ngay sau đó, chiếc lá sắt đang lơ lửng đột nhiên bành trướng, biến lớn... hóa thành một chiếc thuyền nhỏ màu đen.
Chiếc thuyền nhỏ này giống như một chiếc lá, mặt ngoài màu đen, hiện lên vẻ tinh tế.
Aaron chỉ cần suy nghĩ một chút, chiếc thuyền lá sắt liên tự động hạ thấp, đến bên chân hắn.
Hắn vừa nhấc chân, lúc này vững vàng bước lên.
Sau đó, Aaron bắt đầu điều khiển Thiết Diệp chu bay vòng vòng.
Lần đầu bay, hắn cũng không dám bay quá cao, chỉ cách mặt đất khoảng năm, sáu mét, để đảm bảo nếu có té xuống thì vẫn có thể bình yên vô sự nhờ vào võ công của mình.
Aaron lẩm bẩm cảm khái: "Quả nhiên bay lượn là giấc mơ của nhân loại. Luyện võ luyện cả đời cũng không thể bay lên trời, nhưng tu tiên mới nhập môn đã có thể làm được. Ít nhất ở thế giới này là như vậy. Cái gì mà thiên tài luyện võ chứ. Đáng tiếc tu tiên cần tố chất. . "
Chỉ bay được một lúc, Aaron đã cảm nhận được pháp lực của mình đang tiêu hao nghiêm trọng, đành phải dừng lại chuyến bay thử nghiệm đầu tiên.
"Cái 'Thiết Diệp chư' này chỉ là một pháp khí hạ phẩm, lẽ ra là vật dụng cơ bản nhất của tu tiên giới, nhưng vẫn tiêu tốn pháp lực nhiều như vậy? Có vẻ như dù là pháp khí hạ phẩm cũng không phải là thứ mà một người mới nhập môn một tâng có thể dùng được."
"Hiện tại việc cấp bách nhất vẫn là tăng cường pháp lực của bản thân. Nếu không thì làm gì cũng không đủ. Cần phải từ từ tu luyện để tăng pháp lực lên."
"Ngoài ra, mỗi ngày cũng cần dành thời gian luyện tập pháp thuật."
Aaron thật sự đã chán ngấy việc thi triển một quả cầu lửa nhỏ mà phải niệm chú nửa ngày. Nếu như võ giả cũng như vậy thì chỉ cần niệm chú là bị đánh chết.
Tuy nhiên, Aaron đoán rằng đó là do pháp thuật của mình chưa thuần thục. Nếu như thuần thục được thì việc thi triển sẽ nhanh hơn, lúc đó mới có giá trị thực chiến.
"Quyết định rồi, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày tĩnh tọa luyện công hai canh giờ, luyện tập pháp thuật và pháp khí một canh giờ. Sau đó, vẫn có thể chơi và nghỉ ngơi."
Tu tiên cũng cần có chút thời gian nhàn nhã, nếu không thì cứ ngày ngày luyện công như đóng băng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thực ra, mục tiêu cao nhất của tu tiên là trường sinh bất lão, điều đó Aaron đã sớm đạt được. Giờ đây, hắn chỉ cần tập trung vào việc rèn luyện bản thân để có đủ sức mạnh tự vệ và mở ra cánh cổng xuyên thế giới.
Aaron nhìn ra xa, mặt trời chiêu ngã về tây, những chiếc thuyền đánh cá đang lướt nhẹ trên mặt nước. Cảnh tượng thật đẹp đẽ, khiến hắn không khỏi ngứa tay muốn vẽ lên một bức tranh về hồ Thái Trạch.
"Ừm, giờ đã có pháp khí thay cho đi bộ, ngày sau tiến vào hồ Thái Trạch sẽ thuận tiện hơn, nên đặt mua một số thứ cần thiết trước đã." "Tu tiên mà, cũng phải từ từ, mình không cần vội." Aaron đứng chắp tay, đón hoàng hôn, ánh mắt dần dần sâu thẳm.